KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 36: Cổ Thiên Hoa Cung

Hai ngày sau.

Sa La Đại Mạc.

Giữa sa mạc cái nóng như thiêu như đốt có bốn người đang bước đi.

“Aaaaa....nóng chết đi được...”

Trương Tấn than thở, lê từng bước nặng nhọc.

“Sư huynh. Hãy xem như đây là đang tập luyện...” Âu Dương Kiệt cả thân người ướt đẫm mồ hồi.

Lục Thiên Cầm đi phía trước trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Nàng tuy là đã vận dụng Hàn khí bao quanh thân thể, nhưng vẫn là chỉ có thể miễn cưỡng chống là cái nóng này.

Vương Nhất Tự đi đầu, vẫn ung dung tiến bước, trên người đều là không đổ một giọt mồ hôi nào.

“Chỉ có bấy nhiêu mà không chịu được hay sao?”

Sa La Đại Mạc, là sa mạc rộng lớn, hoang vu, nằm ở trung tâm Tinh không Đại lục.

Ban ngày cái nóng như thiêu đốt, ban đêm lại trở nên lạnh thấu xương.

Ở đây, hoàn toàn không có người sinh sống, hung thú cũng là không tìm thấy con nào, một ngọn cỏ cũng không.

Đám người Vương Nhất Tự đến nơi này vì đã nhận được tin tức từ “Chó giữ nhà”.

“Sư tỷ... làm sao... có thể bị mang đến...nơi không một bóng... người này chứ...?” Trương Tấn khổ sở nói.

“Nếu như...chưởng môn đã nói... sử tỷ hiện ở đâu đó...nơi này... chắc chắn không sai...”

“....” Thiên Cầm.

“Đi nhanh lên. Đừng càm ràm nữa” Vương Nhất Tự hối thúc.


Hai canh giờ sau.

Đám người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng đến nơi.

Trước mặt bọn hắn là một cánh cổng đã cũ nát, nằm giữa sa mạc.

Đứng đợi trước cổng là “Chó giữ nhà”

“Đến rồi đấy à?” chó giữ nhà truyền âm cho Vương Nhất Tự.

“Ngươi nói là nơi này sao?” Vương Nhất tự truyền âm lại nói.

“Đúng vậy. Ta truy đến nơi này thì mùi hương cũng biến mất, chắc chắn người là ở bên trong. Nhưng mà....” chó giữ nhà ngập ngừng.

“Chuyện gì?”

“Ta cảm thấy rất lạ. Bên trong hình như còn có gì đó khác. Cảm giác này.... đã rất lâu rồi ta không có cảm nhận được...” chó giữ nhà nhìn vào bên trong đường hầm, nhăn mày.

“Chưởng môn. Sư tỷ ở trong này sao?” Thiên Cầm đi đến gần hỏi.

“Ừm... là ở bên trong đó. Vào thôi”

Đám người từ từ tiến vào.

Bên trong đường hầm không khí khác hẳn bên ngoài.

Mang đến cho ba tên đệ tử một cảm giác u ám, lạnh người.

Vương Nhất Tự vừa đi vừa quan sát xung quanh

“Đây hẳn là phế tích của một thành trì hoặc môn phái nào đó, bị sa mạc vùi lấp rất lâu về trước”

Đám người cẩn thận tiến vào.

Càng tiến vào sâu bên trong,  đường hầm càng rộng thêm.

Keng! Keng!

Chợt có những tiếng chuông vang lên.

Một trung niên xuất hiện trước mặt đám người Vương Nhất Tự.

Hắn mắt trái trắng dã, không phải bị mù, như là một con mắt giả không có tròng đen, thân khoác áo bào đỏ viền vàng.

“Không ngờ có người lại mò đến nơi đây a?” tên Bạch nhãn giọng nói gian xảo lên tiếng

“Các ngươi đến đây mục đích là gì?”

“Không ngờ bên trong có người a” Trương Tấn lên tiếng.

Vương Nhất Tự thì thản nhiên trả lời Bạch nhãn

“Bản tọa đến là để tham quan di tích, liệu có được hay là không?”

“....” đám người.

“Tiểu tử. Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không....” Bạch nhãn nói.

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không thì cũng bỏ mạng lại đây đi” Bạch nhãn gằn giọng.

“Bản tọa từ chối” Vương Nhất Tự biểu môi.

“Nếu vậy thì các ngươi tốt hơn hết là chết đi”

Tên Bạch nhãn lấy từ tay áo ra một cái chuông.

Keng Keng!


Tiếng chuông vang lên.

Hai bên vách đá cao, liền nhảy xuống khoảng hai mươi nhân.

Bọn hắn cả người đều quấn đầy vải, chỉ chừa lại cặp mắt.

“Là... Thi nhân” chó giữ nhà truyền âm cho Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày.

Đám Thi nhân theo tiếng chuông của Bạch nhãn điều khiển lao đến đám người Vương Nhất Tự.

Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt liền lấy ra binh khí lướt đến.

Xẹt xẹt.

Thiên Cầm vung Lưu Ly kiếm chém ngang người một tên Thi nhân, cả người bị chém ngang, máu bắn ra, ngã rạp xuống.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt tay cầm Hộ Sơn Thuẫn cùng lao đến.

Bành Bành!

Năm, sáu con Thi nhân bị bọn hắn ủi văng về phía sau bốn năm thước.

Nằm bất động.

Rất nhanh.

Từng con Thi nhân bị ba tên đệ tử xử lý một cách nhanh chóng.

“Chỉ có như vậy mà cũng dám lớn tiếng a?” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Bạch nhãn miệng hiện lên cười gian xảo, tay cầm chuống lắc.

“Khá lắm. Đám các ngươi coi ra cũng có một chút năng lực a”

Keng Keng!

Tiếng chuông lại vang lên.

Đám Thi nhân vừa bị hạ, chợt đứng lên, tất cả vết thương đều lập tức liền lại.

Ba tên đệ tử nhíu mày.

Vương Nhất Tự liền tiến về phía trước ba tên đệ tử

“Đám này không thể giải quyết bằng cách thông thường được. Để bản tọa chỉ dẫn cho các ngươi”

Sau đó Vương Nhất Tự lướt đến đám Thi nhân đang lao đến.

Năm ngón tay phải khép lại, hắc khí bao quanh.

Xoạt!

Vương Nhất Tự bàn tay xuyên qua ngực một tên Thi nhân.

Sau đó rút tay ra, đưa lên một viên ngọc màu đỏ.

“Đây là Huyết ngọc. Bọn này là những Thi nhân dùng Huyết ngọc để điều khiển. Dù có bị chém thành tám mảnh, vẫn có thể tái sinh lành lặn. Nếu như không tìm ra được vị trí Huyết ngọc nằm trên cơ thể để phá hủy, thì không thể tiêu diệt được bọn này”

Vương Nhất Tự thả Huyết ngọc xuống đất, chân giẫm nát.

Liền vận thân pháp lao đến.

Bạch nhãn gương mặt ngốc trệ, nhìn từng tên từng tên Thi nhân bị Vương Nhất Tự phá hủy Huyết ngọc ngã xuống.

Dễ dàng?

Làm sao có thể dễ dàng như thế?

Vị trí Huyết ngọc trong mỗi Thi nhân đều khác nhau.

Tên kia làm sao có thể một chiêu nhắm chính xác vị trí, hạ từng Thi nhân như thế?

Chưa đầy hai phút sau.

Hai mươi Thi nhân, tất cả bị Vương Nhất Tự hạ gục, thân thể nằm trên mặt đất dần dần tan rã, giây lát chỉ còn lại những dãy băng vải.

“Làm... làm sao có thể?” Tên Bạch nhãn quát.

“Chỉ dựa vào một đám Thi nhân, ngươi tưởng có thể làm khó được bản tọa?”

“Hahahahaaa...” Tên Bạch nhãn cười lớn

“Đúng là ta đã đánh giá thấp các ngươi. Nhưng là cũng chỉ được đến đây thôi.”

Keng Keng!

Hắn lại lắc chuông.

Lần này, hai Thi nhân từ trên nhảy xuống, bộ dạng y hệt đám trước đó, nhưng khí tức phát ra mạnh hơn rất nhiều.

Một tên cầm một cây gậy dài.

“Cũng vậy thôi” Vương Nhất Tự nói “

Xử lý hai tên đó cho bản tọa”

Ba tên đệ tử liền lao lên, hướng về hai tên Thi nhân.

Lục Thiên Cầm kiếm vung lên chém xuống tên cầm gậy.

Phía bên kia, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cầm Tử Liên kiếm, Hộ Sơn Thuẫn chia ra hai bên, đâm tới tên còn lại.

Keng!

Tên Thi nhân cầm gậy, liền vung gậy đón đỡ đường kiếm chém xuống, hất Thiên Cầm văng ngược lại.


Nàng khẽ nhíu mày.

Tên còn lại cũng chợt biến mất khi Trương Tấn, Âu Dương Kiệt lao đến.

“Nhanh quá” Trương Tấn nói.

“Sư huynh cẩn thận” Âu Dương Kiệt hét lên.

Trương Tấn khẽ giật mình, vội né tránh.

Tên Thi nhân bất chợt áp sát người Trương Tấn, nắm ngón tay khép lại, trực đâm tới.

Bành!

Trương Tấn vận Lăng Ba Vi Bộ lui lại phía sau, tránh được một đòn.

Bàn tay tên Thi nhân rút ra khỏi vách đá, để lại một lỗ hổng tựa như dấu vết của một mũi khoan lớn.

“Là... Âm Không Trảo?” Trương Tấn khóe miệng có chút co giật.

Hắn mà lãnh trọn đòn đó, kể như....

“Sư huynh. Ta đến!” Âu Dương Kiệt cầm Hộ Sơn Thuẫn phía trước người lao đến, dự hất văng tên Thi nhân đang quay lưng lại phía mình.

Xoạt! Bành!

Tên Thi nhân nhanh chóng thi triển thân pháp biến mất, lại đột ngột xuất hiện bên hông Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt cảm thấy không ổn, liền xoay người, đưa Hộ Sơn Thuẫn đón đỡ.

Bàn tay Thi nhân đánh thẳng vào Hộ Sơn Thuẫn, tuy không thể phá hủy Thuẫn, nhưng hất văng Âu Dương Kiệt về phía sau bốn, năm thước.

“Mạnh... mạnh thật” Âu Dương Kiệt nhận xét.

Tên Thi nhân liền thi triển thân pháp lao đến phía hai người.

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt người công, người thủ, thay phiên nhau giao chiến với tên Thi nhân, nhưng đều không thể chạm được đến người hắn.

“Đẳng cấp này... e là phải Võ Vương” Trương Tấn nhăn mặt.


Cùng lúc đó, Lục Thiên Cầm cũng gặp khó khăn với tên Thi nhân cầm gậy.

Tên Thi nhân này, thân pháp cũng không thua kém tên kia.

Cây gậy cầm trên tay, công thủ đều hoàn hảo, làm cho Thiên Cầm muốn công không được, muốn thủ không xong.

Nàng hiện tại là Nhị phẩm Võ Vương, nhưng đối mặt với tên này cũng không thể nào chiếm được thượng phong.

Không cam tâm!

Nàng liền lui ra xa vận khí tức, Hàn băng liền bộc phát ra, đem tên Thi nhân Băng phong lại.

“Chết đi” Thiên Cầm lạnh lẽo hét lớn, kiếm từ trên cao chém xuống.

Rắc! Rắc!

Thiên Cầm khẽ nhíu mày.

Lớp băng băng phong Thi nhân vỡ ra, tên cầm gậy liền giơ một tay đón lấy đường kiếm đang chém xuống.

Bành!

Hắn tay không đỡ kiếm. Hoàn toàn không hề hấn gì.

“Làm sao có thể?” Thiên Cầm nhăn mặt.

Một kiếm này, là nàng vận hết lực lượng chém xuống.

Tên kia thế mà lại một tay đón đỡ, bàn tay lại không hề bị một vết xước nào.

Ngay cả Băng phong cũng không giữ được hắn.

Vô lý!

Nàng liền nhảy lui lại phía sau.

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt đánh một hồi, cũng là bị tên Thi nhân kia áp đảo.

Cũng là nhảy lùi về phía sau.

“Chưởng môn. Hai Thi nhân này rất mạnh...”
Thiên cầm dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận.

“Kiếm!”

Vương Nhất Tự đưa tay ra nói.

Lục Thiên Cầm liền đưa Lưu Ly kiếm cho chưởng môn.

Vương Nhất Tự liền nhận lấy kiếm, vận Lăng Ba Vi Bộ áp sát tên Thi nhân cầm gậy.

Bang!

Vương Nhất Tự kiếm chém xuống vai Thi nhân.

Nhưng là.... không thể chém vào da thịt, cứ như vừa chém vào đá.

Liền nhảy lui lại, nhíu mày.

“hahaha...” Bạch nhãn cười lớn

“Bọn này khác với bọn lúc nãy, Kiếm khí là vô dụng, bọn ngươi cũng là nên chịu chết đi”

“Ra vậy. Ra vậy. Nếu Kiếm khí không có tác dụng, bản tọa đành dùng đến Kiếm cường vậy”

“Kiếm cường?”


Tên Bạch nhãn gương mặt trở nên đặc sắc

“Trên đời này còn tồn tại người có thể sử dụng Kiếm cường?”

“Không. Ngươi chỉ giỏi to mồm” hắn lắc đầu phản bác

“Giết cho ta”

Kiếm Khí là vận dụng Khí tức của bản thân phát ra, gây sát thương cho đối phương bằng khí lực.

Còn Kiếm Cường là truyền trực tiếp sức mạnh của cơ bắp đến thân kiếm, sát thương trực tiếp là vận sức lực của cơ bắp, không hề vận dụng khí tức.

Loại này Kiếm thuật đã không còn ai sử dụng, đã lãng quên từ lâu.

Thế giới hiện tại, các Kiếm tu hầu như đều dựa vào tu vi cảnh giới để phát triển Kiếm thuật, các Võ học Bí tịch về Kiếm cũng lấy Khí tức làm gốc.

Keng Keng!

Hai tên Thi nhân lao đến.

“Có hay không? Sao ngươi không tự chứng kiến?”

Vương Nhất Tự cầm Lưu Ly kiếm, cổ tay rung lắc.

Chợt sau đó biến mất.

Xẹt!

Vương Nhất Tự vung kiếm chém xuống tên cầm gậy một đường.

Liền chẻ đôi hắn làm hai.

Sau đó tức thì, xuất hiện trước mặt tên còn lại, một kiếm quét ngang, cắt đôi người hắn.

Hai đường kiếm đồng thời chém nát cả Huyết ngọc.

“Đơn giản” Vương Nhất Tự cười nói.

Tên Bạch nhãn sắc mặt ngưng trọng, lui lại hai, ba bước

“Làm... làm sao có... thể?”

Vương Nhất Tự liền xuất hiện trước mặt hắn.

Tên Bạch nhãn bị dọa té ngã ra sau.

“Nói! Nơi này thực ra là nơi nào?” Vương Nhất Tự gằn giọng.

Tên Bạch nhãn nghiến răng “Đi mà hỏi cái xác của ta”.

Hắn sau đó liền cắn lưỡi tự vẫn.

Vương Nhất Tự nhăn mặt.

Bọn người Lục Thiên Cầm đi tới.

“Chưởng môn. Nơi này thật quỷ dị” Trương Tấn nói.

“Muốn biết thêm, e là phải tiến sâu vào bên trong” Âu Dương Kiệt nói.

“Chưởng môn. Thi nhân thực ra là gì?” Thiên Cầm tò mò hỏi.

“Đây là một loại Yêu thuật. Sử dụng cơ thể người sống để cấy ghép Huyết ngọc. Tùy vào tu vi cảnh giới của người bị cấy ghép, càng mạnh thì khi trở thành Thi nhân càng mạnh. Và những Thi nhân đều chịu điều khiển bởi một chú thuật...” ngưng một chút, Vương Nhất Tự nhíu mày

“Loại này Yêu thuật đã biến mất rất lâu về trước. Không ngờ lại xuất hiện ở phế tích này”

“....” Chó giữ nhà im lặng, nhìn xác tên Bạch nhãn.

“Đi thôi. Bản tọa cảm thấy chuyện này có chút rắc rối”

Đám người tiếp tục tiến vào bên trong.

Đi được một đoạn, lối đi lúc này chia làm ba hướng khác nhau.

“Chưởng môn. Chúng ta nên đi lối nào?” Trương Tấn hỏi.

Suy nghĩ một chút, Vương Nhất Tự chỉ vào từng lối đi nói


“Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, hai ngươi đi bên trái”

“Vâng” Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt gật đầu.

“Bản tọa ở giữa. Trương Tấn, ngươi và nó đi bên phải” hắn chỉ tay về phía chó giữ nhà.

Trương Tấn khóe miệng giật giật

“Chưởng môn....ta...”

“Sao? Có ý kiến?”

“Không.. không ý kiến” Trương Tấn cúi đầu.

“Nhớ cẩn thận. Đi thôi”

Ba tên đệ tử gật đầu.

Chó giữ nhà bình thản tiến vào trước, Trương Tấn ủ rũ theo sau.

Chưởng môn sao lại cho ta đi với con thú này a? Hắn khổ sở nghĩ.


Cách lối vào hơn 50 dặm.

Hai bóng người bằng nhanh nhất lao đến.

“Sư huynh. Có nhân đã tiến vào Cổ Thiên Hoa Cung”

“Nhanh chân lên. Hy vọng chúng ta đến kịp”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi