INTERPOL PHẦN 1 – BIỆT THỰ ĐEN



Màn cuối cùng của bữa tiệc là màn thổi nến và cắt bánh ga-tô. Một chiếc bánh 5 tầng được đẩy ra. Trên đỉnh chiếc bánh cắm rất nhiều nến đang cháy.
- Đi thổi nến thôi ông ơi.- Thảo Vy hào hứng đứng dậy. Nó thích mỗi màn này vì nó thích người ta nhìn nó và trầm trồ khen nó xinh xắn, đáng yêu.
- Hai đứa lên đây với ta nào…- Ông nắm tay Quân Anh và Trọng đứng dậy làm Thảo Vy sượng trân cả người. Mặt nó đỏ rần, rồi nó òa khóc và chạy đi. Mẹ nó vội chạy theo nó làm vài người mỉm cười nhạo báng.
Dắt tay hai người lên cái bục cao để bánh ga-tô, ông cầm mic và bắt đầu nói:
- Trước khi thổi nến tôi có vài lời muốn nói với quan khách. Cảm ơn mọi người đã đến mừng tôi hôm nay. Tôi đã tổ chức nhiều bữa tiệc, nhưng có lẽ đây là bữa tiệc hạnh phúc và vẹn tròn nhất của tôi. Đây…- Ông chỉ sang Quân Anh và Trọng- Đây là hai đứa cháu ngoại đã lưu lạc mười lăm năm nay của tôi. Tôi vừa tìm lại được chúng. Từ này chúng là một phần của Ivy, mong anh em bạn bè giúp đỡ chúng ngoài xã hội.

Cả sân tiệc ngơ ngác rồi những lời bàn tán xôn xao bắt đầu rộ lên. Người kinh ngạc nhất là Trọng, vì cậu không ngờ rằng vừa mất đi một người ông thì cậu lại có một người ông khác. Cậu cũng không ngờ cậu là anh trai của Quân Anh. Những người thân trong gia đình cũng nhìn nhau đầy sửng sốt trước sự xuất hiện của hai đứa cháu này, ngoại trừ ông cậu út đã bắt chuyện với cô ở bàn tiệc.
- Hai cháu sẽ thổi nến với ông chứ?
- Được ạ!- Quân Anh kéo tay Trọng lại gần chiếc bánh rồi cả ba chụm đầu lại thổi. Nến tắt, tiếng nhạc vang lên và kèm với đó là những tiếng vỗ tay.
- Chúc ông sinh nhật vui vẻ.- Cô mỉm cười ôm lấy ông ngoại mình và hôn nhẹ lên má ông.
- Mặc dù… cháu thật bất ngờ… nhưng cháu cũng chúc mừng sinh nhật ông…- Trọng có vẻ hơi lúng túng trước khi ôm lấy người ông mới này.
Khi dang tay ôm lấy Trọng, ông ngoại nhìn Quân Anh nháy mắt. Ông đã làm đúng như thỏa thuận của cô. Từ nay Trọng sẽ có một gia đình thực thụ.
***
Đó là một buổi tối, trước khi hấp hối, Vương Nhất Khang yêu cầu được gặp cô.
Khi cô đến, ông ta nhìn cô khẩn khoản:
- Làm ơn… cho ta biết… nó là ai? Ta muốn biết cháu ta là ai.

- Đó là Hoàng Mạnh Hải, cậu con nuôi của luật sư Hoàng Mạnh Dũng.
Đôi mắt ông ta nhìn thẳng lên trần nhà, mơ màng:
- Nó là một đứa trẻ ngoan và thông minh. Vậy là ta có thể yên tâm rồi.
- Ông không muốn biết hai người còn lại sao?
- Nếu cháu có thể nói…
- Người mà ông nuôi nấng bấy lâu nay, anh ta là Hà Gia Huy. Và con trai của tập đoàn khách sạn Royal chính là anh trai Quân Bảo của tôi.
- Làm sao cháu có thể phân biệt được chúng nó?
- Có lẽ số phận đã sắp đặt như thế. Năm đó ba người cha tôi, chú Hà, chú Đinh kết nghĩa anh em trên Tam Quan miếu. Họ dựa theo tuổi mà nhận anh em, rồi lại theo câu chuyện về Hắc Bạch Thanh quan mà nhận danh ình. Theo câu chuyện ai là anh sẽ là Thanh Long, rồi tiếp theo là Bạch Hổ, Hắc Điểu. Cái tên của họ ra đời từ đó. Người xăm hình cho họ là người duy nhất biết về sự tích ba cái danh của họ. Ông ấy dựa vào đó mà để lại dấu lên người ba đứa trẻ. Năm đó, ba đứa trẻ sinh cùng một năm một tháng, nhưng không cùng ngày. Đinh Trọng Hiếu ra đời đầu tiên, nên được mang hình rồng, Hà Gia Huy ra đời thứ hai nên mang hình hổ còn anh trai Gia Bảo của tôi ra đời sau cùng nên mang hình chim điêu. Đó chính là ý nghĩa của những hình xăm, mặc dù ai cũng cho rằng nó liên quan đến người sinh ra họ.

- Ra là vậy…- Ông ta nhìn cô bằng đôi mắt mờ đục rồi lịm đi.
Đêm hôm đó, ông trùm Vương Nhất Khang qua đời trong viện vì một cơn đau tim đột ngột, nhưng người ta thấy miệng ông mỉm cười rất mãn nguyện.
17. Cái chết của KyO.
Bella lao thẳng vào văn phòng như một cơn lốc, gương mặt cô nhợt nhạt và có phần hơi xanh.
- Frank, nói thật đi. Tôi thề tôi sẽ giết anh nếu anh dám nói dối tôi. Đây không phải chuyện đùa. Nào anh nói đi…- Đôi mắt thâm quầng của cô ngân ngấn nước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi