HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Lúc Cố Thanh Ninh trở về hiện thực, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, lúc này nàng giống như có chút phân vân không rõ bên kia là cảnh trong mơ, hay bên kia mới là hiện thực.

Lúc nàng bình tĩnh trở lại, đang muốn lật người tiếp tục ngủ, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đối mặt với Cố Trạch Mộ đang trợn tròn mắt.

Đôi mắt của Cố Trạch Mộ thực đen lại rất sáng, lúc hắn nhìn chằm chằm một người, cặp mắt kia giống như lốc xoáy, muốn hút người khác vào trong, nhưng lúc này, cặp mắt kia lại lộ ra một chút tinh quang, giống như có thể nhìn thấu hết thảy.

Vừa nãy Cố Thanh Ninh vừa mới bình tĩnh lúc này tâm lại bắt đầu nhảy loạn lên.

Tiếng chuông ở Thiên Phật Tự lại vang lên, khiến hai người đang đối diện nhau liền bừng tỉnh, Cố Trạch Mộ chớp chớp mắt, thu lại tinh quang quá mức sắc bén.

Cố Thanh Ninh quay đầu chổ khác, nàng lại bắt đầu hoài nghi thân phận của vị huynh trưởng này.

Nàng không biết, lúc nàng vừa cảm giác bản thân tiến vào cảnh trong mơ, Cố Trạch Mộ giống như có cảm ứng tâm linh, hắn liền mở mắt.

Ở trong mộng Cố Thanh Ninh trải qua một đoạn thời gian, trên thực tế rất ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt, lúc nàng toát ra mê mang cùng hoài niệm, Cố Trạch Mộ đều nhìn thấy.

Hai người đều có tâm tư, đêm nay ngủ không được ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Đào thị tới gọi hai người rời giường, lại thấy tinh thần của hai đứa nhỏ rất uể oải, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Lý ma ma thay đổi y phục cho bọn họ, rồi rửa mặt chải đầu, mới ôm đến trước bàn ăn điểm tâm.

Đào thị cầu phúc cho người thân, cứ đầu tháng sẽ tới đây thắp hương, ở lại mấy ngày, nhưng ngày mai là sinh thần của Chu thị, cho nên bọn họ phải trở về.

Sau khi ăn xong, hai người cũng thanh tỉnh một chút, Đào thị dẫn bọn họ đi chào từ biệt Nguyên Gia.

Nguyên Gia biết ngọn nguồn cũng không giữ lại, còn sai cung nữ Tố Y cầm lễ vật ra:

- Hiện giờ ta vì phụ mẫu giữ đạo hiếu, sinh thần của biểu tỷ cũng không tiện tới cửa chúc mừng, liền phiền Ngọc Nương muội muội thay ta đem lễ vật đưa cho biểu tỷ, thay ta chúc mừng.

Đào thị vội đáp ứng.

Bên kia Tiêu Diễn Chi rất luyến tiếc hai tiểu đồng bọn, nước mắt đong đầy muốn rớt xuống, nhưng hắn biết tháng sau là có thể tái kiến tiểu đồng bọn, cho nên có thể nhịn xuống.

Đào thị cùng hài tử lên xe ngựa, trở về kinh thành.

Bọn họ vừa đi, sân viện liền an tĩnh, Nguyên Gia rất thích loại an tĩnh này, nhưng hiện giờ cảm giác có chút tịch mịch, nàng nhìn Tố Y:

- Diễn Chi đâu?

- Quận vương đi tới Công Đức Trì, có nhũ mẫu cùng thị vệ đi theo, điện hạ yên tâm.

Nguyên Gia bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đứa nhỏ này, sao còn chưa bỏ qua?

Chuyện hôm qua Nguyên Gia đã nghe nói, tuy Cố Thanh Ninh đem Tiêu Diễn Chi trở về, nhưng Tiêu Diễn Chi vẫn canh cánh trong lòng.

Nguyên Gia còn lo lắng bằng hữu rời đi sẽ khiến hắn khổ sở một thời gian, không ngờ lần này lại khôi phục nhanh như vậy.

Nguyên Gia định nói gì đó với Tố Y, cửa viện bị gõ vang, hộ vệ trong sân liền quỳ xuống.

Nguyên Gia quay đầu lại, kinh hỉ nói:

- Hoàng huynh, sao người lại đến đây?

Người tới là đương kim hoàng đế Tiêu Trạm, hiện giờ cải trang vi hành, một thân thường phục như công tử huân quý ra ngoài dạo phố, còn phe phẩy quạt xếp, nhìn thấy muội muội, hắn nói:

- Trương Lễ nói ngươi chỉ gầy một chút, ta nhìn lại thấy gầy rất nhiều.

Nguyên Gia nhịn không được cười rộ lên:

- Thần muội còn cảm thấy mình mập lên, nơi này thanh tịnh, không có tục sự phiền nhân, tâm khoan khoái, không phải có thể mập lên sao?

- Ta còn nghĩ ngươi ở đây được Phật hiệu hun đúc một năm, sẽ trở nên trầm tĩnh một chút, ai ngờ vẫn tinh nghịch như vậy.

Tiêu Trạm nói xong, lại nhìn trái nhìn phải:

- Diễn Chi đâu?

- Đứa nhỏ này, hiện tại đang mọc rễ ở Công Đức Trì.

Nguyên Gia bất đắc dĩ thở dài, giọng nói oán giận nửa thật nửa giả.

Tiêu Trạm còn nhớ chuyện hôm qua Trương Lễ đã nói, liền nói:

- Là cùng hai đứa nhỏ của Cố gia lão tam chơi đùa sao?

Nguyên Gia không ngờ Tiêu Trạm sẽ nhắc tới bọn người Cố Thanh Ninh, sửng sốt một chút mới nói:

- Thanh Ninh cùng Trạch Mộ đã hồi kinh, mới đi không lâu.

- Này thật đáng tiếc, ta còn muốn nhìn thử xem, hài tử mà ngay cả trưởng công chúa điện hạ của chúng ta cũng ưu ái rốt cuộc có bộ dáng gì.

Tiêu Trạm nhớ tới gì đó, cười nói:

- Cũng không thể để Hằng nhi biết, đứa nhỏ này từ trước đến nay rất bá đạo, nếu để hắn biết, cô cô cùng biểu đệ đều thích hài tử nhân gia, không chừng sẽ tức muốn khóc.

- Hoàng huynh!

Nguyên Gia hờn dỗi gọi. Ở trước mặt ca ca, từ trước đến nay luôn tỏ ra đại khí trưởng công chúa điện hạ cũng không thể không toát ra một chút tính tình của tiểu nữ hài ngây thơ.

Huynh muội hai người ngồi xuống ghế, Trương Lễ dâng trà nước, liền dẫn người ra viện sân, để lại không gian cho hai huynh muội bọn họ hàn huyên.

Nguyên Gia nhìn Tiêu Trạm:

- Sao hôm nay hoàng huynh lại rảnh rỗi tới Thiên Phật Tự, có chuyện gì quan trọng sao?

Tiêu Trạm nhẹ nhàng thở dài:

- Hôm qua ta mơ thấy mẫu hậu.

Nguyên Gia ngẩn ra.

- Mẫu hậu nhìn trẻ hơn rất nhiều, đáng tiếc ta không nhìn thấy phụ hoàng, mẫu hậu giống như vẫn chưa tha thứ cho phụ hoàng...

Đối diện với muội muội, Tiêu Trạm nhìn không được, liền bắt đầu lải nhải nói đến chuyện đêm qua.

Nguyên Gia ghen tỵ đỏ mắt:

- Mẫu hậu chưa từng báo mộng cho muội.

Tiêu Trạm khụ một tiếng, không có thành ý bổ sung một câu:

- Có lẽ mẫu hậu rất bận, nên không kịp tìm ngươi.

Nguyên Gia:

- ...

- Ta nghĩ, nên làm pháp sự cho phụ hoàng cùng mẫu hậu, thành toàn mảnh hiếu tâm của chúng ta, cũng không cần hao tài tốn của, miễn cho lẫn lộn đầu đuôi, còn khiến phụ hoàng mẫu hậu không vui.

Nguyên Gia gật đầu:

- Hoàng huynh nói đúng. Chuyện này tìm trụ trì là được, thần muội dẫn người đi.

Tiêu Trạm gật đầu, hai người cùng đi tới sân viện của trụ trì, trụ trì nhìn thấy hoàng đế, có chút kinh sợ, chỉ là nghe ý tứ của Tiêu Trạm, lại được một bút dầu mè nhang đèn, liền đáp ứng việc này.

Tiêu Trạm làm xong tâm nguyện, tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không vội hồi cung, nói Nguyên Gia dẫn hắn đi tham quan chùa miếu, lại nghĩ tới gì đó:

- Không phải Diễn Chi đang ở Công Đức Trì sao? Đi tìm hắn đi.

- Đáng lẽ đứa nhỏ này nên đến đây bái kiến cữu cữu, hiện giờ khen ngược, còn để hoàng huynh hạ mình huân quý đi tìm hắn.

Nguyên Gia bất đắc dĩ nói.

- Chúng ta là người một nhà, chuyện này cũng không đáng gì.

Trương Lễ mang theo hộ vệ quét sạch người đi đường, duy trì một khoảng cách không xa không gần để bảo hộ hai người, chỉ có thể thấy Nguyên Gia trưởng công chúa nói gì đó, khiến hoàng thượng cười ha ha, thỉnh thoảng còn bay tới đôi câu vài lời, phần lớn đều nói về chuyện hồi nhỏ của hai người.

Bệ hạ ôn hoà hiền hậu, các vị cung phi trước sở sinh các đệ đệ muội muội cũng không kém, hai vị vương gia tính tình ôn hòa giữ bổn phận.

Nhưng Nhạc Bình trưởng công chúa, nửa năm gần đây lại kiêu ngạo quá phận, bị một ít phu nhân có kiến thức hạn hẹp tâng bốc, chờ Nguyên Gia trưởng công chúa trở về kinh, có thể có trò hay mà coi.

Hai người đi đến Công Đức Trì, Tiêu Diễn Chi giống như hôm qua, ngồi bên cạnh ao nhìn chằm chằm ô quy, người tới cũng không biết.

Nhũ mẫu cùng cung nữ hầu hạ vội vàng quỳ xuống, Tiêu Trạm vẫy vẫy tay, ra hiệu các nàng không cần lên tiếng, lúc này mới chậm rãi đi đến bên người Tiêu Diễn Chi:

- Tiểu quận vương, ngươi đang nhìn gì vậy?

Tiêu Diễn Chi cũng không thèm nhìn hắn, nhấp môi nghiêm túc nói:

- Ngươi không cần làm phiền ta, ta đang xem cầu vồng trên lưng ô quy.

- Cầu vồng trên lưng ô quy? Sao ta nhìn thế nào cũng không thấy cầu vồng trên lưng ô quy?

- Có, chỉ là không phải ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ có nhân tài thân thụ đại công đức mới có thể nhìn thấy...

- Diễn Chi!

Nguyên Gia công chúa vội vàng đánh gãy lời hắn:

- Còn không mau bái kiến cữu cữu?

Tiêu Diễn Chi giật mình, định quỳ xuống hành lễ với Tiêu Trạm, ai ngờ Tiêu Trạm đưa tay ôm hắn:

- Ở bên ngoài không cần làm lễ, người một nhà quỳ tới quỳ lui giống cái dạng gì?

Tiêu Diễn Chi mềm mại nói:

- Cữu cữu mạnh khỏe.

- Ngoan!

Tiêu Trạm ôm hắn, lại tò mò nhìn ô quy trong ao.

- Ngươi nhìn lâu như vậy, nhìn thấy cầu vồng chưa?

Tiêu Diễn Chi chán nản lắc đầu.

Nguyên Gia liền nói:

- Đây đều là lời nói vô căn cứ, nếu đúng như lời ngươi nói, cữu cữu của ngươi thân là đế vương, cửu ngũ chí tôn, công đức còn không lớn sao?

Tiêu Diễn Chi gắt gao mím môi, cuối cùng vẫn nhịn không được, phản bác nói:

- Chỉ là Thanh Ninh cùng Trạch Mộ đều thấy.

Nguyên Gia không thể ngờ hắn sẽ cố chấp như vậy, nhíu mày nhìn về phía nhũ mẫu, nhũ mẫu vội vàng nói:

- Không thể nào, Cố tiểu thư cùng Cố thiếu gia sau đó đều nói không thấy được.

- Mới không phải, bọn họ rõ ràng thấy được.

Nguyên Gia không muốn hắn lại nói bậy trước mặt Tiêu Trạm, lạnh giọng đánh gãy hắn:

- Diễn Chi!

Tiêu Diễn Chi mím môi, bộ dạng vô cùng ủy khuất.

Tiêu Trạm vội vàng ngăn Nguyên Gia, lại vỗ vỗ lưng Tiêu Diễn Chi:

- Được rồi, được rồi, Diễn Chi của chúng ta nói nhìn thấy liền nhìn thấy.

Nói xong, liền ôm Tiêu Diễn Chi đi đường khác, dời lực chú ý của hắn.

Nguyên Gia âm thầm thở dài một tiếng, đi theo bọn họ.

Nhìn Tiêu Diễn Chi đã phân tán sự chú ý, Tiêu Trạm mới buông hắn ra, để Trương Lễ dẫn hắn đi qua bên kia chơi đùa.

Tiêu Trạm hỏi:

- Thanh Ninh cùng Trạch Mộ chính là hài tử của Cố gia lão tam?

- Dạ.

Tiêu Trạm cười nói:

- Trước giờ ngươi chưa bao giờ đối xử lạnh lùng sắc bén với Diễn Chi, vì giữ gìn hai đứa nhỏ này mà hung dữ với hắn, có thể thấy ngươi thật sự thích bọn họ.

- Thần muội cũng không biết vì sao, nhìn thấy bọn họ liền có một loại cảm giác thân thiết, nhịn không được cứ muốn đối xử tốt với bọn họ.

Nguyên Gia cũng có chút hoang mang, sau đó lại cười rộ lên:

- Chỉ là hai người bọn họ cũng rất ngoan ngoãn.

Tiêu Trạm thấy thế liền nói:

- Nếu như thế, nể mặt hoàng muội, nếu lần này Cố gia lão tam ở Tây Bắc lập công, mặc kệ là lớn hay nhỏ, ta liền ban cho mẫu thân của hai đứa nhỏ này, một cái cáo mệnh, như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi