Chương 117: Bị chèn ép
“Tìm...ta...đi...nếu...không...tất...cả...cùng...chết...” giọng cô bé vang lên.
Một âm thanh lạnh lùng đáng sợ.
“Há há há....” tên hề bỗng dưng cười điên loạn, hai tay giơ lên như định làm gì đó.
Phía bên trên, hồn ma cầm kéo cũng lao xuống đám người.
“Lilith, giao con phía trên cho ngươi” vừa nói Seichi vừa thi triển thuật triệu hồi.
“Vâng thưa chủ nhân”
Lilith nhẹ nhàng đáp lại, sau đó bay lên đối mặt với hồn ma kia.
“Mọi người cẩn thận”
Seichi nhắc nhở ba người
“Argrat, ra đây nào!” cậu hô lớn.
Argrat từ từ xuất hiện phía trong vòng triệu hồi.
“Chủ nhân” cô cúi đầu với Seichi.
“Seichi kun...cậu rốt cuộc là có thể triệu hồi ra bao nhiêu ác quỷ vậy?”
Sakura ánh mắt dõi theo Seichi.
“Tạm thời chỉ có hai mà thôi” Seichi thản nhiên đáp.
Tên hề không chú ý tới đám người, hắn đang bận thi triển một cái gì đó.
Cách! Cách!
Cái đồng hồ trên ngực hắn lại đếm.
Tinh!
Nó reo lên một tiếng.
Hàng loạt những bong bóng to nhỏ, đủ màu sắc xuất hiện, bao quanh cả khu hồ bơi.
Số lượng lên đến mấy trăm cái.
“Bong bóng...?” thanh tra Kankuro ngẩn người.
“Không phải bong bóng bình thường đâu, hãy cẩn thận” Sakura nói.
“Ở đây làm gì có cái nào bình thường đâu” Kankuro gương mặt đặc sắc nói.
Bùm!
Bùm!
....
Tất cả bong bóng đang lơ lửng chợt phát nổ.
Lần lượt từng cái, từng cái.
“Argrat, chém tên hề kia cho ta”
Seichi cảm nhận được gì đó không ổn, liền ra lệnh cho Argrat.
Argrat lấy ra thanh Đại đao của mình, rất nhanh lao đến chổ tên hề kia.
Xác những cái bong bóng nổ tung rơi xuống đất.
Chổ mặt đất những bong bóng rơi xuống liền như bị ăn mòn.
“Là a xít” Lee MinYing vội vàng nói.
“Kết!” Sakura liền thi triển thuật phòng thủ cho cả nhóm.
Chổ sàn nhà bị a xít ăn mòn chợt trồi lên những thứ kì dị.
Bọn chúng giống như những con vắt, với một cái miệng mở toang chi chít răng.
Xung quanh thân của chúng là những cái vòi.
“Tởm vãi” thanh tra Kankuro khóe miệng giật giật nói.
Rất nhiều, rất nhiều con sâu xuất hiện, bao quanh đám người.
Bọn chúng vừa xuất hiện, liền hướng những chiếc vòi kia vào đám người.
Phụt...
Phụt...
Mấy trăm con sâu liền đồng loạt bắn những tia chất lỏng về đám người.
Cả bốn người liền cố gắng né tránh những đợt tấn công liên tiếp kia.
Xèo...xèo....
Seichi hét lớn, cầm kiếm lao đến bọn sâu.
Lee MinYing và thanh tra Kankuro đứng phía sau, nổ sung bộc hậu cho Seichi.
Sakura thì vừa gia cố lớp phòng thủ cho cả nhóm, vừa phong ấn và tiêu diệt kẻ địch.
Keng!
Keng!
Phía bên trên, Lilith đang giao chiến với hồn ma kia.
Lilith là một ác quỷ rất mạnh, nhưng là ma nữ kia cũng không hề thua kém.
Chiếc kéo khồng lồ trên tay ả ta vừa công vừa thủ, gây rất nhiều phiền phức cho Lilith.
Ma nữ kia lại mạnh như thế sao?
Có thể đánh ngang với Lilith sao?
Không.
Thân thủ của ả tuy là rất nhanh, nhưng vẫn thua Lilith rất nhiều.
Cái vấn đề ở đây chính là Lilith không hề có bất cứ kỹ năng nào có thể gây sát thương cho ả.
Những đòn tấn công vật lý là hoàn toàn vô dụng với ả.
Lilith chỉ là đang câu giờ cho Seichi.
Nếu là Seichi, hẳn là có cách tiêu diệt đám này.
Rầm!
Argrat nhảy đến, chém mạnh thanh Đại đao xuống đầu tên hề kia.
Nhưng tên ấy kịp biến mất ngay trước khi thanh Đại đao kia chạm vào.
Hắn xuất hiện trên khán đài cách đó vài mét ngay sau đó.
‘Dịch chuyển tức thời?’ Argrat nghĩ trong đầu.
“Ra đây, tùy tùng của ta” Argrat triệu hồi ác quỷ.
Đám tùy tùng của cô liền xuất hiện.
“Đến giúp chủ nhân một tay” cô âm trầm ra lệnh.
Mười tám tên tùy tùng liền lập tức nhảy đến chổ đám người Seichi.
Argrat ngay sau đó nhảy đến chổ tên hề.
Coong!
Argrat bổ thanh đao xuống đầu tên hề, nhưng lại bị cản lại bởi bởi cánh tay của một con gấu bông to lớn.
Con gấu do tên hề triệu hồi ra, hắn cười hả hê một giọng cười gian ác, rồi biến mất.
Keng!
Argrat đưa đao đỡ đường kiếm chém tới của con gấu, cô bị hất khỏi khán đài.
Argrat nhíu mày nhìn con gấu kia.
Nó to hơn những con gấu khi nãy, toàn thân lại được trang bị giáp trụ, cầm kiếm và khiên, không khác gì một hiệp sĩ thời trung cổ.
Viu....
Argrat nghiêng đầu qua trái, né tránh một thứ gì đó bay đến.
Một mũi tên sắt, cắm sâu vào bức tường khán đài trước mặt cô.
Argrat quay mặt nhìn, phía xa, cách đó hơn mười mét, là một con gấu, mũi tên này là do nó vừa bắn ra.
Con gấu kia lại giương cung lên, nhắm bắn về phía Argrat.
“Phiền phức” Argrat chắc lưỡi.
Hiện tại cũng đã sắp đến giới hạn.
“Rắc rối thật. Phải sớm tiêu diệt cái tên hề kia mới được” Seichi nhíu mày nói.
Nhưng mà làm cách nào để tiêu diệt hắn?
Cả nhóm hiện giờ bị đám sâu bao vây, không thể di chuyển hay tách ra được.
Lilith, Argrat và đám quỷ tùy tùng cũng đang bận chiến đấu.
Chưa kể là tên hề kia còn có thể dịch chuyển tức thời và triệu hồi ra những thứ kì quái.
Phải làm cách nào đây?
Seichi nhăn mặt suy nghĩ.
Kỹ năng hiện tại của cậu không có tác dụng trong tình huống này...
Trong khi còn đang vắt óc suy nghĩ tìn cách, thì một âm thanh không hề dễ chịu vang lên.
Cách! Cách!
Mặt đồng hồ trên ngực tên hề lại đếm.
Hắn lại chuẩn bị triệu hồi ra một thứ gì đó.
Rào...rào...
Cô đã đến giới hạn.
Không thể duy trì thuật phòng thủ được nữa.
Khối lập phương cũng vỡ ra.
Con cá sấu há miệng, định tung ra đòn kết liễu đám người.
“Không ổn!” Sakura hét lớn.
“Thôi xong...” Kankuro lắp bắp.
Lee MinYing thì nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Lilith và Argat đang bận chiến đấu, cảm nhận được Seichi gặp nguy hiểm, ngoáy nhìn về phía cậu.
“Chủ nhân!!!!?”
Rầm!
Con cá sấu táp mạnh vào đám người.