INTERPOL PHẦN 1 – BIỆT THỰ ĐEN



KyO huấn luyện thì làm gì mà đòi xuất sắc môn đó được.- Cô cười châm chọc.
- Cuối tháng nhận công tác xong em sẽ về Hồng Kông nghỉ xả hơi mấy tuần. Thế chừng nào chị hết nghỉ phép. Gớm, sao mà Tổng Tư lệnh ưu ái chị thế, mới có bị thương chút xíu mà cho nghỉ đến sáu tháng liền.
- Tiểu thư- tiếng quản gia Lý từ phía sau- Chúng ta có khách.
- Ôi chị xin lỗi nhé Shin, có gì tối chị liên lạc lại với em nhé! Giờ chị có việc rồi.
- OK, không sao mà. Em đi tắm cái đã, thế nhá!

Webcam tối om trở lại. Quân Anh tắt máy tính và quay đầu lại. Đối diện với cô, cạnh quản gia Lý là một người đàn ông nhỏ thó. Ông chỉ cao ngang với cô, mái tóc đã bạc trắng, nước da thì đen sạm, nhăn nheo. Ông hơi gầy. Ông mặc một bộ quần áo lao động cũ, chân đi đôi giày vải đã mòn vẹt, cái mũ vải cũng bị ông vò nát trong tay.
Trông vẻ mặt có vẻ căng thẳng của ông, Quân Anh vừa thương vừa thấy đau xót. Cô bắt đầu với ông bằng một nụ cười:
- Cháu chào chú, chú ngồi đi.
- Tôi… Thôi, chân tay tôi đang bẩn, không tiện ngồi.
- Thì chú cứ ngồi xuống đây đã.- Quản gia Lý ấn ông ngồi xuống làm ông hơi run rẩy- Anh em mình hơn chục năm nay mới gặp nhau mà.
- Anh Lâm… từ đó đến nay anh vẫn khỏe chứ? Còn đây là…- Ông nhìn Quân Anh nghi hoặc.

- Cháu nghĩ chú đã đoán ra cháu rồi, vì cháu rất giống bố cháu.- Cô cười- Cháu mong gặp chú để cảm ơn chuyện năm xưa chú đã không tiếc tính mạng cứu anh em chúng cháu.
- Tôi… tôi chỉ… tôi không phải người cứu hai cô cậu. Chính anh Lâm cứu hai cô cậu.- Ông nói có vẻ vấp váp, mắt không ngừng nhìn quanh căn phòng như thể có camera theo dõi ông từ mọi góc vậy.
- Cũng vậy cả thôi ạ! Chú là một người tốt mà. Cháu biết. Những năm qua chú sống thế nào ạ?
- Tôi vẫn ổn… Đi làm cũng nuôi được cả nhà. Vợ tôi bán rau ngoài chợ. Thằng lớn đang học lớp 9, đứa nhỏ học lớp 7.
- Chú lập gia đình muộn vậy ạ?- Cô ngạc nhiên.
- Tôi lập gia đình năm 33 tuổi cô ạ!
“Ôi!” Quân Anh thầm thốt lên “Vậy mà cuộc đời đã làm chú ấy già nua như một người ngoại lục tuần.”
- Anh phải cám ơn chú nhiều lắm.- Quản gia Lý đưa nước cho ông- Bao năm qua không có chú chăm sóc mộ phần mẹ anh với thằng Tuyên thì có lẽ giờ đã thành những nắm đất hoang tàn rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi