Chương 47: Lại thêm một cái muội muội?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta sao lại trở lại đây?”
Trương Tấn và Lý Liên Hoa nháo nhác nhìn xung quanh.
“....” Thiên Cầm.
“Là... dịch chuyển không gian” Hoa Vi Nghi nói.
“Đúng vậy. Thủy Phỉ Đầu lĩnh chỉ cần có động tĩnh, liền lập tức dịch chuyển tất cả những thứ có sự sống ra khỏi Phụng Hoàng Cổ trấn” Liễu Doanh nói.
“Thế thì chúng ta nhẹ nhàng tiếp cận, không gây ra tiếng động, chắc sẽ được” Âu Dương Kiệt nói.
Liễu Doanh lắc đầu.
“Cũng không được. Dù không bị Thủy Phỉ Đầu lĩnh phát hiện, nhưng nếu tiến quá gần hồ nước, Ma Đồng Đầu lĩnh sẽ lao đến tấn công, gây ra tiếng động, cuối cùng cũng là bị đưa ra ngoài trấn...”
Đám người khóe miệng hơi giật.
“Gia gia và ta đã thử đủ mọi cách, đều là không thể tiếp cận được” Liễu Doanh thở dài.
“Thật là rắc rối” Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương.
“Phu... quân... cái trống trên lưng Thủy Phỉ Đầu lĩnh có thể dịch chuyển không gian. Nếu như... nếu như phá hủy nó thì sao?” Hoa Vi Nghi nói.
Ánh mắt Vương Nhất Tự lóe sáng lên.
Hắn nâng cằm Hoa Vi Nghi lên, trìu mến nói
“Nàng làm tốt lắm”
Hoa Vi Nghi liền đỏ mặt.
Liễu Doanh lại lắc đầu
“Gia gia và ta cũng đã nghĩ đến cách đó, nhưng là không có ám khí hay cung tên nào có thể phá hủy được cái trống đó...”
“Vậy sao?”
Vương Nhất Tự quay về phía Âu Dương Kiệt, nở một nụ cười
“A Kiệt. Lấy thứ đó ra”
Tựa người vào bờ tường, khẩu AWM đặt phía trước, Âu Dương Kiệt tay chỉnh lại ống ngắm, mục tiêu là cái trống trên lưng Thủy Phỉ Đầu lĩnh, ngón tay sẵn sàng bóp cò.
“Đã khóa mục tiêu” Âu Dương Kiệt nói.
“Hạ nó cho bản tọa” Vương Nhất Tự đứng phía sau ra lệnh.
Bang!
Âm thanh chói tai vang lên.
Thủy Phỉ Đầu lĩnh nhận thấy có động tĩnh, tay liền đưa lên trực gõ vào trống.
Bành!
Nhưng viên đạn nhanh hơn.
Thủy Phỉ Đầu lĩnh còn chưa kịp gõ trống, cái trống trên lưng đã vỡ nát.
Bang!
Âu Dương Kiệt bắn tiếp một phát.
Đạn bay tới cắm vào đầu Thủy Phỉ Đầu lĩnh.
Đầu lĩnh toàn thân sụp đổ, nằm sấp dưới đất.
“Đơn giản” Vương Nhất Tự cười nói.
Liễu Doanh trợn tròn hai mắt, miệng há hốc.
Đây là loại gì ám khí?
Làm sao uy lực lại có thể mạnh kinh người như thế?
Một phát hạ gục Thủy Phỉ Đầu lĩnh?
Đây là cái gì ngưu bức?
“A Kiệt. Hạ nốt tên kia cho bản tọa” Vương Nhất Tự chỉ tay về bức tượng Ma Đồng Đầu lĩnh.
Âu Dương Kiệt liền bóp cò.
Bang!
Ầm ầm...
Một phát đạn đem bức tượng vỡ nát.
Liễu Doanh ngây ra như phỗng.
Gia gia và nàng tốn bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu năm, cũng là không thể tiếp cận được Dạ Thảo Liên Hoa.
Đám người này lại không hề tốn sức lực, dựa vào một loại ám khí, cùng lúc hạ gục hai Đầu lĩnh...
Nội tâm nàng rối bời.
“Đi thôi” Vương Nhất Tự nói.
Đám người tiến đến bên cạnh hồ nước.
“Thiên Cầm” Vương Nhất Tự nhìn nàng.
Như hiểu ý, Lục Thiên Cầm liền vận khí tức, tỏa ra Hàn khí.
Tay nàng chạm vào mặt nước, ngay lập tức, toàn bộ mặt hồ liền bị đóng băng.
“Liễu cô nương, bông hoa là của cô nương” Vương Nhất Tự quay lại nói với Liễu Doanh.
Liễu Doanh chầm chậm bước lên mặt băng, tiến về phía bông hoa.
Nàng quỳ xuống, hai tay run run chạm tới Dạ Thảo Liên Hoa, nước mắt trực chảy ra.
Đây là mục tiêu cả đời của gia gia nàng, cuối cùng nàng cũng đã chạm được vào nó.
“Gia gia... tiểu Doanh cuối cùng cũng làm được rồi” hai hàng nước mắt lăn trên má nàng.
Tay nàng ngắt lấy Dạ Thảo Liên Hoa, đưa lên.
Luồng Yêu khí tỏa ra liền lập tức biến mất, chỉ còn lại hào quang bao quanh bông hoa.
Nhưng chợt lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Băng dưới chân Liễu Doanh bắt đầu nứt ra.
“Cẩn thận” Vương Nhất Tự nói lớn, liền lao đến ôm Liễu Doanh nhảy ra khỏi hồ nước.
Hai người đáp xuống bên kia mặt hồ.
Liễu Doanh vì bị bất ngờ, liền một cước giữa bụng Vương Nhất Tự, làm hắn lăn mấy vòng.
“Phu quân” Tố Tố, Phiến La, Hoa Vi Nghi vội vàng chạy đến.
Bốn đệ tử cũng chạy theo.
“Ai nha. Bản tọa có ý tốt cứu người. Sao lại bị đánh thế này?” Vương Nhất Tự lồm cồm bò dậy.
“Phu quân. Chàng không sao chứ?” Tố Tố và Hoa Vi Nghi tiến đến dìu phu quân đứng dậy.
Mộc Phiến La cũng đến “Ai bảo chàng lao đến ôm người ta làm gì?”
Vương Nhất Tự cười khổ.
“Ta... ta xin lỗi” Liễu Doanh đi lại nói.
Ầm... ầm...
Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội hơn.
Những bức tường xung quanh dần dần ngã sập xuống.
“Chưởng môn. Hình như hòn đảo đang lún xuống” Lý Liên Hoa nói.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đảo” Âu Dương Kiệt cũng nói.
Vương Nhất Tự nhìn Liễu Doanh
“Liễu cô nương, cô nương cùng đi với bản tọa. Tính mạng của đệ tử còn phải trông chờ ở cô nương”
“Ta sẽ đi. Nhưng mà... còn tiểu Mãng, tiểu Bạch... ta không thể bỏ chúng lại được” Liễu Doanh nói.
“Bọn chúng là khế ước thú của cô nương?” Vương Nhất Tự hỏi.
Liễu Doanh lắc đầu
“Không phải. Nhưng ta chăm sóc chúng từ nhỏ. Cũng là có tình cảm...”
Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Không phải Khế ước thú thì không thể thu bọn chúng vào không gian giới chỉ được”
Liễu Doanh cúi đầu.
“Phiến La. Nàng dẫn Tố Tố, Vi Nghi cùng đệ tử ra chổ bờ biển đợi ta. Ta cùng Liễu cô nương đi cứu hai con thú kia”
Mộc Phiến La gật đầu “Được”
“Đi thôi” Vương Nhất Tự phất tay.
Đám người liền vận thân pháp bay đi.
Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh bay đến chổ Tiểu Mãng.
Con Cóc trồi lên mặt nước rối rít gọi.
Ộp ộp ộp...
Đôi mắt nó trở nên lo lắng, nó có thể biết được chuyển gì đang xảy ra.
Ầm... ầm...
Hòn đảo mỗi lúc một chìm xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội. Cây cối đổ ập xuống.
“Tiểu Mãng...” Liễu Doanh xoa xoa đầu con Cóc, sau đó cất tiếng gọi Bạch hổ.
Không lâu sau, Bạch hổ cũng phóng tới.
Lúc này, Vương Nhất Tự thi triển một vòng tròn Trận pháp, tiểu yêu lúc trước lại xuất hiện.
“Ngươi đi làm việc đó cho bản tọa” Vương Nhất Tự ra lệnh.
Tiểu yêu gật đầu liền biến mất.
“Liễu cô nương. Bản tọa có cách cứu chúng. Nhưng phải do cô nương tự quyết định mới được” Vương Nhất Tự nghiêm nghị nói.
Ầm....ầm....
Đám người Tố Tố đứng đợi ở bờ biển.
Mực nước đang dâng lên rất nhanh.
“Ai nha. Hòn đảo đang chìm rất nhanh” Trương Tấn nói.
“Chưởng môn sao còn chưa đến?” Lý Liên Hoa lo lắng.
“....” Thiên Cầm.
“Để ta đi tìm chưởng môn” Âu Dương Kiệt nói.
“A Kiệt, không cần. Phu quân sẽ tự lo được” Phiến La nói.
Hoa Vi Nghi không nói, nàng đang suy nghĩ một cái gì đấy.
“Nghi muội. Muội đang nghĩ gì thế?” Trương Tố Tố hỏi.
“À..ừm... muội...” Hoa Vi Nghi ấp úng.
“Có chuyện gì sao?” Tố Tố lo lắng.
Hoa Vi Nghi chợt đỏ mặt.
“Muội... nghĩ là...chúng ta... sắp có thêm.. một muội muội nữa...” nàng ấp úng.
Đám người tròn mắt.
“Đừng nói là....” Trương Tấn khóe miệng hơi giật.
“Muội là nói đến Liễu cô nương?” Tố Tố cùng Phiến La hỏi.
Hoa Vi Nghi gật gật đầu.
Phiến La tay chống hông
“Phu quân cuối cùng là muốn có bao nhiêu người vợ đây hả?”
Trương Tố Tố thở dài một cái.
“Cả...thảy... năm người...” Hoa Vi Nghi ấp úng nói.
Đám người kém chút ngã quỵ.
Nếu tính luôn Liễu Doanh thì vẫn còn một người nữa á?
Thập phút sau.
Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh bay đến.
Đám người liền nhìn hai người bằng một cặp mắt kì lạ.
Vương Nhất Tự khó hiểu
“Các người sao đấy?”
“Chưởng môn. Người và Liễu cô nương có xảy ra chuyện gì?” Trương Tấn hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
Liễu Doanh cũng hiện lên ngốc trệ.
“Bản tọa đã thuyết phục Liễu cô nương gia nhập Thương Sơn phái ta. Liễu cô nương đã đồng ý. Nên bản tọa cũng có thể lập Khế ước thú với hai con thú kia” Vương Nhất Tự nói.
“Ra... ra vậy” Trương Tấn khóe miệng hơi giật.
Đám người liền quay lại nhìn Hoa Vi Nghi.
“Muội có thể nào đoán sai rồi không?” Tố Tố ghé tai nàng nói nhỏ.
“Không... muội không đoán sai đâu” Hoa Vi Nghi nói.
“Chúng ta đi thôi” Vương Nhất Tự triệu hồi Cổ Băng Long Quy.
Đám người nhảy lên lưng Long Quy, liền rời khỏi Lạc Vẫn đảo.
Thập phút sau, Lạc Vẫn đảo bị biển nuốt chửng.
Liễu Doanh hai mắt ướt lệ ngoáy nhìn lại
“Gia gia....”