ICO, LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG

“Hueeeeh!”

Ico phấn khởi gọi cô gái. Cậu hoạt động thanh đòn bẩy trên chiếc xe đẩy, nhảy lên để nó chạy nhanh hơn, hưởng thụ cảm giác của gió trên mặt mình. Cô gái đang đứng ở mép bậc thềm. Cô xoay về phía âm thanh của giọng nói của cậu.

Ico vẫy. “Đi thôi, lên đây!”

Cậu vươn ra và nắm tay cô gái, nhấc cô lên chiếc xe đẩy. Cô nhìn quanh chiếc xe đẩy với một chút ngạc nhiên trong đôi mắt mình, sau đó đứng cạnh cậu và giữ rào chắn bằng hai tay.

“Đúng vậy,” Ico nói. “Giữ chặt. Sẵn sàng chưa? Đi thôi!”

Chiếc xe đẩy bắt đầu với một tiếng ken két, nhưng khi họ bắt đầu đi, những bánh xe lăn dễ dàng, như thể cái xe chưa bao giờ bị ruồng bỏ cả. Họ tăng tốc, và cô gái quỳ xuống, vẫn nắm chặt thanh rào chắn mảnh khảnh.

Ico mỉm cười và nắm tay cô, giữ chắc đòn bẩy với tay kia.

“Được rồi, nó an toàn. Gió có cảm giác tốt phải không nào?”

Đường ray chạy dọc rìa của tòa nhà theo một đường thẳng. Ico hít một hơi thở sâu, cảm thấy không khí ùa qua cơ thể cậu và xóa tan đi bóng tối còn sót lại của ngọn tháp. Trong một lúc, cậu quên đi những câu hỏi, những nghi ngờ và nỗi sợ hãi của mình với những gì sắp xảy ra.

Phía trước, đường ray hơi cong về bên phải. Ico làm chậm chiếc xe đẩy lại. Cảm thấy gió lăn tăn theo tấm Phù hiệu trên ngực cậu, cậu xoay sang cô gái với một nụ cười.

Cô gái đã biến mất. Ở chỗ cô đứng có một bé gái chỉ ba hay bốn tuổi. Cô bé đang mặc một chiếc váy không tay dài xuống tận mắt cá chân mình. Thay vì một chiếc khăn choàng, chiếc váy có cổ áo được thêu với những họa tiết hình bông hoa xinh xắn. Mái tóc của cô bé dài, và cô cột nó thành một cái đuôi ngựa sau lưng. Nó lấp lánh một ánh vàng sáng, như sợi lanh.

Cô bé giữ thanh chắn của chiếc xe đẩy với hai bàn tay nhỏ xíu của mình và cười lớn. Tiếng cười làm cho đôi mắt màu hạt dẻ của cô bé tỏa một ánh sáng màu hổ phách rực rỡ.

“Nhanh hơn! Nhanh hơn!” cô bé gọi. “Trò này vui phải không, Cha?”

Thế giới lướt nhanh qua họ. Mặc dù tiếng cười của cô bé vẫn vang lên trong tai cậu, Ico thấy ràng cô bé đang nhìn cậu, nói chuyện với cậu. Giống như cô bé biết cậu. Hoặc có lẽ cô bé thấy ai đó khác ở đây, không phải mình.

Sau đó cô bé đang cầu xin cậu, vẫn bằng giọng con nít, tươi sáng đó, muốn biết liệu cậu sẽ lại chơi với cô bé vào chuyến thăm nhà tiếp theo không. Liệu cậu sẽ cho cô bé cưỡi chiếc xe đẩy một lần nữa, để hứa rằng cậu sẽ làm thế.

Chiếc xe đẩy tăng tốc như gió, làm lưỡi Ico cảm thấy khô khi cậu mở miệng nói.

“Cảm ơn, Cha!” cô bé đang nói. “Cảm ơn!”

Với một sự khởi đầu, Ico nhận ra rằng cô bé đã biến mất, được thay thế bằng cô gái cậu đã cứu từ cái lồng – vẫn nắm tay cậu, tay kia của cô nắm chặt thanh kim loại của rào chắn. Sự chuyển tiếp giữa cảnh mộng và thực tại đã trở nên quá liền mạch đến nỗi khó để nói cái nào là cái nào.

Họ đang tiến đến khúc cua. Ico dùng nhiều lực hơn lên đòn bẫy. Chiếc xe đẩy lắc lư phản đối, sau đó bắt đầu chậm lại, quán tính của nó khiến nó chạy trơn tru qua khúc cua.

Cô bé đó là ai? Cô bé đó là phiên bản nhỏ hơn của cô gái bên cạnh cậu ư? Ico cảm thấy như cậu đang mơ với đôi mắt mở, như là cậu đã lao vào ký ức của ai đó khác – những ký ức vui vẻ của một thời thơ ấu đã qua lâu rồi.

Cảm ơn, Cha!

Đường ray chạy theo rìa của vách đá. Ngoài đó, Ico chỉ có thể thấy bầu trời xanh và biển phía dưới. Mình tốt hơn là đi chậm hơn.

Khi cậu nhìn lên khỏi thanh đòn bẫy, Ico chú ý thấy nhiều sinh vật bóng đêm hơn đang đứng dọc theo bức tường phía trên họ, như là chúng đang quan sát chiếc xe đẩy dừng lại. Chúng chỉ ở đó trong chốc lát, nhưng Ico cảm thấy đôi mắt phát ra ánh sáng trắng của chúng đang theo lối đi của họ.

Chúng đang không đuổi theo chúng ta.

Điều gì đó về cách mà những sinh vật đứng đó khiến chúng trông cô độc. Hoặc có lẽ chỉ là một cảnh mộng khác. Nó trở nên khó khăn hơn để Ico phân biệt.

Xa hơn ở phía trước, đường ray kết thúc ở một bậc thềm khác. Ico cẩn thận thả thanh đòn bẩy ra. Chiếc xe đẩy chậm lại, bánh của nó tạo một tiếng ồn lạch cạch lớn trước khi chiếc xe dừng lại.

Ico leo lên bậc thềm, chắc chắn rằng những sinh vật bóng tối sẽ đang đợi, nhưng không có gì cả. Cậu thấy một lối đi với một mái tò vò dẫn đến phía cuối của bậc thềm đầy nắng. Ít nhất nó không phải là đường cụt. Cậu nắm tay cô gái và giúp cô ra khỏi xe.

Qua cánh cửa tò vò, họ đi theo một hành lang hẹp, dẫn ra một sân thượng với những cây cột vuông vức. Sân thượng dẫn đến ban công của môt cái sảnh rộng lớn khác với một cái trần cao, nhọn. Một cái lưới những thanh xà to bắt qua trên đầu, chống đỡ cho một cái đèn chùm thắp sáng với hàng tá những ngọn nến treo ở giữa sảnh.

Một cây cầu bắc đến bên kia sảnh. Để cô gái ở lại phía sau một lát, cậu đi về phía giữa cây cầu, kiểm tra nó cẩn thận với từng bước. Cậu nắm lấy lan can và nhìn xuống. Phía dưới, cậu thấy những phần còn lại của đồ đạc mục nát. Ở đây là một cái chân đèn bị đổ, ở kia là một cái bệ nơi một bức tượng phụ nữ từng đứng, bản thân bức tượng giờ nằm vỡ trên sàn. Đại sảnh gần như tròn, và cậu có thể thấy một cánh cửa đôi dẫn ra bên ngoài. Cả hai cánh cửa đều mở rộng, để ánh sáng mặt trời tràn vào – có lẽ từ sân. Cậu có thể thấy bãi cỏ xanh ở ngoài ngưỡng cửa.

Ico tự hỏi chiếc xe đã đưa họ xuống bao xa. Họ đã di chuyển khá nhanh – họ hẳn thực sự đã đi xuống rất xa trong lâu đài.

Suy nghĩ đó làm Ico thoải mái. Có lẽ nếu chúng ta có thể đi xuống những cánh cửa đó, chúng ta có thể ra ngoài.

Vấn đề duy nhất là, dường như không có bất cứ đường nào để đi từ trên cây cầu trên tầng hai xuống dưới tầng đại sảnh. Những cầu thang cậu có thể thấy đi lên trên trần, không có đi xuống sàn bên dưới, tạo thành một dạng lối đi hẹp dường như không có mục đích.

Có lẽ, cậu nghĩ, trong quá khứ xa xăm, những người phụ nữ và hiệp sĩ được trang bị tốt sẽ đi tới lui trên lối đi và cây cầu, vẫy xuống những vị khách trên sàn nhà phía dưới để tổ chức một chiến thắng vĩ đại trong trận chiến nào đó. Những lời chúc mừng sẽ dâng lên từ cả hai tầng khi họ đón chào người anh hùng của họ…

Đúng vậy, nếu bất cứ ai từng thực sự sống trong Lâu đài trong Màn sương.

Cậu đi xa hơn một chút, mỗi bước cọt kẹt nhắc cậu nhớ đến những thiệt hại nhiều năm đã gây ra trên cây cầu, để mặc nó rạn nứt và sứt mẻ nhiều chỗ. Phía cuối nơi nó gặp bên kia của căn phòng là bấp bênh nhất. Ở đó, một vết nứt dài như khoảng cách từ khủy tay đến cổ tay của cậu rộng như lòng bàn tay cậu đã mở ra trên nó. Cậu có thể thấy qua sàn của đại sảnh. Cậu nhét những ngón tay của mình vào vết nứt, làm những mảnh đá vỡ rơi xuống sàn.

Cẩn thận đi lại về phía cô gái, Ico lắc đầu. “Cái sảnh này thật đẹp, nhưng thiết kế thật lạ lùng. Không có đường nào để đi xuống phần thấp hơn. Chúng ta phải tìm một đường khác.”

Cô gái lắc đầu làm Ico ngạc nhiên.

Cô ấy hiểu mình ư?

“Có lẽ nếu chúng ta có một sợi dây…” Cậu nhún vai và đưa tay mình về phía cô gái. Cô chần chừ trước khi cầm lấy.

“Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể trèo từ mép xuống bức tường đó không,” Ico nói, nhìn quanh, Chỉ khi đó, cậu thấy cô bé với bộ váy không tay và tóc cột duôi ngựa vàng hoe chạy xuống phía bên phải căn phòng.

Lại cảnh mộng!

Một người đàn ông mặc quần dài rộng lùng thùng và một chiếc áo tunic bay dập dờn nhẹ nhàng xuất hiện phía sau cô bé, sải bước chầm chậm theo lối đi. Ngay trước khi Ico có thời gian để gọi, cô bé vấp phải gấu váy và ngã. Cô bé la hét và lao về phía trước, bắt lấy bản thân mình trên sàn đá bằng hai tay. Cô bé bắt đầu khóc.

Khi cô bé vấp ngã, người đàn ông bước nhanh lên, đưa hai cánh tay về phía cô bé. “Ta đã nói với con không được chạy như thế.” Ông bế cô bé lên, nhấc cô bé lên vai ông. “Con đã trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm làm sao, Yorda.”

Giọng ông dịu dàng. Ôm cô bé dưới cánh tay trái của mình, ông lau má cô bé bằng tay kia. Lau khô những giọt nước mắt của cô bé. Một chiếc nhẫn trên ngón tay của ông, được trạm trổ sâu, bắt lấy ánh sáng –

Ico kéo tay mình khỏi cô gái, run rẩy và nhảy về phía sau. Cậu thả ra quá đột ngột làm cô lảo đảo và suýt ngã.

“Cậu – cậu là ai?” Ico hỏi. “Mỗi lần tôi nắm tay cậu, tôi thấy những thứ. Nó rất thật. Và tất cả chúng đều ở ngay đây, trong lâu đài. Nó giống như tôi có thể thấy quá khứ đang diễn ra lại trước mắt tôi. Cậu là ai? Cậu đã từng sống ở đây ư?” Cậu nói tất cả trong một hơi thở, trở nên chắc chắn hơn với mỗi từ mà những cảnh mộng cậu đang thấy là những ký ức của cô.

“Yorda… đó là tên của cậu?” Hai tay siết chặt thành nắm đấm, cậu đi về phía cô. “Đúng vậy, phải không? Tóc của cậu dài hơn khi cậu còn bé. Cậu từng chạy xuống những hành lang ở đây và lái chiếc xe đẩy. Cha cậu cũng ở đây…”

Cô gái chầm chậm lắc đầu từ bên này sang bên kia.

Ý của cô ấy là cô ấy không hiểu ư? Hay cô ấy đang nói mình sai rồi?

“Tôi không biết ý của cậu là gì nếu cậu chỉ lắc đầu như thế!” Ico thốt ra, không thể kiềm chế sự bực tức của mình. Giọng của Ico dội lại khỏi trần. Cậu tưởng tượng rằng thậm chí cái đèn chùm đu đưa một chút.

Cô gái không trả lời. Không một âm thanh, cô đi về phía cây cầu. Khi cô tới được chỗ vết nứt lớn, cô dừng lại và nhìn chằm chằm xuống. Sau đó cô trở lại đứng ngay dưới chùm đèn, giơ một ngón tay và chỉ lên.

“Gì cơ? Cậu đang cố gắng nói điều gì?” Ico nói, giữ khoảng cách của mình. “Nó là gì?”

Cô gái giữ ngón tay mình giơ lên.

“Gì cơ? Cái đèn chùm?” Ico giận dữ hỏi.

Cô gái gật đầu.

“Tôi nên làm gì với cái đó?”

Ico chống hai tay lên thắt lưng của mình và nhìn chằm chằm cô gái. Cô hạ thấp tay xuống và đôi vai cô rũ xuống – một cô bé bị khiển trách.

Ico nguyền rủa bản thân vì để cơn giận của mình thoát ra. Có đủ thứ để lo lắng trong lâu đài này mà không làm cô ấy sợ rồi. Cậu cảm thấy sự bực tức của mình tan đi.

“Nhìn này, tôi không chắc cậu đang cố nói gì với tôi,” cậu bắt đầu, hít một hơi thở sâu. “Nhưng nếu nó sẽ làm cậu vui, tôi sẽ đi kiểm tra chùm đèn đó. Cậu lại đây, được chứ? Tôi không muốn cậu đứng dưới thứ đó.”

Cô gái nhanh chóng bước lại gần đầu cầu. Ico đi lên cầu thang theo bức tường. Có những hàng cửa sổ nhỏ đặt ở bên kia sảnh – nếu cậu dùng những bậu cửa sổ như những chỗ để bíu tay, cậu có thể trèo lên được những thanh xà.

Nó không khó như cậu đã tưởng tượng. Cậu nhanh chóng đặt tay mình lên trên một trong những thanh xà lớn. Cẩn thận kéo mình lên, cậu đứng lên trên. Thanh xà trơn vì bụi, nhưng gỗ có cảm giác vững chắc dưới cậu và đủ rộng để đi qua. Đôi giày da của Ico để lại những dấu sạch sẽ trong bụi trắng.

Cậu tiến về phía chùm đèn, sau đó quỳ xuống, kiểm tra những cái chốt giữ nó với thanh xà. Vài khung kim loại giữ một sợi xích sắt đi thẳng xuống một cột trung tâm trên chùm đèn, mặc dù một nửa trong số chúng đã gỉ sét và nứt vỡ, và phần còn lại bị biến dạng nặng nề.

Có lẽ cô ấy đang nói với mình rằng đi trên cầu nguy hiểm bởi vì chùm đèn có thể rơi trên đầu tụi mình? Nhưng sau đó cậu tự hỏi làm sao cô ấy chú ý được từ dưới mặt đất. Và nếu nó giống như rơi, tại sao cô ấy đứng dưới nó?

Ico nghển cổ để nhìn xuống bên kia chùm đèn, cẩn thận không để chân mình trượt. Cô gái đang làm như Ico đã bảo cô, đứng ở xa bên kia, nhìn lên cậu với một biểu hiện lo lắng trên gương mặt cô. Cậu cố vẫy cô. Cô không đáp lại. Không có những cử chỉ có ích khác hay hướng dẫn xuất hiện để giúp đỡ.

Ico ngồi xuống trên thanh xà, để hai chân thõng xuống một bên. Trên này mát và tối. Tránh xa khỏi cô gái, cậu cảm thấy thư giãn. Ý nghĩ đó làm cậu cảm thấy tội lỗi. Tại sao tránh xa khỏi cô ấy làm mình thấy thư giãn? Nhưng nó là sự thật.

Cậu cảm thấy như cậu đã phải chạy từ lúc cậu thoát khỏi cỗ quan tài đó. Cậu thậm chí không có một khoảnh khắc ngồi xuống và suy nghĩ, hay ngay cả chỉ để thở. Đây là một sự nghỉ ngơi vui vẻ.

Thậm chí không nhận ra điều đó, Ico đang chà xát tấm Phù hiệu trên ngực cậu. Nó làm cậu bình tĩnh và trao cho cậu sức mạnh. Mình sẽ ra khỏi đây. Mình sẽ về nhà. Mọi người đang đợi mình. Những cánh cửa bên ngoài ở ngay dưới đó. Mình có thể thấy chúng. Mình chỉ cần phải tìm ra đường để đi xuống đó, và chúng ta sẽ đi trên bãi cỏ, trong ánh nắng mặt trời.

Sẽ có rất nhiều thời gian để thắc mắc cô gái là ai và những lời của đám sinh vật bóng tối có nghĩa là gì một khi cậu an toàn bên ngoài. Có lẽ trưởng lão sẽ biết điều gì đó. Cậu có thể hỏi.

Không có điểm nào trong suy nghĩ quá khó khăn về nó bây giờ hay lo lắng về những cảnh mộng bất cứ khi nào cậu nắm tay cô gái. Có lẽ đó chỉ là lâu đài đang cố gắng hù dọa cậu. Có lẽ nó chẳng liên quan gì với cô gái cả.

Vậy thì tại sao cậu lại rất chắc chắn nó có liên quan?

Như là thứ gì đó đen tối đã cư trú trong ngực cậu, không ngừng thì thầm với cậu. Hẳn là những sinh vật đó. Khi mình đang chiến đấu với chúng, mình đã lấy một ít của chúng vào trong mình. Giống như hít thở phải khói từ một ngọn lửa. Bây giờ nó mắc kẹt trong phổi mình, và nó đang tô đen chúng từ bên trong.

Đột nhiên một giọng nói vang lên trong tai Ico.

- Ngươi không thể thoát khỏi nơi này.

- Ngươi không được rời đi.

- Ngươi không được mang con bé đi.

- Trả lại con bé cho cái lồng. Con bé thuộc về lâu đài.

- Đó là lý do tại sao những ký ức của con bé tràn đầy nơi này. Đó là lý do chúng trở lại khi ngươi chạm con bé.

“Im lặng, im lặng!” Ico hét, cố gắng để nhấn chìm những giọng nói trong đầu mình. Sau đó cậu thấy nó – thứ gì đó treo từ rào chắn được chạm khắc của cây cầu dưới cái đèn chùm. Và không chỉ một thứ, mà rất nhiều. Chúng có chân, đu đưa trong không khí.

Họ là người, treo xuống từ rào chắn. Đầu hướng lên, chân lơ lửng trong không trung.

Họ đang làm gì?

Ico căng mắt ra. Sau đó cậu hiểu, và điều đó có cảm giác như một cú đánh vào ngực cậu. Họ không chỉ đang treo – họ đã bị treo.

Một số là những hiệp sĩ vẫn mặc chiếc áo giáp nhẹ của mình. Có lẽ những lính gác, Ico nghĩ. Cũng có những phụ nữ, mặc những bộ váy giống như áo choàng của tu sĩ màu trắng. Những thiếu nữ trong những chiếc váy lót dài với hoa cài trên tóc họ. Ngay cả một nông dân, gấu quần và cổ tay áo của ông cột chặt, vì vậy không giống như bắt gặp khi ông ấy vung lưỡi hái ở trên cánh đồng của mình, và một cái nón trên đầu ông để che gương mặt ông khỏi mặt trời.

Nhưng không có ánh sáng mặt trời ở đây. Gương mặt họ đều tái nhợt và nhăn nhó trong sự đau đớn. Những cái lưỡi đen thò ra từ miệng họ, và những ngón tay của họ đông cứng tại chỗ, bám lấy những sợi dây quanh cổ họ. Chỗ những cánh tay và chân của họ lộ ra, chúng ướt sũng máu. Bây giờ cậu có thể thấy nó, đang nhỏ giọt.

Ico bị gây chú ý bởi một sự tương tự đột ngột giữa miếng pha lê treo trên chiếc đèn chùm và những cơ thể treo từ cây cầu bên dưới – một cái đèn chùm khủng khiếp, kéo dài theo chiều dài của căn phòng. Ở chỗ của những ngọn nến, những xác chết. Ở chỗ của ánh sáng, máu, tràn trên sàn đại sảnh.

Đây là một cảnh mộng khác ư?

Những xác chết đu đưa từ bên này sang bên kia. Bên dưới những ngọn nến-xác chết treo, Ico thấy hiệp sĩ cậu đã gặp trên cây cầu cổ. Ông bước đi chầm chậm, tiến xa hơn vào lâu đài. Bước chân của ông không vội vàng mà vững chắc. Ông đi qua sảnh mà không chần chừ, xoay qua liếc nhìn một cái khung cảnh đẫm máu trên đầu ông. Những người hiệp sĩ quen thuộc với chết chóc với tất cả sự khủng khiếp của nó. Máu từ những xác chết nhỏ xuống trên một cái sừng còn lại của ông và chảy xuống chỗ cong của chiếc mũ sắt của ông. Một số thậm chí nhỏ trên trán ông, nhưng ông ông đưa tay lên lau nó đi.

Ông sẽ đi đâu? Ông sẽ gặp ai?

Từ vị trí thuận lợi của cậu ở trên cái đèn chùm, Ico có thể thấy hai má hốc hác và đôi môi tái mét của hiệp sĩ. Áo choàng của ông đung đưa với mỗi bước đi. Như với bức tượng, hiệp sĩ không mang kiếm. Tuy nhiên, Ico cảm thấy sự can đảm và quyết tâm rất lớn trong quai hàm của ông và và ánh nhìn tối tăm của đôi mắt ông. Ông ấy đang trên đường ra trận.

“Ông là ai?” Ico hỏi lớn. Cậu có ý muốn nó là một thách thức, nhưng nó nói ra chỉ hơn tiếng rên rỉ một chút. Sau đó căn phòng thay đổi và cậu trở về thực tại – hoặc có lẽ sự tỉnh táo. Cơ thể cậu đu đưa với sự trở về bất ngờ của cậu, làm cậu di chuyển trên thanh xà và mất thăng bằng. Những thanh xà xoáy tít quanh cậu, và Ico ngã ngửa phía trên chùm đèn. Tay và chân cậu đập vào những ngọn nến, làm những mảng sáp khô cũ lơ lửng xuống dưới.

Ico nhăn nhó, ngồi dậy một nửa, hai chân cậu dạng ra trên chùm đèn. Chân trái cậu đã va vào vài ngọn nến và vẫn đang dính trên ngoài mép. Điều tốt là mình không mất đôi giày của mình, Ico nghĩ. Cậu cố gắng không tạo bất cứ chuyển động đột ngột ngày, chỉ tập trung vào việc thở một cách điều hòa.

Rắc…

Bụi rơi thành dòng từ cái đèn chùm. Những cái giá đỡ giữ nó với thanh xà cong lên.

Cú ngã của cậu lên trên cái đèn chùm đã là cú đẩy cuối cùng chúng cần. Cái giá đầu tiên vỡ ra với một tiếng bộp lớn, và nhanh chóng tất cả chúng đều bắt đầu gãy răng rắc, cái này sau cái kia, giống như những người lính hoảng loạn ngã khỏi đội hình.

Cái đèn chùm rời thanh xà và dường như dừng lại ở giữa không trung trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, như là nó mong muốn chống lại trọng lực chỉ lần này và ở lại nơi nó đã ở từ rất lâu rồi.

Ico ngồi dậy hơi trễ, tay cậu để trượt thanh xà chỉ hơn hai cemtimet. Cái đèn chùm tạo một tiếng rít khi nó rơi, và cậu có thể cảm thấy gió trong tóc mình. Đèn chùm rơi khỏi bên dưới chân cậu. Cậu cảm thấy bản thân mình vỡ ra thành từng mảnh, linh hồn cậu thoát khỏi miệng cậu bằng một tiếng thét không nên lời. Nhẹ hơn cơ thể cậu, linh hồn cậu còn ở chỗ cũ, treo trong không trung, trong khi phần còn lại của cậu lao thẳng xuống.

Không có gì khác để bám vào, Ico tóm lấy cọc trung tâm của đèn chùm, sợi xích sắt đã đi lên thanh xà quất vô dụng từ đỉnh của nó. Với một tiếng va đập loảng xoảng không thể tin được, cái đèn chùm rơi xuống trên cầu. Nó chỉ đủ rộng để kéo dài từ bên này sang bên kia, vòng tròn ngoài cùng của đèn chùm rơi thẳng trên đầu của rào chắn. Những ngọn nến bay khỏi đế của đèn chùm, vòng qua rào chắn và rơi xuống căn phòng phía dưới. Ico lăn thành một quả bóng ở giữa chùm đèn và tránh những gai nhọn từng giữ những ngọn nến. Bụi dâng lên thành một đám mây lớn. Ico nhìn lên và nhảy khỏi mép với một tiếng hét khi sợi xích sắt đuổi theo sau cái đèn chùm. Sợi xích cuộn mình như một con rắn trước khi rơi xuống qua đèn chùm, sau đó kéo theo chính nó.

Bụi làm mắt Ico cay xè. Ngay cả miệng cậu cũng nếm được vị của nó. Ico đứng dậy, lảo đảo. Cậu thấy cô gái, vẫn đứng phía cuối cây cầu, hai tay đưa lên miệng. Đôi mắt cô mở to với sự ngạc nhiên.

“Ổn rồi –” cậu bắt đầu gọi lớn, khi một tiếng ồn lớn tới tai cậu.

Thứ gì đó đang rạn nứt. Cậu cảm thấy một chuyển động lắc lư, và cây cầu oằn dưới cậu. Đèn chùm lao xuống trước, trượt xuống rào chắn.

Trước khi Ico có thể phản ứng, phía bên kia của cây cầu gãy răng rắc, rơi từ chỗ của nó ở rìa của tầng hai. Hình như, cây cầu bị hỏng nhiều như những giá đỡ bảo vệ chùm đèn.

Với một âm thanh làm rung lắc mặt đất phía dưới họ, một nửa cây cầu rơi xuống sàn, tạo thành một đường trượt bắt đầu trên tầng hai nơi cô gái đứng và kết thúc đi thẳng xuống cạnh cánh cửa đôi dẫn ra bãi cỏ xanh bên ngoài.

Ico cưỡi đèn chùm khi nó trượt xuống cây cầu gãy, chạy trên đỉnh rào chắn giống như một đứa trẻ chơi đùa. Nó nhanh chóng tăng tốc, vụt đi khi nó đập vào phía dưới đáy và cho Ico bay.

Lần này cậu ngã đập mặt xuống và tiếp đất trên bụng của mình, té một cái muốn trúng cả gió. Bụi lấp đầy đại sảnh như màn sương, và trong im lặng, cậu nghe thấy tiếng vang vọng lanh canh của những ngọn nến bay khỏi đèn chùm và đánh xuống mặt đất trước khi lăn đến một điểm dừng.

Ico nằm trên sàn một lúc lâu, kiểm tra để chắc chắn cậu vẫn có đầy đủ tay chân. Mình vẫn đang thởKhông có gì bị gãy. Mình không chảy máu. Cậu chờ đến khi cậu có thể nghe thấy không có gì di chuyển quanh mình trước khi đứng dậy. Khi cậu ngồi dậy, cậu thấy rằng cây cầu sụp đổ tạo thành một lối đi trông vững chắc từ tần hai xuống tới nơi cậu ngồi. Đèn chùm đã bật ra và rơi xuống qua một bên.

Cô gái vẫn đang đứng tại chỗ qua toàn bộ thử thách, hai tay đặt lên miệng sốc. Ico đứng dậy và đi tới cây cầu nghiêng để nhìn lên cô.

“Này!” cậu gọi. “Nó không đẹp lắm, nhưng tôi nghĩ cậu có thể đi xuống đó. Đi nào. Chỉ cần quan sát nơi cậu bước thôi.”

Có lẽ cô còn hoảng sợ, nhưng cô gái không di chuyển. Ico trèo lên chỗ dốc của cây cầu, dùng hai tay mình để bò lên bằng cả bốn chi.

“Nếu cậu sợ, cậu có thể trượt xuống trên mông. Nó giống như một đường trượt.”

Cô gái lắc đầu. Cô đột nhiên mỉm cười. Nhưng thể để nói, Đó hầu như không phải điều để gợi ý cho một tiểu thư.

Thứ gì đó chạm vào trái tim Ico – dịu dàng và ấm áp – nhắc cậu nhớ về một thời quá khứ đã qua lâu rồi.

“Cậu có thể đi một chút một lần. Cậu sẽ không ngã đâu,” cậu nói, mỉm cười và vui khi cô đã mỉm cười với cậu.

Cuối cùng, cậu phải giúp cô đi xuống cả đoạn đường, một mắt luôn luôn để trên rào chắn nơi những cơ thể trong cảnh mộng của cậu đã treo. Cậu tự hỏi liệu những sợi dây có để lại bất cứ dấu hiệu nào không, và nó làm dạ dày cậu quặn lại.

Rào chắn được bọc trong bụi tích lũy qua nhiều năm dài, cộng thêm một tầng mới từ vụ sập vừa đây. Tảng đá chạm vào thô ráp và làm đau tay cậu.

Khi cậu cuối cùng tới được phía dưới cùng với cô gái, Ico phủi bụi khỏi người và vuốt phẳng tấm Phù hiệu. Cậu cầm một cây nến đã rơi dưới chân cậu lên, nghĩ rằng nó có thể hữu ích sau này. Nhét nó vào quần, cậu nhìn quanh tìm thứ gì đó có thể dùng như một vũ khí để thay thế cây đuốc tắt ngúm cậu đã để lại ở trên. Cuối cùng, cậu giải quyết với một chân ghế. Cậu cầm nó lên. Nó có trọng lượng hoàn hảo trong tay cậu.

Cậu nhìn qua cô gái và thấy cô xoay lưng lại với cậu và đang nhìn qua căn phòng theo hướng hiệp sĩ đã đi trong cảnh mộng của Ico trên cái đèn chùm. Cô đang nhìn chăm chú, sự lo lắng trên gương mặt cô. Giống như cô có thể cảm hấy thứ gì đó đang kéo mạnh vào ký ức của cô ở đó.

Im lặng, Ico kéo nhẹ chiếc khăn của cô. Cô nhìn lại và đôi mắt họ chạm nhau.

Ico có nhiều câu hỏi, nhiều nghi ngờ, nhưng làn gió trong lành thổi qua cánh cửa đôi mở và bãi cỏ sáng ngời bên ngoài thổi chúng khỏi đầu óc cậu và vẫy ra hiệu cậu ra ngoài.

Nắm tay nhau, họ đi qua cánh cửa. Ico có thể cảm thấy sự mềm mại của mặt đất và cỏ qua đôi giày da của mình. Nó trao cho cậu hy vọng và lấp đầy cậu với nguồn năng lượng mới.

Quanh bãi cỏ rộng dưới ánh nắng mặt trời là một sân thượng và một lối đi dẫn đến một cây cầu cong lớn đang đợi họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi