HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Trò khôi hài hạ màn, La thị vì mưu hại hoàng thất bị định tội danh, bị bắt mang đi, Nhạc Bình cũng rời đi, Khánh Dương hầu phủ đại thiếu phu nhân liên tục xin lỗi Nguyên Gia cùng Đào thị.

Sau một mảnh phân loạn, Cố Thanh Ninh kéo Cố Trạch Mộ đến một góc, nghiêm túc hỏi:

- Sao ngươi biết chỉ có đình thuỷ tạ bên kia mới có đất đỏ?

Ánh mắt Cố Trạch Mộ chợt lóe, vẻ mặt lại nhàn nhạt nói:

- Đoán.

Cố Thanh Ninh hồ nghi nhìn hắn, lúc ấy hắn nói chuyện ngữ khí vô cùng chắc chắn, không giống tùy ý suy đoán. Nàng lại hỏi:

- Vậy sao ngươi biết đất đỏ thích hợp trồng hoa trà? Trong phủ của chúng ta không có trồng hoa trà, sao ngươi biết được?

Cố Trạch Mộ trả lời:

- Sau núi ở Thiên Phật Tự có không ít loại hoa trà, ta nghe tăng nhân trồng hoa nói qua.

Này cũng nói thông, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn không chịu từ bỏ:

- Sao ngươi đoán được hung thủ?

- Lúc ấy ta thấy sắc mặt nàng ta rất kỳ quái, sau đó nhìn nàng ta luôn muốn chạy trốn, cho nên mới mở miệng ngăn cản.

Cố Trạch Mộ nói xong, hỏi lại:

- Ngươi đang thẩm vấn ta? Vì cái gì? Ta còn muốn hỏi ngươi, trong khoản thời gian ngắn như vậy, sao ngươi nhìn ra chiếc khăn kia còn chưa tú xong, lại còn ăn nói trật tự rõ ràng, chứng minh chiếc khăn này do người khác hãm hại?

Cố Thanh Ninh dừng một chút, sau đó trấn định trả lời:

- Ta đã từng thấy chiếc khăn kia, còn nữa, có nữ tử nào sẽ đem theo khăn tay chưa tú xong cùng xuất môn, này không phải rất kỳ quái sao? Đương nhiên là có người hãm hại.

Hai người bốn mắt trừng nhau, đều không cam lòng yếu thế.

Thật ra hai người trả lời đều hợp tình hợp lý, nhưng nguyên nhân là vì quá hợp tình hợp lý, mới không giống hài tử.

Tuy hai người vẫn luôn dùng thể xác hài đồng mà sinh hoạt, nhưng linh hồn bọn họ đã thành nhân, cũng không thể ở một ít việc nhỏ không đáng kể,  thể hiện ra có gì khác biệt các hài tử khác.

Người khác có lẽ không thể nghĩ được nhiều như vậy, nhưng đối với bọn họ mà nói, đối phương có rất nhiều sơ hở.

Tới hiện giờ, Cố Thanh Ninh đã xác nhận Cố Trạch Mộ có thân phận không đơn giản, nhưng nếu muốn tiếp tục chất vấn, chỉ sợ nàng sẽ bại lộ thân phận, này lại là điều mà nàng không muốn.

Tuy nàng không biết, Cố Trạch Mộ sớm đoán được thân phận thật sự của nàng.

Cố Thanh Ninh không hề rối rắm vấn đề này, Cố Trạch Mộ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không định gạt Cố Thanh Ninh, nhưng một khi bại lộ thân phận, dựa theo tính tình của Cố Thanh Ninh luôn oán hận hắn nhiều năm, hai người ở chung nhất định sẽ rất xấu hổ, Cố Trạch Mộ vô cùng vừa lòng với cách sinh hoạt hiện tại, không muốn sinh hoạt gia tăng khó khăn.

Hai người ăn ý bỏ qua vấn đề này, Cố Thanh Ninh chỉ lo lắng Cố Trạch Mộ dụng tâm kín đáo, nhưng trước mắt xem ra, tuy Cố Trạch Mộ lãnh đạm một chút, nhưng không có làm gì gây bất lợi với Uy Quốc Công phủ, mà Cố Trạch Mộ cũng mịt mờ biểu đạt hắn muốn sống cuộc sống bình phàm, nên nàng quyết định tạm thời tin tưởng hắn.

Vì vậy, lúc hai người ở chung, cũng không cần cố tình giả dạng làm hài tử, cho nên bọn họ tự tại hơn rất nhiều.

_______________________________________

Tây Bắc Nghiệp Thành.

Vừa mới kết thúc một trận đại chiến, Uy Quốc Công cùng ba nhi tử về trại, trùng hợp gặp được trạm dịch đưa tới thư gia, bốn người vội vàng trở về tẩy rửa một thân huyết ô.

Cố Vĩnh Hàn nhớ thương thư, tắm rửa tốc độ cực nhanh, lúc hắn ra tới, mới phát hiện phụ thân cùng ca ca đã tới rồi, một đám người còn mang theo hơi nước chưa khô, lại giả dạng thành bộ dáng bình tĩnh.

Thư nhà đặt ở trên bàn, nhìn cũng không cần nhìn, dù sao phong thư  dày nhất, nhất định là của Cố Vĩnh Hàn.

Cố Vĩnh Diễm buồn bực:

- Rõ ràng tức phụ của ta là người có tài hoa nhất, nhưng mỗi lần viết thư chỉ nói có mấy câu, so với thư của tam đệ muội, như vật kèm theo.

Hắn nói lời này cũng là tiếng lòng của phụ thân cùng đại ca, mỗi lần thư nhà đưa tới đây, nhìn sự đối lập trần trụi, quả thực chua xót lòng người.

Trong lòng Cố Vĩnh Hàn vụng trộm vui vẻ, vẻ mặt lại không dám lộ ra nửa phần, hắn sợ bị phụ thân cùng ca ca tìm được cơ hội lại đánh hắn nằm một đống.

Nhưng dù chữ ít, vẫn là thư nhà a, vì thế bốn người đều mở ra phong thư, lấy thư ra đọc.

Sau khi ba người xem thư xong, Cố Vĩnh Hàn vẫn cầm một chồng giấy viết thư, lúc thì kinh ngạc cảm thán lúc thì nhíu mày suy tư, không biết hắn đang xem thư nhà, hay đang xem thoại bản.

Ba người càng thêm chua xót.

Cố Vĩnh Diễm hiếu kỳ nói:

- Tam đệ, đệ muội viết gì vậy?

Cố Vĩnh Hàn cười “Hắc hắc”, Đào thị có gì viết hết, đem mọi chuyện phát sinh trong khoản thời gian này đều viết ra, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ chuyện đi Thiên Phật Tự bị La thị dây dưa, rồi chuyện Hành Không đại sư nói nàng là người có phúc vận thiên trợ, tới rồi chuyện Khánh Dương hầu phu nhân mở tiệc mừng thọ, nàng bị La thị hãm hại, cũng may hai đứa nhỏ thông minh cơ linh, phát hiện chân tướng.

Cố Vĩnh Hàn nói xong, còn không biết xấu hổ mà bỏ thêm một câu:

- Không hổ là hài tử của ta, thông tuệ cơ linh giống như ta.

Phụ tử ba người:

- …

Cố Vĩnh Huyên nhìn thoáng qua đệ đệ ngu xuẩn, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười xã giao:

- Chỉ có thể nói, lúc hai đứa nhỏ được sinh ra đều rất có chừng mực, kế thừa phụ thân giữ lại tinh hoa bỏ đi cặn bã, khiến ta làm đại bá cũng vui mừng thay.

Cố Vĩnh Hàn:

- Đại ca, ngươi đang âm thầm châm chọc ta sao?

Cố Vĩnh Huyên có chút kinh ngạc:

- Nào có âm thầm châm chọc, không phải ta đang công khai cười nhạo ngươi sao?

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Uy Quốc Công nhìn thoáng qua tam tử, vẫy vẫy tay:

- Được rồi, đừng chọc đứa nhỏ ngốc này nữa, trong phủ đều mạnh khỏe không cần lo lắng, hiện tại quan trọng nhất chính là đánh bại ngoại tộc, như vậy mới có thể sớm ngày trở về phủ, đoàn tụ cùng người nhà.

Hắn nói xong, đám người Cố Vĩnh Huyên liền khôi phục đứng đắn.

Hơn hai năm trước Cát Nhan Bộ ngang trời xuất thế, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chiếm hơn phân nửa thảo nguyên Tây Bắc.

Lúc ấy Cố Vĩnh Huyên nhìn ra Cát Nhan Bộ thâu tóm quá nhanh, cho nên các tiểu bộ tộc phía dưới đều không cam tâm tình nguyện mà thần phục, còn các ngoại tộc khác, đại bộ phận bộ tộc cũng không cam lòng bị một tân đại bộ tộc tới chia cắt tài nguyên, vì thế một bên phái ra mật thám đi điều tra tin tức về thủ lĩnh của Cát Nhan Bộ, một bên âm thầm châm ngòi bọn họ, gây ra náo động.

Chiêu châm ngòi thật sự có tác dụng, đáng tiếc liền bị Trác Cách phát hiện, lấy thủ đoạn khốc liệt bình ổn náo động, thậm chí mượn chuyện này hoàn toàn ổn định địa vị của Cát Nhan Bộ.

Mà lúc này, tin tức liên quan tới hắn, cuồn cuộn không ngừng mà truyền vào trong quân doanh, đám người Uy Quốc Công mới ý thức được đối thủ của bọn họ đến tột cùng là dạng người gì.

Mấy năm nay qua nhiều thời gian, tuy Uy Quốc Công đánh thắng trận lớn trận bé, nhưng bọn họ cũng biết, tiêu hao như vậy căn bản không thể thương tổn gân cốt của Trác Cách, hắn như mãnh thú vẫn luôn ẩn núp trong bóng đêm, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, âm thầm tích tụ lực lượng.

Cố Vĩnh Huyên đi tới sa bàn, phân tích tình báo, Uy Quốc Công nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, Cố Vĩnh Hàn cũng thu liễm vẻ cợt nhả, mấy năm nay được rèn luyện, cũng dần dần tôi luyện được bản sắc, bắt đầu chân chính giống quân nhân.

Lúc bốn người đang đàm luận quân tình, cửa bị gõ vang, bốn người nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc khôi giáp đi đến, khuôn mặt của hắn rất non nớt, nhưng khôi giáp trên người hắn lại biểu hiện hắn có quân hàm không thấp, đúng là Phụng Linh.

Phụng Linh cung kính hành lễ với Uy Quốc Công:

- Khởi bẩm quốc công gia, chiến trường đã quét tước xong, lần này quân ta tổng cộng thương vong 104 người, tiêu diệt địch 65 người, trừ ngựa có thương tích ra, còn lại 37 con khỏe mạnh.

Uy Quốc Công gật đầu:

- Đã biết, một lát nữa ngươi viết chiến báo đem tới đây, ta sẽ xem lại một lần, không có vấn đề gì là có thể gửi về triều đình.

Sắc mặt Phụng Linh cứng đờ, vội vàng nói:

- Thuộc hạ còn có việc bẩm báo.

- Nói.

Phụng Linh nhấp môi:

- Thuộc hạ đã tới Nghiệp Thành vài tháng, nhưng chỉ làm một ít việc nhỏ như quét tước chiến trường cùng công văn, quốc công gia…

Uy Quốc Công đánh gãy lời hắn nói:

- Ngươi cảm thấy quét tước chiến trường là việc nhỏ?

Lúc này Phụng Linh mới ý thức được bản thân nói sai rồi, mím môi nói:

- Thuộc hạ chỉ cảm thấy, bản thân có thể ở trên chiến trường, sẽ phát huy được nhiều tác dụng.

- Ngươi có thể ra chiến trường hay không, ta đều có suy tính.

Uy Quốc Công nói xong, liền phất tay để Phụng Linh lui xuống.

Phụng Linh không cam lòng, ngữ khí hấp tấp nói:

- Không biết quốc công gia đặt tiêu chuẩn như thế nào, luận về võ lực, thuộc hạ mỗi lần diễn võ đều có thể đoạt giải nhất, luận về binh pháp, thuộc hạ ở kinh thành đã đọc tất cả binh thư, thậm chí 《 Lục Thao 》 vẫn có thể đọc làu làu, thuộc hạ tự tin có thể thắng được đại đa số người đang ở trong quân doanh này, vì sao bọn họ có thể ra chiến trường, ta lại không được?

Uy Quốc Công trầm mặt:

- Ngươi đang nghi ngờ cách bổn tướng an bài?

- Thuộc hạ không dám.

- Lui xuống, về làm những chuyện ngươi phải làm, không cần hỏi nhiều.

Khuôn mặt Phụng Linh đỏ lên, bàn tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng rời đi.

Phụng Linh đi rồi, không khí trong phòng trong nháy mắt liền trầm ngưng.

Cố Vĩnh Hàn nghẹn quá lâu, cuối cùng nhịn không được cẩn thận hỏi:

- Phụ thân, vì sao không cho Phụng Linh đi chiến trường? Lúc chúng ta ở Diễn Võ Trường, ta nhìn thấy hắn thật sự rất lợi hại.

Cố Vĩnh Hàn tự mình hiểu lấy, hắn đã ra chiến trường rất nhiều lần, thậm chí còn lập hạ chiến công, Phụng Linh còn lợi hại hơn hắn nhiều, lại bị phụ thân bắt đi quét tước chiến trường, khó trách trong lòng hắn khó chịu, muốn tới tìm phụ thân lý luận.

Uy Quốc Công không nói gì, Cố Vĩnh Huyên nói:

- Phụng Linh xác thực ưu tú, nhưng chiến trường không phải Diễn Võ Trường, chỉ một sai lầm nho nhỏ đã có thể hại chết rất nhiều người, hiện giờ hắn tuổi còn nhỏ, tâm tư cũng nóng nảy, nhưng thân ở địa vị cao, nếu để hắn ra chiến trường, không xảy ra việc gì còn đỡ, một khi xảy ra chuyện, chính là thiên đại tai họa.

Dù là Cố Vĩnh Diễm cũng nhịn không được nói:

- Đúng là hắn có võ công cao cường, nếu giống ngươi và ta chỉ nghe lệnh làm tiên phong còn đỡ, chỉ sợ hắn tự phụ ngạo mạn, một lòng muốn lập công, đến lúc đó không chừng sẽ hại chết chính hắn, còn hại chết chiến hữu.

Cố Vĩnh Hàn đã hiểu được, có chút hổ thẹn nhìn về phía Uy Quốc Công:

- Thì ra phụ thân để hắn quét tước chiến trường là vì tôi luyện ý chí của hắn, là nhi tử hiểu lầm phụ thân.

Không ngờ Uy Quốc Công sắc mặt lạnh lùng lắc đầu:

- Tôi luyện hắn là một chuyện, nhưng quan trọng là, ta không thể đem phía sau giao cho một người mà ta không tín nhiệm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi