IDOL THẾ MÀ LẠI YÊU THẦM TÔI

Bình thường, Lạc Đường luôn ý thức rõ ràng rằng mình đang quay phim, tuy luôn muốn đưa mình vào vị trí của Cầm Lạc nhưng dù sao cô cũng là người chưa từng học qua diễn xuất, đối với phương diện này cũng chỉ có vẻn vẹn vài cái khái niệm chung chung mà thôi, phần nhiều vẫn là dựa vào cảm giác của chính mình mà lý giải.

Nhưng cảnh quay này, nhiệm vụ của cô không có gì ngoài lời thoại ban đầu, phần sau đều nương theo Tô Diên mà phát huy.

Diễn đến đoạn giữa, lần đầu tiên Lạc Đường cảm nhận được mình hoàn toàn tiến vào trạng thái của nhân vật, lời thoại đã thuộc làu nên nói ra không hề ngập ngừng.

Lúc này, Lạc Đường từ từ nhắm mắt lại, cô đã ngừng khóc từ lâu nhưng những giọt nước mắt lúc trước vẫn chảy xuống khóe môi. Tô Diên dùng sức hôn cô, dễ dàng nếm được vị mặn của nước mắt.

Lạc Đường có chút hoảng hốt, không còn nhớ được mình đang diễn.

Bị anh ôm chặt, bị hôn đến mơ màng, không hiểu sao trong lúc tim đập kịch liệt, cô lại nhớ đến quá khứ cùng anh.

Ngày ấy, chàng thiếu niên Tô Diên độc lai độc vãng, không hề để tâm đến thứ gì, lại cực kỳ quan tâm cô.

Anh với người khác không hề kiên nhẫn, thậm chí chẳng nói chuyện với ai bao giờ, lại chỉ vì lỡ làm cô giận dỗi, muốn dỗ ngọt cô mà ra căng-tin mua kẹo ròng rã cả một học kỳ.

Tô Diên lúc nào cũng thể hiện ra mặt là người lạnh lùng, trời sinh ưa nhìn nhưng lại chẳng thích cười, chỉ cần đứng một chỗ cũng khiến người khác cảm thấy xa cách, đến cả giọng nói cũng lạnh như ngọc.

Chính Lạc Đường cũng không biết, tại sao mình lại thích anh ghê gớm.

Hồi tưởng lại những tình cảm ấy làm trái tim cô nóng bỏng phát sợ.

— Giống như bây giờ đây.

Cả người anh lạnh như khối băng.

Hai người ôm nhau rất chặt, cả người Tô Diên ướt đẫm, nước lạnh dần dần thấm vào trong lớp váy của cô, hơi mát truyền đến da. Nhưng cô không thấy lạnh, ngược lại, cô cảm nhận được cơ thể mình khẽ run lên, dòng máu rồi trái tim trong khoang ngực đều nóng rực.

Lạc Đường hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, như thể đã duy trì tư thế này được một giờ đồng hồ, cũng như thể mới chỉ qua có một giây.

Một tiếng “Cắt!” kéo cô trở về hiện tại.

Lạc Đường từ từ mở mắt ra, xúc cảm trên môi cũng từng chút mất đi.

“Hai cô cậu này sao ấy nhỉ? Tự thêm diễn hả?”

Văn Việt Sơn không dùng loa mà đích thân đi đến hỏi.

“Thêm diễn ạ?” Lạc Đường tự hỏi: “Ai thêm diễn ạ?”

Văn Việt Sơn khó hiểu nhìn cô: “Cảnh hôn trong kịch bản biến thành hai cái hôn, cô nói tôi xem nào?”

Cảnh hôn trong kịch bản biến thành —

!!!???

Ừ nhỉ!

Trong kịch bản, rõ ràng là không có cảnh hôn phía sau, cũng không có câu… “Nàng là của ta”!

Anh vừa… giữa thanh thiên bạch nhật thêm diễn!!!

Lạc Đường hồi nãy bị anh kéo theo thế mà cũng không phát hiện ra cái không hợp lý. Chính thời khắc đổi vị trí, đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc của anh rất tự nhiên nên cô cũng không thấy gì bất thường.

A a a a a đang ở phim trường đấy! Bao nhiêu là người nhìn! Làm thế nào đây?!

Chờ Lạc Đường sắp xếp xong đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu, hai người trước mặt đã thương thảo xong xuôi.

Lúc trước nói gì cô không rõ, cuối cùng đạo diễn Văn bảo: “Để tôi về xem lại, nếu không có vấn đề gì cứ dùng bản hoàn chỉnh.”

Lạc Đường nghe không hiểu: “Bản hoàn chỉnh nào cơ ạ?”

Văn Việt Sơn nhìn cô, ánh mắt có hàm ý không rõ: “Cái bản cô cậu hôn nhau hai lần ý.”

“…”

Lạc Đường nghẹn lời nhìn Văn Việt Sơn quay người đi.

Cô ngẩng đầu nhìn Tô Diên, tóc ướt sũng dính vào hai má, cằm hơi nhọn, không khỏi nghĩ lại cảnh vừa rồi hai người…

Lại còn hôn đến thế kia nữa.

Dù sao vẫn đang ở phim trường, Lạc Đường đang vắt óc nghĩ xem nên nói gì cho bớt xấu hổ thì Tô Diên đã nói trước.

“Cái kia anh không nói trước với em,” Anh nói, giọng rất trầm, “Anh xin lỗi.”

“…”

Lạc Đường xấu hổ muốn chết.

Có trời mới biết, ban đầu cô còn tưởng tượng cảnh hôn của hai người chắc phải NG đến mười mấy hai mươi lần… Khụ.

Vậy mà anh lại khách khí đến mức hôn cô hai lần là xin lỗi cô ngay.

Lạc Đường lập tức tỉnh táo tinh thần, chớp mắt cười nói đùa: “À, em chấp nhận lời xin lỗi nhé.”

Cô lại không nhịn được bắt đầu luyên thuyên: “Anh ơi, vừa nãy anh bảo em nương theo anh ấy, anh diễn đỉnh thật đấy, càng về sau em càng không nhận ra là đang quay phim luôn. Lời thoại gì gì đó cũng nói thẳng ra, chẳng suy nghĩ gì cả, cứ như phiên bản Cầm Lạc người thật ấy. Lúc trước em chưa bao giờ có cảm giác như vậy… Lần đầu tiên em thấy diễn xuất là một việc thần kỳ đến thế. Với cả…”

Lạc Đường càng nói càng hăng, ríu rít không ngừng, bỗng dưng chú ý tới vẻ mặt của Tô Diên.

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cũng mơ hồ, rõ ràng là đang thất thần.

Lạc Đường cũng không luyên thuyên nữa, cẩn thận gọi anh.

Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, bất động.

Lạc Đường lại tăng âm lượng: “… Anh ơi?”

“Hả?” Anh như vừa nghe thấy, lại tập trung nhìn cô, ánh mắt vẫn còn chút mê man.

Anh hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy, sắc mặt lại hơi tái nhợt làm Lạc Đường sửng sốt.

Bây giờ Tô Diên mới phản ứng: “À, vừa mới thất thần một chút, em bảo gì?”

Lạc Đường không nghĩ gì khác ngoài việc anh cảm thấy không khỏe, vội hỏi: “Anh sao thế ạ? Không thoải mái chỗ nào ạ? Muốn uống thuốc tránh cảm không?”

Ánh mắt Tô Diên đã không còn vẻ mê man, lắc đầu với cô: “Anh không sao.”

Lạc Đường không nói ra được, nhưng cô cảm thấy anh có điều gì đó… không đúng lắm.

Cô đưa tay chạm nhanh vào ngón tay anh, mọi người xung quanh đều đang thu dọn đồ đạc ra ngoài, không ai để ý đến động tĩnh nhỏ của cô bên này.

Lạnh như băng.

Có thể đoán được trên người anh còn lạnh đến thế nào.

Lạc Đường mím môi, sốt ruột kéo tay áo anh: “Anh còn đứng đây làm gì? Cảnh dầm mưa hôm nay của anh hết rồi cơ mà? Đi thay quần áo mau!”

Tô Diên không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu rồi chỉ chỉ người cô: “Em cũng ướt.”

Lạc Đường cúi đầu nhìn, do lúc anh ôm thấm vào nên trên váy lụa mỏng có một mảng nhỏ bị ướt.

Cô hơi ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói: “Do anh dùng sức chứ sao nữa.”

“…”

Nói xong, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Diên, Lạc Đường chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho rồi.

Một câu hai nghĩa.

Xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Lạc Đường định vãn hồi chút bầu không khí, Tô Diên lại giành trước: “Ừ, lỗi của anh.”

Không còn cái khàn khàn vừa rồi, giọng anh như làn gió thanh mát, như dòng suối rót vào tai: “Lần sau anh sẽ chú ý, không dùng sức như thế nữa.”

“…”

— Nhưng lại có hiệu quả như một trận đại hồng thủy.



Trên đường về phòng hóa trang, người thất thần ngẩn ngơ lại biến thành cô.

Ngược lại, Tô Diên vẫn bình tĩnh thích ý mà chào hỏi với mọi người.

Lạc Đường bị cái đối lập này làm cho tức nghiến răng ken két, bó tay nhìn anh.

Lúc quay chụp không thể để trợ lý đến quá gần mà cảnh này có nhiều camera vây quanh, nên Trình Tranh dù muốn cũng không tìm được vị trí đẹp, đành cách thật xa nhìn hai người quay cảnh hôn. Nghe nói cuối hiện trường còn tự thêm một đoạn nhỏ, được đạo diễn khen.

Lạc Đường thay quần áo xong ra trước gương tẩy trang, tháo trang sức, thấy son môi đã trôi hết.

Cô đã ăn gì đâu, son môi chạy đi đâu hết rồi ý nhỉ?

“Son môi đi đâu hết cả thế này…”

“Đến liêm sỉ của mày còn bay mất rồi huống gì son môi…”

(Trình Tranh chế lại bài hát ‘Where is Time’)

Lạc Đường: “???”

Lạc Đường nghiến răng: “Tiểu Tranh, ngậm miệng!!!”

Bài học vạ miệng lần trước còn ở trước mắt, tẩy não cô “quẫy quẫy quẫy” còn chưa đủ à?

Trình Tranh ngừng hát nhưng vẫn chưa chịu ngậm miệng: “Hử, tức giận ghê gớm đấy nhỉ? Công chúa ngọt ngào mềm mại đâu mất rồi nhỉ? Hôn một cái về là nóng nảy như này hả? Hôn nam thần idol làm công chúa tức giận hả?”

“…”

Lạc Đường từ trong gương lườm cô cũng không hề có tính uy hiếp.

Trình Tranh khom lưng kề sát vào, tỉ mỉ quan sát môi công điện hạ, hình như hơi sưng lên so với bình thường. Nhưng như thế lại trông đáng yêu hơn, đầy đặn ướt át, hồng hào chẳng khác gì có son môi.

“Chậc chậc,” Trình Tranh lắc đầu: “Kịch liệt thật, không biết Tô thần dùng bao nhiêu lực mà mút sưng cả môi lên thế này.”

Nghe Trình Tranh nói, Lạc Đường không khỏi nhớ lại quá trình Tô thần dùng sức “mút”.

Lạc Đường mặt đỏ bừng bừng: “…”

Ahuhu đừng bắt cô nhớ lại cái cảnh kích thích như thế được không a a a a a!

_

Cảnh hôn oanh liệt hôm đấy cứ thế qua đi.

Nhưng Lạc Đường phát hiện mấy ngày sau còn có đêm động phòng hoa chúc, nên tim cô lại đập thình thịch.

Từ sau hôm quay cảnh hôn, Lạc Đường vẫn đều đặn nhắn tin WeChat nhắc Tô Diên uống thuốc tránh cảm, không biết anh có nghe lời không nhưng sáng hôm sau đi làm nhìn cũng không có gì khác thường, chắc là không sao.

May là lần dầm mưa này không khiến Tô Diên bị bệnh.

Lúc này bên ngoài đang quay cảnh hành động, Lạc Đường, Du Tinh Nhan và một nhóm diễn viên quần chúng diễn vai phi tần ngồi trong phòng nghỉ.

Quan hệ của Lạc Đường với nhóm diễn viên chính của đoàn đều rất tốt, chỉ trừ mấy diễn viên này. Bởi vì bọn họ toàn là người cùng công ty với Du Tinh Nhan, mở miệng ra là nịnh bợ chị ta, mỗi diễn viên quần chúng lại có nhóm trợ lý, lúc nào cũng cả đống người vây lại với nhau, chẳng khác gì băng đảng xã hội đen.

Còn cô bên này lại có mỗi mình Trình Tranh.

Đúng như câu nói của Trình Tranh trước kia, bọn họ thích chơi solo, còn người ta thích chơi squad.

Đám quần chúng tôn sùng Du Tinh Nhan đến độ chẳng khác gì nữ thần, nên Lạc Đường cũng chẳng thèm nghĩ đến việc làm quen với bọn họ.

Đã thế, “băng đảng” của Du Tinh Nhan nói chuyện rất nhiệt, ồn ào đến mức khó có thể làm lơ được.

“Chị Tinh Nhan, tuần lễ thời trang năm nay bắt đầu muộn ghê ấy.”

“Chị còn tưởng là tháng Chín sẽ bắt đầu, thế mà lại kéo dài đến tận bây giờ…” Giọng Du Tinh Nhan vô cùng sầu não: “Chị với mẹ có một vé, chắc phải nghỉ vài ngày rồi.”

Một đám đi sau sôi nổi bợ đít.

‘Uầy, ghen tị với chị Tinh Nhan ghê đó.”

“Chị là hàng ghế đầu ạ? Góc nhìn chắc là đẹp lắm…”

“Em chưa được đi tuần lễ thời trang bao giờ, chị Tinh Nhan, thư mời hay gì gì đó là nhãn hàng gửi đến tận nhà cho chị ạ?”

“Ừm, đúng rồi.” Du Tinh Nhan đứng dậy nói: “Cảnh sau là đến chị rồi, mình ra trước xem.”

Đám lâu la hào hứng đồng ý, đi theo chị ta ra ngoài.

Một đám người bắt đầu thảo luận sang chuyện khác, tiếng nói mơ hồ truyền đến.

“À, chị Tinh Nhan, chị có biết Lạc Thành dạo này làm sao không ạ?”

“… Không biết, sao?”

“Hả? Bệ Hạ làm sao? Em là fan của Bệ Hạ đó, Bệ Hạ trên Weibo cũng hề hước lắm!”

“Một buổi sáng mà Bệ Hạ đăng ba cái status, mỗi cái chỉ có đúng một chữ ‘Haiz’, mấy người trên mạng đang đoán xem là cái gì…”

“…”

Đoàn người càng lúc càng xa, phòng nghỉ chỉ còn sót lại Lạc Đường và Trình Tranh.

“Đờ mờ, mấy con mẹ kia phiền vl,” Trình Tranh nhìn bóng lưng Du Tinh Nhan, “Mày xem, chị ta chỉ biết dựa vào cái danh của chú hai nhà mày thôi, một đứa con nuôi thôi mà giọng điệu cũng kinh khiếp gớm. Ai không biết còn tưởng là con gái ruột của Lạc Thành, chị ruột của mày đấy.”

Trình Tranh còn nói: “Nhìn người ta đây này, không chỉ có đãi ngộ như công chúa, không chỉ đi xem show mà còn làm Trưởng phòng Thiết kế của nhãn hàng đây này! Hứ, khoe với chả khoang! Nói cho ai nghe? Mẹ nó, được đi xem có cái show mà làm như được lên thiên đường.”

Lạc Đường toàn là tai trái nghe tai phải ra, “Mày quan tâm người ta làm gì, càng thiếu cái gì càng thích khoe cái đó, mày không biết chắc?”

Sự chú ý của Lạc Đường lại va phải vào mấy câu cuối cùng bọn họ nói cơ, cô lấy điện thoại ra, lên Weibo tìm Lạc Thành.

Phía dưới lập tức hiện ra tìm kiếm liên quan: Lạc Thành đăng liền một lúc ba cái “Haiz”, ấn vào toàn là bài báo tiếp thị.

“Thị trường chứng khoán gần đây của Lạc thị lên xuống thất thường? Ba chữ ‘Haiz’ liệu có ẩn ý gì?”

Giang cư mận đáp: Lên xuống thất thường cái mẹ nhà ông, Lạc thị vững vàng hơn bố ông nhá.

Lạc Đường: “…”

Cô kéo tiếp xuống phía dưới, mọi người đều đang đoán mò còn ba cô thì chỉ đăng ba cái ‘Haiz’ rồi để kệ đấy.

Lạc Đường khó hiểu.

Cô nghĩ nghĩ, nhắn WeChat cho Lạc Chu:【Anh, ba sao đấy?】

Lạc tổng hình như không phải họp, một phút sau đã trả lời:【Cô không biết à? Ổng ghen đấy.】

Lạc Đường:【?】

Lạc Đường:【Mẹ lại bị người ta bám đuôi hẹn ăn cơm à? Vẫn là cái bác bạn học cũ ấy ạ?】

Nhắn xong lại tự thấy không hợp lí, mấy ngày nay mẹ cô toàn ở lì trong nhà mà. Gần tới tuần lễ thời trang, thư mời tuần lễ thời trang Milan rồi Paris, quà tặng của nhãn hàng gửi cho mẹ chất đầy cả nhà, làm gì có thời gian rảnh mà hẹn hò bạn học cũ?

Lạc Chu:【Không phải mẹ, là cô đấy】

Lạc Đường:???

Cô nhắn lại một tràng chấm hỏi thật dài.

Lạc Chu hiếm khi lại gõ một đoạn dài trả lời:【Gần đây cô thân thiết với diễn viên đóng vai Hoàng đế còn gì, ngày nào cũng lên Weibo một câu công chúa một câu phụ hoàng. Sáng nay ba lướt Weibo cô, lướt mà tức luôn đấy.】

Lạc Đường: “…”

Cô nhắn lại một meme toàn dấu chấm hỏi đen xì.

Từ sau lần dùng diệu kế chọc khóc ‘ba la bô lô’, Lạc Đường với Liêu Chí Nghị coi như là thân thiết, không chỉ follow nhau trên Weibo mà còn thường xuyên bình luận rồi like bài các kiểu.

Mà Lạc Đường cũng không gọi Liêu Chi Nghị là tiền bối haythầy Liêu, gọi thẳng “Phụ hoàng”, Liêu Chí Nghiêu cũng rất vui vẻ đáp lại. Giang cư mận đều biết hai người một diễn hoàng đế, một diễn công chúa nhỏ nên dưới bình bình toàn:【Cả thế giới ra đây mà xem hai cha con nhà này show ân ái nè.】

Liêu Chí Nghị không có nhiều đất diễn nên không thường xuyên đến đoàn phim, mỗi lần đến ông chỉ quay có vài shot.

Sáng nay diễn xong cảnh cuối cùng của Hoàng đế trên giường bệnh, Liêu Chí Nghị chính thức đóng máy.

Tuy ông không thường đến đoàn phim nhưng các diễn viên trong đoàn có thể nói là xem phim cổ trang của Liêu Chí Nghị mà lớn, mấy người chạy theo ông chụp ảnh chung. Lạc Đường hài lòng lưu ảnh chụp rồi đăng Weibo @Liêu Chí Nghị, viết:【Phụ hoàng đóng máy vui vẻ, vạn tuế vạn tuế.】

Liêu Chí Nghị trả lời cô:【Cảm ơn công chúa nhỏ, chăm chỉ quay phim nhé.】

Lạc Đường còn chưa trả lời lại, một thông báo nhảy lên màn hình.

Lạc Chu:【Nhìn tường nhà của ba đi.】

Lạc Đường không hiểu gì tìm tài khoản Lạc Thành, sau đó nhấp vào xem.

Hai mươi phút trước:【Mười truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa dần dần bị mai một rồi…】

Mười lăm phút trước:【Công cha như núi Thái Sơn】

Mười hai phút trước:【Con cái dần xa cách】

Vừa xong:【Chẳng ai thấu hiểu nỗi khổ của cánh đàn ông…】

Lạc Đường: “…”

Phục sát đất.

Cư dân mạng đoán Lạc Bệ Hạ đăng lên như thế là để cho cô nhìn.

Lạc Đường nhấp vào avatar của Lạc Thành, gửi cho ông một tin nhắn WeChat.

【Ba, con sắp tan làm rồi nè.】

Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con thế chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi