INTERPOL PHẦN 1 – BIỆT THỰ ĐEN



Nghĩa là ngay khi họ kết nghĩa thì cái tên này cũng ra đời luôn chứ không phải do giang hồ đặt cho họ như vậy.- Quân Anh lẩm bẩm suy nghĩ.
Khoảng 2 phút sau, cô bật dậy :
- Quản gia Lý.
- Sao vậy tiểu thư?- Người quản gia lạ lùng trước thái độ của cô, mắt cô hơi hướng lên sự thích thú.
- Ba cái tên ấy từ đâu mà có chú biết không?
- Không tiểu thư ạ?
- Vậy chứ chú biết ba người họ kết nghĩa ở đâu không?

- Ở quê nội của cô.
- Quê nội cháu à?- Cô cau mày. Cháu chưa bao giờ nghe chú nhắc đến quê nội của cháu cả.
- Ông chủ người gốc Sơn Tây. Tôi có nghe ông nói là ngôi làng ông sống rất heo hút, cách đường lớn 17km. Ngày đó ông Hà và ông Đinh gặp nạn ở trên núi sau làng, được cha cô cứu. Rồi họ kết nghĩa anh em. Nơi họ kết nghĩa chính là trong khu rừng sau làng.
- Chú có nhớ làng đó chứ?
- Tôi có nhớ tên nó, nhưng cô định làm gì? Cô muốn về thăm nó sao? Ở đó cô đâu còn họ hàng thân thích đâu.
- Cháu muốn về đó một chuyến, biết đâu tìm được vài thứ hay ho.
- Uhm, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị, cuối tuần tôi và cô sẽ về đó.
- Ồ không cần đâu chú ơi. Cháu sẽ đi cùng Alex và Arrow. Chiếc xe của KyO cũng đã đến lúc cần dùng rồi. Và cháu sẽ rủ ba nhân vật chính của chúng ta đi cùng. Nên chú cứ yên tâm nhé!
- Nhắc đến cậu KyO mới nhớ, sao lâu nay cậu ấy lại không điện nữa rồi. Đợt trước ngày nào cũng điện thoại cho tiểu thư mà.
- Anh ấy đang làm nhiệm vụ mà chú.- Cô cười giải thích.- Đôi khi chúng cháu phải làm nhiệm vụ trong những hoàn cảnh ngặt nghèo lắm chú ạ.
- Cậu ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô, cô thật có phước đấy tiểu thư.
- Thôi, cháu lên phòng đây.- Quân Anh đỏ mặt- Chú cứ chuẩn bị đồ đạc cho cháu sẵn đi nhé! Học xong ngày mai chúng cháu lên đường ngay.
13. Hồi hương
Chẳng mấy khó khăn để Quân Anh có thể mời ba người Hải, Hiếu và Trọng tham gia chuyến phiêu lưu với mình. Cả ba anh chàngđó cũng là những người thích phiêu lưu, và có lẽ đã chết mê chết mệt Quân Anh rồi nên chẳng ai muốn từ bỏ cơ hội đi cùng cô cả.

Mặc dù Quân Anh đã khẳng định là sẽ đến được nơi nhưng quản gia Lý vẫn khăng khăng đòi đưa cô đi. Sau cùng cô chấp nhận để ông đưa đến đầu con đường mòn rẽ về ngôi làng đó, sau đó ông sẽ quay về, còn cô, Hải, Hiếu và Trọng cùng Alex, Arrow sẽ đi bộ 8km đường mòn để vào trong làng.
Mới đi được chừng 3km thì ba anh chàng đã thở hổn hển đòi nghỉ. Mặc dù là những người thường xuyên luyện tập võ thuật và chơi thể thao, nhưng những thử thách như thế này thì những công tử kia chưa hề nếm qua. Mồ hôi nhễ nhại, cả ba dừng lại ở một gốc cây lớn. Quân Anh, mặc bộ đồ thể dục thường ngày, một chiếc áo sơ mi màu ghi buộc ngang bụng, tóc buộc cao, đầu đội mũ phớt, lưng đeo một ba lô đồ ăn dọc đường. Vậy mà mồ hôi mới chỉ lấm tấm một chút trên trán cô. Cô xoa đầu Alex rồi nhoẻn miệng cười:
- Trông ba anh có vẻ mệt nhỉ? Vậy chúng ta nghỉ một chút nhé! Mới có 6h sáng thôi mà. Đi sớm thế này cho đỡ mệt.
- Cô là… ma chắc?- Trọng quẹt ngang giọt mồ hôi đang chảy trên má- Cô không thấy mệt à?
- Có ai muốn ăn uống gì không? Ở đây có bánh mì xúc xích, ba tê và lương khô nữa. Ai cần gì tôi đưa cho.- Cô ngồi xuống một gốc cây khác gần đó.
Có tiếng chim ở trên đầu. Quân Anh ngẩng đầu lên. Arrow vẫn theo sát cả đoàn, nó vừa báo tin cho cô. Cô nhoẻn miệng cười rồi lại ngồi nhìn ba anh chàng. Họ mệt cũng là lẽ thường, vì nếu không được rèn luyện hàng năm trời với địa hình này thì chắc cô còn xuống sức nhanh hơn họ.
- Tại sao em quyết tâm về cái vùng khỉ ho cò gáy này thế?- Hải ngạc nhiên.
- Thế tại sao ba người quyết tâm đi cùng em đến đây? Đi nghỉ cuối tuần với Thảo Vy tiểu thư chẳng phải sung sướng hơn sao?
«Xì»- Trọng khẽ nhếch mép cười khi nghe nhắc đến tên Thảo Vy.
- Thì lâu lâu đi thế này cũng thú vị mà.- Hiếu đứng dậy- Coi như rèn luyện bản thân.

- Còn anh thì sao?- Quân Anh nhìn Hải.
- Chẳng phải một mình em đi thế này sẽ rất nguy hiểm sao? Nên có bọn anh đi cùng sẽ an toàn hơn.
- Còn anh?- Quân Anh quay sang phía Trọng.
- Chẳng bao giờ ba chúng tôi đi chơi mà thiếu mất người nào cả.- Trọng xốc ba lô lên vai và đứng dậy- Đi tiếp nào.
Quân Anh nhìn ba người đi phía trước, cô mỉm cười đầy thích thú.
- Nơi chúng ta đến là quê nội của em sao?- Vừa đi Hải vừa hỏi chuyện- Anh không nghĩ bố em lại sinh ra ở một vùng xa xôi hẻo lánh thế này. Vùng này giáp Hòa Bình đúng không?
- Quản gia Lý nói như vậy. Ngôi làng đó nằm gần một bãi đào vàng thuộc địa phận Hòa Bình nên nghe nói ở đó có rất nhiều người là dân vùng khác đến sống. Bản thân em chưa đến đó khi nào, nhưng nghe nói nó rất nghèo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi