HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ

Xe ngựa đã đứng ngoài cổng Hầu phủ, mấy gã sai vặt đem những đồ thường dùng của Tô Cẩn Sâm lên xe.

Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên xe lăn, vươn cổ về phía bên cửa hông, hình như Tô Cẩn Sâm còn chưa đến.

Cũng không biết lão thái thái bảo Tô Cẩn Sâm đến hạc thụy đường để dặn dò gì, dù sao cũng không có khả năng nói với hắn là cố gắng thi cử, mấy kiểu làm cho Tô gia hiển hách vinh quang, chẳng qua chỉ làm để cho hạ nhân xem thôi.

Nhưng bây giờ bọn họ còn có thể diễn trò, nhưng sau này, đến cả trò cũng không cần làm.

Cuối cùng Tô Cẩn Sâm vẫn phải rời khỏi thừa ân hầu phủ.

Trong nguyên văn không có xảy ra chuyện của tiểu quận vương, mãi đến mùa hè sang năm, bên trên băng hà, lúc này mới khôi phục thân phận. Nhưng với tình cảnh bây giờ, chỉ sợ thời gian Tô Cẩn Sâm khôi phục thân phận sẽ đến sớm.

Tô Hiểu Nguyệt đang vươn cổ ra ngoài, bỗng ống tay áo bị người ta kéo.

Thanh Hạnh lắc cánh tay của nàng nói: "Cô nương, cô nương, Đại thiếu gia đến rồi!"

Đúng lúc Tô Cẩn Sâm đi ra tức phía sau bức tường phù điêu, cửa hông này rất lớn, ngay cả chỗ núp cũng không có, Tô Hiểu Nguyệt cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh chờ hắn đến.

Trong tháng hai gió vẫn có chút lạnh, nàng ngồi trên xe lăn, ôm lấy tay áo, vừa rồi sốt ruột ra khỏi chính phòng, đã quên khoác áo choàng.

Trên người Tô Cẩn Sâm mặc một bộ áo choàng xanh, càng lộ ra vẻ cao gầy, khuôn mặt như tranh, hắn đi mấy bước đã đến trước mặt Tô Hiểu Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng nửa ngày, không hề nói một câu nào.

Tô Hiểu Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vừa nhìn hắn, liền không nhịn được lại nhìn đôi môi mỏng kia, Một đêm kia nàng đã cắn như thế nào chứ, mới làm cho môi hắn bị sưng lên?


Đột nhiên trên người lại thấy ấm lên, thì ra Tô Cẩn Sâm đã đem áo choàng khoác lên vai nàng, Tô Hiểu Nguyệt vẫn cúi đầu xuống như cũ, thật không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ta bảo muội chờ ta tham gia kỳ thi mùa xuân về rồi nói, muội thật sự ngay cả một câu cũng không nói với ta sao?"

Tô Cẩn Sâm cong mắt cười cười, nở nụ cười, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng nắm cằm nàng, hắn cúi người, để đôi mắt người kia đối diện với mình, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Ánh mắt thiếu nữ lấp lánh, trong đó có chút ngượng ngùng, bên trong ngượng ngùng có chút chờ mong, trong lúc nhất thời chỉ nhìn chằm chằm hắn.

"Huynh trưởng muốn ta nói cái gì?" Thực ra Tô Hiểu Nguyệt có chút không muốn.

"Thật sự muội... Không có gì muốn nói sao?" Hắn không muốn ép nàng, nhưng thật sự muốn nghe nàng nói.

Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày, nghĩ một lúc mới nghiêm túc nói: "Vậy... Kiều Kiều chúc huynh trưởng lần này thi được đề tên bảng vàng, mang vinh quang về nhà!"

Tô Cẩn Sâm suýt bị nàng chọc tức đến cười, ngón tay nắm cằm nàng dùng sức một chút, tiến đến bên tai của nàng nói: "Đêm đó muội cắn ta, ta nhất định sẽ đòi lại."

Tô Hiểu Nguyệt hoảng sợ đến mức muốn rơi mất... hắn... Hắn đang có ý gì? Còn có để cho người ta sống tốt không?

"Ta... Ta..." Tô Hiểu Nguyệt đang còn muốn giải thích vài câu, người kia lại dùng lòng bàn tay chặn môi nàng, tiếp tục nói: "Kiều Kiều là cô nương tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu nợ mà không trả, đúng không?"

Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt còn lộ ra ý cười, bỗng nhiên đứng thẳng người, lui ra phía sau hai bước nói với nàng: "Ở nhà chờ ta."


** ** **

Thời gian kỳ thi mùa xuân trôi qua thật chậm, cành liễu trước cửa cũng đã nảy mầm, Tô Cẩn Sâm còn chưa ra khỏi trường thi.

Vân Thi Tú lại đến tìm nàng nói chuyện phiếm, gần đây nàng ta cơm nước không vào, đã gầy đi hơn nhiều.

"Vân tỷ tỷ, người thật sự muốn gả cho tiểu quận vương sao?" Tô Hiểu Nguyệt thực sự có chút đau lòng cho nàng ta, tuy nói cổ đại mù cưới câm gả, không thể gả cho người trong lòng mình, đó là một chuyện tàn nhẫn.

"Ta cũng không biết, Vĩnh định hầu lại phái người đến phủ cầu hôn ta..." Vân Thi Tú thở dài một hơi, rơi lệ nói: "Tổ mẫu vì chuyện này, hôm nay tức giận đến mức tiến cung gặp Thái hậu nương nương cáo trạng, nếu ta không gả cho tiểu quận vương, chỉ sợ Vĩnh định hầu sẽ ghi hận chuyện này ở trong lòng, nên đời này dù ta gả cho ai, đều sẽ sống không yên ổn."

Trong lòng Tô Hiểu Nguyệt có chút khó hiểu, Vĩnh định hầu này là cháu trai của Trịnh thái hậu, tiểu quận vương cũng là Trịnh Thái hậu nhìn trúng muốn cho làm con thừa tự ở bên trên. Lá gan Vĩnh định hầu cũng không nhỏ, ngay cả Thái tử phi tương lai cũng dám cướp, chẳng lẽ Trịnh thái hậu sẽ mặc kệ hắn ta sao?

Nhưng điều làm cho Tô Hiểu Nguyệt thấy kỳ lạ nhất, vẫn là ban đầu vị kia muốn về Thục trung, nhưng hiện tại tiểu quận vương Tiêu Dật kia lại ở lại.

"Rõ ràng tiểu quận vương nói muốn về Thục Trung, hiện nay lại không đi, cũng không biết ai đã để hắn thay đổi chủ ý?" Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày mở miệng, lại nghĩ tới mấy ngày trước đây Tô lão thái thái muốn mời lão Vương phi qua phủ nhưng lại không thành công, hỏi Vân Thi Tú: "Vân tỷ tỷ, mấy ngày nay người có gặp lão vương phi không?"

"Không có..." Vân Thi Tú lắc đầu nói: "Mỗi lần tiến cung đều chỉ gặp được Thái hậu nương nương, nương nương nói lão Vương bị phong hàn, mấy ngày nay không đón khách được."

Liêm vương phủ có một biệt viện ở kinh thành, dù lão vương phi bị bệnh, thực ra cũng có thể về biệt viện dưỡng bệnh.

"Vậy còn tiểu quận vương?" Tô Hiểu Nguyệt hỏi, nàng luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác ở chỗ Tô Cẩn Sâm, nhìn rất bình thản, Tô Hiểu Nguyệt nghĩ đến thì có chút nhức đầu.


"Nhiều ngày rồi ta cũng chưa gặp được tiểu quận vương, chỉ gặp một lần trước đây, Thái hậu nương nương nói hắn còn đang tĩnh dưỡng, không nên gặp khách." Vân Thi Tú nhíu mày thầm nghĩ.

** ** **

Thọ Khang Cung ở Tử Cấm Thành, Vân lão phu nhân vừa đi, Trịnh Thái hậu liền sai người bảo Trịnh Trùng tiến cung.

Nội cung nghiêm cấm nghiêm ngặt, cũng chỉ có ngoại thích như Trịnh Trùng, mới dám không kiêng nể đi lại như thế.

Lão thái giám bẩm Trịnh Trùng đến, một chiếc chén hoa sen xanh bay ra từ chu môn, bên trong truyền ra hừ lạnh một tiếng.

"Cô mẫu!"

Trịnh Trùng giật mình, khó khăn lắm mới né được chén trà kia, quỳ trên mặt đất nói: "Là ai làm cho cô mẫu tức giận vậy, cháu trai sẽ trói người bắt đến đây, để cho cô mẫu hả giận!"

"Vậy ngươi hãy tự trói mình lại cho ta xem?"

Lúc này Trịnh thái hậu mới lên tiếng, có thái giám tiến lên vén rèm cho Trịnh Trùng, người kia từ dưới đất đứng lên, xoay người cong lưng đi vào.

"Kinh thành nhiều khuê tú vậy, ngươi thích ai mà không được, sao cứ lại chọc vị Vân gia kia, ngươi thật sự cho rằng hiện tại Trịnh gia chúng ta có thể ở kinh thành một tay che trời khắp bầu trời rồi sao?" Trịnh Thái hậu nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Trịnh Trùng, vẫn là gương mặt giận dữ.

"Đương nhiên Trịnh gia chúng ta không thể một tay che trời, nhưng cô mẫu ngài..." Trịnh Trùng nịnh nọt nở một nụ cười ra vẻ, quỳ xuống bên chân Trịnh thái hậu, đấm chân cho bà ta: "Cô mẫu... Người biết cái người kia không dùng được, chẳng lẽ để Vân cô nương là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Vẻ mặt Trịnh thái hậu thay đổi, thấy trong điện đã không còn những người liên quan, lúc này mới nói: "Ngươi mau ngậm miệng lại."

Trịnh thái hậu hơi nhíu mày, cắn răng nói: "Nếu để cho Liêm vương biết, ai gia tuyên nhi tử ông tiến cung làm thái tử, kết quả lại về chầu ông vải, nhất định sẽ khởi binh tạo phản!"

"Vậy cũng không trách được cô mẫu, ai đâu biết tiểu tử kia lại vô dụng như vậy, chỉ ngã từ trên ngựa xuống mà chết toi!" Ngược lại Trịnh Trùng có chút coi thường nói: "May mắn ta đã sớm chuẩn bị, tìm một người có tướng mạo giống hắn ta đến 7, 8 phần, đến cả lão vương phi cũng không nhận ra, người ngoài sao có thể phân biệt được chứ?"


"Chỉ tiếc Hồ thái y đã trốn!" Trịnh Thái hậu nhíu mày thầm nghĩ: "Ông ta là người đến sớm nhất, cũng là thái y duy nhất biết tiểu quận vương chết, lại để ông ta trốn! Ngươi phái nhiều cẩm y vệ ra ngoài như vậy, chẳng lẽ lại không có chút tin tức nào sao?"

Trịnh Trùng bị Trịnh thái hậu truy hỏi đến như vậy, cũng có chút hổ thẹn, chỉ cúi đầu nói: "Đã lục soát khắp kinh thành, giống như là biến mất không còn tăm hơi." Hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Có điều xin cô mẫu yên tâm, ta nghĩ Hồ thái y chỉ đang bảo vệ tính mạng mình thôi, nắm giữ bí mật này, sao ông ta có thể nói ra chứ? Dù ông ta dám nói ra ngoài, thì có người nào dám tin ông ta!"

Trịnh thái hậu nghe hắn ta an ủi mình như thế, sắc mặt cũng thoáng dãn ra mấy phần, chỉ nhắm mắt lại nói: "Nay bên trên thân thể ngày càng lụn bại, ngươi cứ tạm chờ đi, nâng Tiêu Dật giả kia lên làm thái tử, tương lai ngươi muốn Vân cô nương, Vũ cô nương gì, thì ai gia đều tùy ngươi..."

** ** **

Tô Hiểu Nguyệt tiễn Vân Thi Tú ra cửa, nàng vịn khung cửa một đường từ từ đi từ phòng khách đến, ngồi ở trên giường.

Trên bàn trà ở chỗ đầu giường gần lò sưởi có rổ khâu vá, bên trong có đai eo được làm một nửa cho Tô Cẩn Sâm.

Bên trên thêu hình tường vân, vừa dễ vừa đơn giản, nhưng nàng làm vẫn không đẹp. Tô Hiểu Nguyệt cầm nó trong tay lật tới lật lui để nhìn, nhớ đến những lời người kia lúc sắp đi đã nói.

Hắn nắm được chỗ đau của mình, vậy mà vô liêm sỉ uy hiếp mình một cách trắng trợn thế? Nhưng vậy thì thế nào? Nàng là loại người giàu sang có thể phóng túng, quyền thế lại có thể ủy khuất cho người khác sao?

Tại sao phải để nàng nói trước? Bất công!

Tô Hiểu Nguyệt tức giận ném chiếc đai lưng xuống, đang định tìm những thứ khác, bên ngoài lại có nha hoàn tiến đến báo: "Cô nương, người thân phu nhân đến, lão thái thái mời cô nương cùng phu nhân đến hạc thụy đường gặp khách!"

Tô Hiểu Nguyệt tưởng Từ lão thái thái đến, trong lòng còn có chút kỳ quái, không lễ không tiệc gì, bọn họ từ Hương Hà đến một chuyến cũng không dễ dàng gì, chẳng lẽ là nhớ mình sao? Nàng đang định sửa soạn y phục cho ngay ngắn rồi gặp khách, đã thấy Từ thị hấp tấp từ ngoài viện đi vào: "Kiều Kiều, nhanh, mau thay một bộ y phục thật đẹp, theo ta gặp ngoại tổ mẫu huynh trưởng con."

Tô Hiểu Nguyệt lập tức kinh sợ đến mức miệng không khép được, chỉ cà lăm nói hai tiếng: "Huynh... Ngoại tổ mẫu của huynh trưởng?"

"Đúng vậy" Mặt Từ thị đầy tươi cười, chỉ vào nha hoàn sai sử: "Hai người các ngươi, mau đến giúp tiểu thư trang điểm, Chu lão phu nhân còn dẫn theo hai cô nương đến, cũng không thể để cho Kiều Kiều nhà ta thua được."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi