HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Nguyên Gia đang ở trong phòng mặc niệm kinh văn, đột nhiên có thái giám tới truyền chỉ, nàng vội vàng ra tiếp chỉ.

Người đến truyền chỉ là đại thái giám Trương Lễ luôn đi theo bên người hoàng huynh của nàng.

Trương Lễ vừa thấy Nguyên Gia, lập tức hành lễ.

- Trương công công đứng lên đi.

Nguyên Gia cười nhàn nhạt:

- Không biết Trương công công tới đây, là hoàng huynh có ý chỉ gì?

Sắc mặt Trương Lễ nghiêm túc:

- Bệ hạ truyền khẩu dụ, Nguyên Gia trưởng công chúa tiếp chỉ.

Nguyên Gia vội vàng quỳ xuống, Trương Lễ vội nói:

- Bệ hạ phân phó, trưởng công chúa không cần quỳ.

Nguyên Gia lắc đầu:

- Cảm tạ hoàng huynh săn sóc, thần muội không thể không biết tôn ti lễ nghĩa, thỉnh công công tiếp tục nói.

Trương Lễ biết vị trưởng công chúa này làm người như thế nào, cũng không dám khuyên, chỉ phải nói nhanh hơn:

- Trẫm biết ngươi hiếu thuận, nhưng mà sơn gian thanh bần, đã sắp vào thu, trời càng ngày càng lạnh…

Nguyên Gia:

- …

Sao nàng lại quên, hoàng huynh ở trước mặt người thân cận luôn nói lảm nhảm, phải lải nhải một hồi mới vào vấn đề chính, xem ra nói nàng không cần quỳ là có đạo lý.

Cũng khổ cho Trương Lễ phải nhớ kỹ những lời này, còn phải thuật lại thật nhanh.

Này còn nói dong dài kể tới lúc bọn họ còn nhỏ, thật vất vả mới vào vấn đề chính, thưởng nàng một đống vàng bạc còn có đồ ăn.

Nguyên Gia:

- Thần muội đa tạ bệ hạ ban thưởng.

Trương Lễ nói nhiều đến nổi miệng đắng lưỡi khô, vẫn phải vội nâng đỡ Nguyên Gia trưởng công chúa đứng lên.

Sau đó tự nhận hòm gỗ nhỏ từ tay cung nhân, mở ra vừa thấy, bên trong đều là nho.

Nguyên Gia sửng sốt, ký ức khi còn nhỏ tức khắc nảy lên trong đầu, nàng lộ vẻ hoài niệm:

- Không ngờ dây nho này vẫn còn, hoàng tẩu có tâm.

Trương Lễ nói:

- Những quả nho này đều là bệ hạ tự mình hái xuống, bệ hạ nói những quả nho này so với trước kia còn ngọt hơn nhiều, cho nên cố ý đưa lại đây, cho người nếm thử.

Nguyên Gia cầm một trái, tinh tế lột vỏ trái cây, bỏ vào miệng, quả nhiên so với trong trí nhớ còn ngọt hơn rất nhiều.

- Hoàng huynh nói đúng, quả thực ngọt hơn rất nhiều.

Trương Lễ vội ghi nhớ lời nàng nói, lúc trở về sẽ báo lại kết quả công tác cho hoàng đế biết.

Nguyên Gia sai cung nữ cầm một hà bao tới đây, Trương Lễ vội vàng chống đẩy:

- Điện hạ không được.

Cung nữ kia nói:

- Công công đường xa vất vả tới đây, điện hạ chỉ thưởng chút phí trà nước mà thôi, không có gì đại sự.

Lúc này Trương Lễ mới tiếp hà bao, vào tay liền nặng trĩu, khiến hắn không thể không cảm khái, đây mới là khí độ công chúa chân chính.

Tuy chịu thánh sủng, cũng không cậy sủng mà kiêu, bọn họ này đó đều là hạ nhân mà cũng được chuẩn bị chu đáo tinh tế.

Nếu ngày sau trở về kinh, có thể vị này sẽ biến đổi thế cục trong kinh.

Nghĩ như vậy, Trương Lễ tươi cười càng thêm chân thành:

- Trước khi nô tài rời đi, bệ hạ còn hỏi tới quận vương điện hạ, hôm nay như thế nào cũng chưa thấy quận vương điện hạ?

Nghe hắn nhắc tới Tiêu Diễn Chi, vẻ mặt Nguyên Gia ẩn lộ tươi cười bất đắc dĩ:

- Hài tử kia, cùng hai hảo bằng hữu đi Công Đức Trì xem ô quy( rùa đen), mặt trời chưa lặn sẽ không trở về.

Trương Lễ ngây ngẩn cả người, hắn vẫn luôn theo bên người Tiêu Trạm, đương nhiên biết vị Chiêu Hoài quận vương này rất sợ người lạ.

Lúc bệ hạ còn chưa đăng cơ, Nguyên Gia trưởng công chúa mang theo Tiêu Diễn Chi mới tròn hai tuổi tới Đông Cung, Tam hoàng tử muốn dẫn Tiêu Diễn Chi đi chơi, ai ngờ Tiêu Diễn Chi không cho hắn chạm vào, vừa chạm liền oa oa khóc lớn, gắt gao ôm cánh tay của Nguyên Gia trưởng công chúa, dù có khóc mệt mỏi ngủ đi rồi vẫn không buông tay.

Không ngờ hai năm qua đi, vị quận vương điện hạ này lại sửa lại tính tình?

Trương Lễ vội nói:

- Cũng không biết là vị tiểu sư phụ nào có phúc khí như vậy?

Nguyên Gia lại cười rộ lên:

- Không phải vị tiểu sư phụ nào đâu, là hài tử của một vị khách hành hương, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ta mới gặp bọn họ liền cảm thấy thân thiết, Diễn Chi cũng vậy, lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động đi theo chơi đùa cùng hài tử khác.

Nếu lúc nãy Trương Lễ chỉ kinh ngạc, hiện tại chính là chấn kinh rồi, so với vị quận vương nhỏ tuổi còn chưa định tính tình, thì vị trưởng công chúa điện hạ này mới là người không thích lui tới với người khác.

Tuy người bên ngoài cũng không thể nói nàng thế nào, vì nàng đối với bất luận kẻ nào cũng chỉ là nhàn nhạt, quý nữ trong kinh thành không ai dám thân cận với nàng, không ngờ ở nơi sơn dã này, lại khiến nàng thân mật quen thuộc nói tới người khác.

Trương Lễ tò mò không nhịn được, vội hỏi:

- Là hậu duệ của quý nhân gia nào?

Nguyên Gia cũng không dấu:

- Nói đến cũng khéo, là thê nhi của tam công tử Uy Quốc Công phủ, ta nghe nói, lúc hoàng huynh còn nhỏ, vị Cố gia lão tam này thiếu chút nữa đã trở thành thư đồng của hắn, thật có chuyện như vậy?

Trương Lễ:

- …

Trương Lễ từ nhỏ đã đi theo Tiêu Trạm, đương nhiên nhớ rõ vị tam công tử của Cố gia có công tích vĩ đại, thật không ngờ lại gặp gỡ được thê nhi của hắn.

Trương Lễ mất hồn mất vía dẫn người rời đi.

Nguyên Gia cũng không để ý, sai người đem này đó thu thập ổn thỏa, lúc này mới nói với cung nữ Tố Y:

- Đem trái cây rữa sạch, đưa đến Công Đức Trì, đừng để bọn nhỏ chơi đùa mệt mỏi.

Tố Y vội vàng đáp ứng, rữa sạch một mâm trái cây, bỏ vào trong rổ, đi tới Công Đức Trì.

_______________________________________

Tố Y đi đến Công Đức Trì, liền nhìn thấy Tiêu Diễn Chi ngồi ghé vào bên cạnh ao, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm một con ô quy, nhũ mẫu đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng, rồi lại không dám lên tiếng.

Ngồi bên cạnh Tiêu Diễn Chi là hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, Cố Trạch Mộ nhanh chóng hóa giải Cửu Liên Hoàn, còn Cố Thanh Ninh cầm một nhánh cây, cũng không biết vẽ loạn gì trên mặt đất.

Tố Y bước nhanh tới:

- Quận vương…

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Diễn Chi lập tức quay đầu, đem ngón tay để ngay môi " xuỵt" một tiếng, bực bội nói với nàng:

- Không được làm ồn.

Tố Y ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới biết ngọn nguồn câu chuyện, quả thực dở khóc dở cười.

Cũng không biết Tiêu Diễn Chi nghe ở đâu, nói là người có công đức có thể ở Công Đức Trì nhìn thấy cầu vòng trên lưng ô quy, vì thế hắn vội kéo hai hài tử Cố gia tới đây xem ô quy.

Ai ngờ còn chưa được nửa khắc, Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh trước sau nói bản thân đã nhìn thấy cầu vồng.

Tiêu Diễn Chi không cam lòng, trừng mắt nhìn lưng ô quy, kiên trì muốn xem cầu vồng.

Sau đó liền biến thành bộ dáng mà Tố Y đang nhìn thấy.

Tố Y cũng có chút bất đắc dĩ:

- Quận vương, này đó chỉ là lời đồn đãi, không phải thật. Điện hạ sai nô tỳ đem trái cây tới đây, người có muốn ăn một chút không?

Ai ngờ Tiêu Diễn Chi vô cùng bướng bỉnh, cố chấp ghé vào bên ao không chịu đi, nhất định phải nhìn thấy cầu vồng mới chịu.

Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy bất đắc dĩ, Cố Thanh Ninh cũng không ngờ đứa nhỏ này lại giống mẫu thân của hắn, cố chấp vô cùng.

Nhìn Tiêu Diễn Chi rất nghiêm túc ghé vào bên cạnh ao, đôi mắt nhìn chằm chằm giống như chọi gà.

Cố Thanh Ninh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, đi qua lôi kéo tay áo của Tiêu Diễn Chi.

Tiêu Diễn Chi còn nghĩ là Tố Y, hắn định la nàng không cho nàng làm phiền hắn, không ngờ xoay người lại, lại nhìn thấy Cố Thanh Ninh, vẻ mặt liền hiện ra ủy khuất:

- Thanh Ninh muội muội, vì sao ta không nhìn thấy cầu vồng, có phải Phật Tổ không thích ta?

Cố Thanh Ninh rất muốn sửa lại cách xưng hô của Tiêu Diễn Chi đối với nàng, cả ngày nghe ngoại tôn tử gọi nàng là muội muội, cảm giác này thực toang.

Nhưng giờ phút này nàng cũng không rảnh lo chuyện nhỏ không đáng này, trực tiếp nói:

- Ta cũng không thấy.

Lại nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ:

- Hắn cũng không thấy.

Tiêu Diễn Chi mở to hai mắt:

- Vậy là…

Cố Thanh Ninh không cho hắn có cơ hội mở miệng, vội lôi kéo hắn rời đi, Tiêu Diễn Chi rõ ràng còn cao hơn nàng rất nhiều, nhưng lại không tự chủ được mà đuổi theo bước chân của nàng.

Tố Y biết tuy Tiêu Diễn Chi còn nhỏ tuổi, nhưng từ trước đến nay rất cố chấp, hắn quyết định chuyện gì trừ trưởng công chúa điện hạ ra, ai cũng không thể thay đổi.

Không ngờ Cố Thanh Ninh lại có thể làm được, điều này khiến nàng giật mình, không nhịn được liếc nhìn Cố Thanh Ninh vài cái.

Tiêu Diễn Chi bị Cố Thanh Ninh kéo đi rồi, mọi người cũng vội vàng đi theo, Lý ma ma đi bên người Cố Trạch Mộ:

- Tam thiếu gia, chúng ta cũng đi thôi.

Cố Trạch Mộ gật đầu, chỉ là lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua ô quy kia, ánh mặt trời chiếu trên lưng ô quy, một cầu vồng thật nhỏ từ trên lưng ô quy rơi vào trong hồ nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi