INTERPOL PHẦN 3 - ĐẾ CHẾ BẤT DIỆT



Để N.R ngồi một mình trong phòng, Commet đi ra ngoài. Anh biết lúc này nên để cho cô một mình bình tâm lại. Không còn gì kinh hoàng hơn việc nhìn đồng đội hy sinh ngay trước mắt mà bản than mình lại không thể làm được gì để cứu vãn tình thế. Từ sau khi chứng kiến chiếc taxi phát nổ, N.R gần như không nói một lời nào, cũng không khóc được một chút nào. Cô tỏ ra một cách bình thường nhất trước mặt mọi người nhưng Commet biết, đó thực sự là một cú shock kinh khủng. Với Yi, cô ta tiếp xúc với các nhân viên G6 không nhiều, cũng không có nhiều tình cảm với mọi người nên cảm giác mất mát không hề nhiều như với các nhân viên còn lại của G6. Việc mất đi Mars khiến cho ai nấy đều đau khổ. Bởi vì, cái chết đó quá khủng khiếp và không đem lại một chút gì hy vọng về sự sống sót như KyO hay N.R trước đây.
Mars trước nay vẫn luôn là một thành viên không thể thiếu được của G6. Anh không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng sự chin chắn của anh khiến cho đồng đội luôn yên tâm mỗi khi hợp tác cùng. Hơn nữa, Mars là thành viên thông thạo nhất về thuốc nổ cũng như các loại vũ khí trong G6. Thiếu đi Mars, G6 sẽ thiếu đi một phần sức mạnh to lớn.
Nhưng Commet không có nhiều thời gian để đau buồn như những người khác. Anh là đội trưởng, và lúc này hơn bất kì lúc nào khác, anh phải tỉnh táo để giải quyết mọi việc, khi mà tất cả đang trở nên ngày càng rối ren và mờ mịt. Anh ngày càng bị đau đầu bởi những cái chết cứ ám ảnh anh, có vẻ như tử thần luôn theo sát mọi người và có thể ra tay bất kì lúc nào. Commet đi tìm Yi để nghe cô kể lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi Yi đi cùng N.R đến Osaka.
Yi lần lượt kể lại, giống y như những gì Mars đã nói với anh từ trước qua điện thoại, hoàn toàn không có gì khác. Điểm khiến anh tò mò nhất là người đã đấu võ với Yi là ai? Và người đã bắn bị thương N.R là ai? N.R có vẻ không thích nói về người đó, anh đoán là một người quen trong đám đi theo Eagle. N.R thường rất ghét nhắc đến Eagle nên ít khi mọi người nhắc người đồng đội cũ này khi có mặt cô.
-Cô có nhớ rõ mặt gã đã đấu võ với cô không, Yi?- Commet băn khoăn hỏi cô gái Trung Quốc khi hai người ngồi trong một quán ăn tại thành phố Osaka.
- Tôi nhớ chứ.- Yi nhún vai bằng một vẻ tự tin hiếm có.
Commet không thắc mắc gì vì dù sao cô ta cũng là một đặc vụ xuất sắc và còn rất trẻ của cảnh sát Hồng Kông. Yi chỉ mới 17 tuổi, còn quá trẻ, nên cô có mặt ở G6 với tư cách cộng tác cũng chẳng sao.
-Cô nói thử tôi nghe xem sao, trông hắn thế nào?
-Quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.
-Ở đâu, cô không nhớ sao?
-Không- Yi nhún vai đáp thẳng thừng.- Tôi vẫn cay cú việc tôi bị đánh lén. Tôi mà biết kẻ nào giở trò thì tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.
-Việc N.R bị bắn bị thương tôi có thể hiểu được. Nhưng tại sao chúng lại tử tế thả cô xuống nhỉ? Và còn nữa, tại sao chúng vào được bên trong trung tâm đó? Làm sao chúng biết con tàu Taurus được lưu ở đó.
-Chẳng phải ông giáo sư gì đó bị bắt cóc hay sao? Có thể nguồn tin từ ông ấy mà ra.
-Mật mã thì có thể, nhưng nếu không có dấu vân tay hợp lý, không bao giờ chúng vào được.- Commet lắc đầu phản bác.
-Anh buồn cười ghê, bây giờ chỉ bắt được ông ấy là có dấu vân tay rồi, khó gì việc mang nó đến đây.
-Ừm, cô có lý.- Commet cười.- Tôi đâm lẩn thẩn mất rồi này. Mà thực sự tôi rất tò mò, cô không phải người của Interpol, tại sao cô tình nguyện ở lại đây với chúng tôi, cô đã biết nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào mà? Không hẳn vì Tiểu Phong đúng không?
-Khi Tiểu Phong ra đời thì tôi đã sang Hồng Kông học tập rồi. Nó ở với thầy, thỉnh thoảng tôi được phép về thăm nó. Anh hỏi lý do thì tôi cũng nói thật, và anh sẽ biêt tại sao tôi ở đây, tại sao em tôi gặp nạn, tại sao một đồng đội của anh vì thế gặp nguy hiểm theo.- Yi ngập ngừng một lúc bèn bộc bạch.
-Ồ, thì ra cô cũng có nhiều bí mật ghê nhỉ?- Commet ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ ngồi đối diện mình. Lúc này má cô hơi ửng hồng lên một cách duyên dáng. Yi là người con gái châu Á thứ hai sau N.R khiến cho anh có cảm giác rung động.
-Anh chờ tôi một lát nhé! Tôi vào toilet.- Yi đứng dậy quả quyết.
Commet gật đầu nhìn theo dáng cô đi rồi lại bình thản nhấp ngụm café. Anh tin rằng những gì Yi sắp tiết lộ sẽ hé mở một số vấn đề. Vì cô đã khẳng định, Shin bị liên lụy bởi Tiểu Phong chứ không phải Tiểu Phong bị liên lụy bởi Shin. Vậy Tiểu Phong có vai trò gì trong câu chuyện này. Và cái chết của họ có liên quan gì đến giáo phái Thiên Hà như lâu nay mọi người vẫn tưởng không.
Anh ngẩng đầu lên khi Yi ngồi xuống ghế trở lại. Và cốc café trên tay anh đổ nghiêng đi khi anh nhìn vào mặt cô, hay nói đúng hơn là mắt cô. Yi chỉ khẽ cười nhún vai một cách bình thản:
-Thế này đấy. Anh hiểu ngay rồi đúng không?

-Thực sự thì có tồn tại cô sao?- Commet sững người hỏi.
-Không chỉ tôi, mà Tiểu Phong cũng có đôi mắt hai màu.
-Cô và nhóc đó là truyền nhân của giáo phái Thiên Hà, là thần mặt trời hồi sinh theo trời truyền của những người Atlanta sao?- Commet hỏi tiếp.
-Theo khoa học thì đó là một dạng đột biến gen. Cha tôi là người Trung Quốc, quê ở vùng Tân Cương. Còn mẹ tôi là phóng viên của một tờ báo ở Ailen. Họ đã gặp nhau khi mẹ tôi đến Tân Cương làm phóng sự. Cả tôi và Tiểu Phong đều có đôi mắt hai màu nên chúng tôi luôn phải mang kính áp tròng. Thường người ta luôn nhìn chúng tôi bằng con mắt kì dị, và cha tôi nói rằng chúng tôi phải che dấu màu mắt là vì theo truyền thuyết của bộ lạc du mục ở Tân Cương, những người có hai màu mắt chính là con của quỷ dữ và người ta sẽ tránh xa.- Yi giải thích.
-Vậy tại sao cô nghĩ cô và Tiểu Phong có liên quan đến Interpol?
-Tôi đã đọc được lời sấm truyền gì đó trong cuốn gia phả cổ của gia tộc chúng tôi. Trước đây tôi không để ý đến nó và gia tộc cũng chẳng ai đọc được những văn tự cổ này, cho đến một lần N.R nói với cha chúng tôi về những lời sấm truyền trong đó. “Thần mặt trời sẽ hồi sinh dưới dạng một người có đôi mắt hai màu.” Cha tôi lúc đầu không để ý nên cũng không quan tâm. Nhưng đến khi Tiểu Phong chết, ông mới sực nhớ lại và vội gọi điện cho tôi khi đó đang ở Hồng Kông. Nên tôi đến đây tìm mọi người.
-Vậy là cô chưa gặp N.R trước đó sao?
-Chưa.- Yi lắc đầu- Hai năm trở lại đây tôi không có thời gian về nhà. Thỉnh thoảng gọi điện cho gia đình tôi có nghe cha nói Tiểu Phong đang ở cùng thầy và một cô gái tên Ling, học trò mới của thầy.
-Ra là vậy. Nghĩa là cô cho rằng chúng đã phát hiện ra Tiểu Phong sao? Nhưng nếu như thế chúng sẽ phải đưa thằng bé về để tôn lên làm thủ lĩnh, tại sao lại phải ám sát chứ?
-Tôi cũng không chắc lắm. Cứ giả sử như nó vẫn đang sống ở một nơi nào đó thì sao?
Commet giật mình trước câu hỏi của Yi. Đúng vậy, ai dám khẳng định là nạn nhân của vụ nổ đó có Shin và Tiểu Phong? Biết đâu đó chỉ là một âm mưu để chúng đưa người đi trot lọt. Nhưng còn Shin, liệu Shin có được an toàn như thế? Anh không chắc về điều này cho lắm.
-Anh nghĩ gì mà thừ người ra thế?
-Không có gì.- Anh lắc đầu.
-Dạo này trông anh mỏi mệt lắm.
-Nếu cô là tôi liệu cô có thể vui vẻ cả ngày được không?
-Tất nhiên là không.- Yi nhún vai trả lời.
-Quay lại vụ Mars. Cô thử nghĩ xem chúng có thể cài bom vào xe lúc nào?
-Có manh mối gì về vụ nổ không?
-Có một quả bom hẹn giờ được đặt trong cốp xe từ trước. Nếu kẻ lái xe đó không phải là người đánh bom liều chết thì khó có thể tin được rằng chúng có thể đặt bom được. Chiếc taxi đó là chiếc xe được điều đến khi Mars gọi đến công ty xe mà, đúng không?
-Có thể có kẻ đã giở trò. Cái này có nhiều cách lắm. Lúc đó nếu anh ta không bảo tôi vào cùng Ling vì sợ cô ấy gặp nguy hiểm thì có lẽ giờ này tôi đã lên trời cùng anh ta rồi. Anh ta nói linh cảm có chuyện không hay, ai ngờ lại rơi vào trúng anh ta chứ không phải Ling.
-Cô biết khi chiếc xe phát nổ, cậu ta đang làm gì không?
-Anh biết sao?

-Tất nhiên tôi biết, vì lúc đó Mars đang nói chuyện với tôi. Có một đoạn khá khó hiểu bị ngắt quãng.
-Là sao?
-Cậu ta thấy một ai đó nên đã chạy ra và đuổi theo. Sau đó cậu ta quay vào, nói với tôi rằng biết ai là người nội gián trong nhóm. Khi đó nghe giọng cậu ta có vẻ căng thẳng lắm. Nhưng cậu ta chưa kịp nói thì sự việc đáng tiếc đã xảy ra.
-Ồ, thì ra còn có chuyện đó nữa sao? Tôi và Ling vào trung tâm thương mại nên không rõ chuyện này. Tất cả những gì còn sót lại, chỉ là một chiếc huy hiệu cấp cao Interpol. Ling đã gào thét om sòm khi nhặt được tấm huy hiệu đó.
-Cô ấy có đưa lại cho tôi và nói rằng đó là chiếc huy hiệu mà Mars đã lấy được từ trung tâm quân sự.
-À phải, một trong hai kẻ đột nhập đã dùng nó để vào trong trung tâm mà.
-Trước đó, Mars có để lại cho tôi một vật.
-Vật gì?
-Tôi không biết.- Commet lắc đầu bằng một giọng đầy thương cảm.
-Sao lạ vậy?
-Hình thức chuyển qua ngân hàng. Ngoài cung cấp giấy tờ tùy thân ra, nếu không có mật khẩu, tôi không bao giờ lấy được nó.
-Anh ta không đưa cho anh mật khẩu sao?- Yi tròn mắt hỏi lại.
-Không đưa trực tiếp. Cậu ấy nói đã gửi ột người khác.
-Ai?- Cô tò mò.
-Đó là lý do tôi đang hỏi cô đấy.
-Anh nói là tôi sao?- Yi ngẩn ra hỏi lại.
-Đúng, là cô. Tôi tin chắc điều đó.
-Vô lý, anh ta có nói gì liên quan đến chuyện đó đâu. Có thể anh ta đã nói với Ling rồi.
-Tôi cũng rất thắc mắc chuyện đó, nhưng tôi biết cậu ta có lý do để làm vậy. Tôi tin những gì Mars làm. Cô thử nhớ kĩ lại xem, cậu ta đã nói với cô những gì, có chuyện gì kì lạ và khó hiểu không?
Commet đưa mắt tìm nữ đồng nghiệp trên bãi biển, rồi anh dừng lại chỗ một người đang ngồi trên bãi cát, nhìn ra phía con chó lông cứng đang nằm dài sưởi nắng. Anh chậm rãi tiến lại. Rose nghe tiếng chân anh đến, quay lại nhìn anh cười:
-Anh đấy à, Commet?
-Cô thấy sao rồi?

-Xin lỗi anh, đi làm việc mà tôi lại trốn ra đây như người đi nghỉ mát thế này.- Cô nhìn anh cười gượng. Từ lúc chứng kiến cái chết của Mars, bây giờ anh mới thấy cô khá hơn.
-Đang ở Hawaii mà, cứ coi như cô đang đi nghỉ mát đi. Chúng ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa mà.
-Tôi chỉ không nghĩ là chúng ta lại mất Mars như thế. Tôi xin lỗi, nếu không phải vì tôi thì có thể anh ấy đã không chết.
-Không phải Mars thì cũng là Yi hoặc cô, hoặc tôi sẽ mất cả 3- Commet nhún vai- Vì thế cô đừng nghĩ như thế nữa. Bây giờ quan trọng nhất là cô phải phấn chấn lên, chúng ta đang đối mặt với cái chết chứ không phải những bài tập ở Asel nữa.
-Tôi hiểu.
Commet lại nhìn ra phía Alex đang nằm sưởi nắng một cách lười biếng, hỏi tiếp:
-Không thấy Arrow sao?
-Có lẽ nó chọn ở lại với gia đình của nó.
-Alex hình như rất buồn vì thiếu bạn. Tôi thấy nó hay đi với KyO nhiều hơn với cô rồi đấy.
-Tôi cũng không hiểu tại sao Alex lại tỏ ra như thế? Nó xa lạ hơn với tôi.- Rose lắc đầu- Cũng tốt, dạo này cứ ai đeo dính lấy tôi đều gặp phải nguy hiểm mà.
-Cô lại nghĩ vớ vẩn rồi.- Commet đập bộp lên vai cô.- Tôi tìm cô có việc đây, liên quan đến cái chết của Mars, và cả Yi nữa.
Rose ngồi thẳng dậy, nôn nóng nhìn anh. Commet lấy mũi giày di di trên cát rồi chậm rãi tiếp:
-Cô ở với Tiểu Phong lâu như vậy, cô không biết nó có một người chị gái làm cảnh sát Hồng Kông sao?
-Tôi biết.
-Cô cũng biết gia đình họ có một cuốn gia phả cổ liên quan đến lời tiên đoán về sự hồi sinh của thần mặt trời trong truyền thuyết của Alanta chứ?
-Thực ra thì nó chỉ gần giống như vậy. Cuốn gia phả đó nói rằng tổ tiên của họ sẽ hồi sinh dưới dạng người có đôi mắt hai màu, chứ không phải là thần mặt trời gì đó. Nhiều việc xảy ra quá mà tôi quên kể với anh. Chẳng lẽ Yi chính là chị của Tiểu Phong?
-Đúng thế. Yi là chị của Tiểu Phong và cô ấy đã cho tôi thấy đôi mắt hai màu của mình.
-Yi có đôi mắt hai màu sao?- Rose ngạc nhiên.
Commet lặng im vài giây rồi gật đầu:
-Hai chị em họ đều có. Nên chúng tôi đang suy luận rằng Tiểu Phong vì thế mà bị nạn.
-Ở lâu với nó như vậy mà tôi không hề biết chuyện này.- Rose thốt lên vẻ thất vọng- Thế mà bên giáo phái Thiên Hà lại có thể lần ra trước chúng ta. Thật quá bất cẩn.
-Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.- Commet thở dài, nhưng vẻ thiểu não của anh lại tạo cho Rose một cảm giác hơi khó hiểu.
-Dù sao chúng ta biết muộn còn hơn không biết đúng không?- Rose cười an ủi với anh.
-Đúng thế… Nếu như giáo phái Thiên Hà cần cô ấy, thì chúng phải tìm chúng ta thôi.
-Thế còn chuyện của Mars, anh nói có manh mối gì đúng không?
-Một chút thôi, nhưng tôi không biết nó có giúp ích được gì nhiều hay không? Nên tôi định nói cô nghe trước khi thông báo với mọi người.

-Anh nói đi…- Rose giục.
-Tôi đã kiểm tra chiếc huy hiệu mà cô đưa cho chúng tôi. Nhưng tiếc là trên đó không có dấu vân tay nào cả, ngoài dấu vân tay của Mars và của cô sau này.
-Không có lý nào…- Rose thốt lên- Chính anh chàng bảo vệ đó đã nói là còn có dấu vân tay của hai kẻ đã đột nhập vào trung tâm quân sự mà.
-Tôi nghi ngờ không phải chiếc huy hiệu đó, mà có lẽ đây là huy hiệu của Mars.
Rose lặng thinh, cô đã quá sơ suất khi bỏ qua vấn đề này.
-Anh chắc nó là huy hiệu của Mars hay không?
-Gần như là thế. Tôi chỉ đoán thôi, nhưng có lẽ đó là giả thiết duy nhất. Vì ngoài Mars ra, chỉ có cô là người thứ 2 động vào nó. Nếu không phải của Mars, không lẽ tôi lại nghi ngờ rằng chính Mars là người đã xoá đi dấu vân tay cũ. Không thể là cô được rồi, đúng không?- Commet cười.
-Cũng không phải là Mars, anh biết rõ điều đó mà.
-Tôi không muốn chúng ta sống trong sự ngờ vực lẫn nhau- Commet lắc đầu.
-Tôi biết. Lúc này chúng ta cần nhất là sự tin tưởng và đoàn kết. Mà biết đâu Eagle đang cố chia rẽ chúng ta. Hắn hiểu G6 quá rõ mà.
-Cô hận Eagle không, Rose?
-Ngược lại, tôi lấy làm tiếc cho anh ấy.
-Nếu được lựa chọn lại cô vẫn chọn KyO à?
-Tình yêu không có sự cân đo đong đếm…- Rose trầm ngâm đáp- Dù có lựa chọn lại, tôi tin trái tim tôi vẫn chọn đúng.
-Tôi biết thế nào cô cũng nói thế mà.
-À, thế nếu chiếc huy hiệu đó là của Mars thì cái kia ở đâu?
-Theo tôi biết, trước khi đến bệnh viện đón cô, Mars đã mang một vật kí gửi tại ngân hàng quốc tế tại Osaka. Tôi đang liên hệ với Tổng tư lệnh để xin lệnh khám xét đặc biệt.
-Đợi có lệnh cũng khá lâu đấy, lại còn phải làm việc với đại diện bên ngân hàng nữa.
-Nếu như có mật khẩu thì tốt hơn, chúng ta đỡ phải đánh động người khác. Biết đâu Eagle đánh hơi được lại cho nổ cả cái ngân hàng đó thì hậu quả khó lường lắm.- Commet cười to.
-Anh có biết thói quen đặt mật khẩu của Mars không?- Rose cau mày băn khoăn hỏi.
-Tôi không biết. Tôi đang muốn hỏi cô xem trước khi chết Mars có nói gì đặc biệt với cô không?
-Không hề…- Rose lắc đầu- Hoặc anh ấy chưa kịp nói.
-Tôi đã nói chuyện với Yi, nhưng cũng chẳng có gì khá hơn. Cô ấy chẳng nhớ được gì cả, chắc có lẽ cũng shock khi chứng kiến vụ nổ. Lúc nào rảnh cô thử nói chuyện với cô ấy xem có kết quả gì hơn không nhé! Tôi đang chuẩn bị sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị đưa mọi người ra đảo, nơi có thể là địa điểm tập trung lực lượng của giáo phái Thiên Hà nên cũng khá bận.
-Được, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
Rose gật đầu rồi lại nhìn ra phía biển. Linh cảm nói với cô rằng mọi thứ sẽ còn diễn biến theo chiều hướng xấu. Sau Mars, là ai sẽ phải nói lời tạm biệt nữa đây?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi