KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 54: “Dù là ai cũng giết”

Đám người Trương Tấn, Âu Dương Kiệt sau vài ngày săn bắt hung thú ở Tàng Viêm cốc, Tinh hạch thu được mấy ngàn viên.

Dự định quay trở về môn phái, nhưng may mắn lại bắt gặp dị tượng phát ra bên trong Tàng Viêm động.

Là Linh thạch khoáng mạch.

Thông thường một mỏ Linh thạch sẽ có thể khai thác ra tầm 10.000 đến 30.000 vạn Linh thạch, nếu là mỏ lớn có thể lên đến 50.000 vạn.

Nhưng Linh thạch khoáng mạch lại khác, nếu khai thác triệt để, con số có thể lên đến vài trăm ngàn vạn Linh thạch, thậm chí còn có thể lấy được Linh thạch quý hiếm.

Linh thạch khoáng mạch đối với tất cả môn phái đều như là một món quà trời ban, ai ai cũng muốn độc chiếm.

Có thể bắt gặp được dị tượng, tìm thấy Linh thạch khoáng mạch là một may mắn vô cùng lớn.

Đám người Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cũng biết điều đó, liền ở lại bảo vệ khoáng mạch, cho một người quay về môn phái báo tin.

Nhưng là....

Dị tượng xuất hiện, các môn phái xung quanh đều có thể trông thấy, đều là nhanh chóng tìm đến.

Các tông môn lớn ở nơi xa cũng cử người đến tranh đoạt.

Chỉ trong chưa đầy một canh giờ, Tàng Viêm cốc đông đúc người tìm đến.

Đám đệ tử Thương Sơn phái vì bảo vệ khoáng mạch mà dẫn đến tranh cãi, đánh nhau với đám người của rất nhiều môn phái.

“Đây là Linh thạch khoáng mạch do Thương Sơn phái ta tìm ra. Quyết không để người khác cướp mất” Trương Tấn thở nặng nhọc nói.

Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cũng là đang bị thương, cầm chắc Hộ Sơn Thuẫn.

“Linh thạch khoáng mạch sinh ra, thuộc về tất cả, không phải riêng một môn phái, Thương Sơn phái các ngươi há lại độc chiếm?” Một tên trung niên lên tiếng.

Hắn là Lư trưởng lão của Lục Hà Quang tông môn, một Tứ lưu tông môn.

Phía sau hắn là mấy chục tên đệ tử.

Đệ tử Thương Sơn phái sau một hồi giao chiến với rất nhiều môn phái, cũng đều bị thương nặng, một số đứng, một số ngồi ở trước cửa động.

Chỉ còn Trương Tấn và Âu Dương Kiệt, xung quanh bị mấy trăm nhân bao vây.

“Ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây. Tránh bị mất mạng không đáng” Một tên trưởng lão của một Lục lưu phái nói.

“Muốn ỷ đông hiếp yếu?”

Giọng nói của một nữ nhân vang lên.

Nàng nhảy vào giữa đám người, đứng trước mặt Âu Dương Kiệt, trong tay lăm lăm Ỷ Thiên kiếm.

“Sư tỷ... ngươi đã đến”

Tiếp sau Lục Thiên Cầm, đám người của Giới luật đường cũng có mặt.

Đệ tử giới luật đường lao đến mấy đệ tử bị thương, dìu bọn hắn dậy.

Tiểu Kha, Cốt Độc cùng Lục Thiên Cầm đứng trước đám người, phóng thích ra khí tức.

“Muốn đoạt Linh thạch khoáng mạch? Giỏi thì đến đây!” Thiên Cầm lạnh lùng nói.

Thiên Tuyết cùng Mẫn Nhi đến sau cùng, cũng nhập bọn với đám Thiên Cầm.

“Võ Vương. Ba cái Võ... Vương?”

Đám người e de lùi lại mấy bước.

“Một Thất lưu môn phái làm sao có tới ba Võ Vương?”

Đám người bàn luận.

Lư trưởng lão sắc mặt âm trầm, phóng thích ra khí tức, đè nén xuống cả ba Võ Vương trước mặt.

“Đúng là ngông cuồng”

Hắn là trưởng lão của Lục Hà Quang, một Tứ lưu tông môn, tu vi cảnh giới cũng đã đạt đến đỉnh phong Võ Vương, không hề e dè đám Lục Thiên Cầm.

Thiên Cầm, Tiểu Kha, Cốt Độc bị uy áp đè nén, gương mặt trở nên ngưng trọng.

“Lư trưởng lão, chúng ta liên minh lại, giết sạch bọn này, ý ngươi thế nào?” Điền trưởng lão, trưởng lão của Cửu Độc tà tông, một Tứ lưu tà tông lên tiếng.

Hắn cũng là đỉnh phong Võ Vương.

“Được” Lư trưởng lão đồng ý.

Nhưng là...

“Các ngươi tránh ra”

Một luồng khí tức bàng bạc áp tới đem mấy trăm nhân khựng lại tại chổ.

Một lão niên đi tới.

“Võ...Võ...Hoàng...?” Đám người run run khóe miệng.

Lão niên vừa xuất hiện là Quán Nhật Tuấn, trưởng lão của Kim Thiền Bát Lân tông, Nhị lưu tông môn.

Theo sau hắn là hơn một trăm đệ tử.

Đám người Thiên Cầm sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Đám người của mấy môn phái kia ai nấy đều phải từ Võ Sư trở lên, có mấy chục tên Võ Tông, đã là khó đối phó.

Thêm hai tên trưởng lão Đỉnh phong Võ Vương kia.

Bây giờ lại xuất hiện một cái Tứ phẩm Võ Hoàng.

Tình hình bây giờ....rất nguy khốn.

Quán trưởng lão đi lên trước đám người, bộc phát khí tức đè ép đám Thiên Cầm.

“Linh thạch khoáng mạch này không phải của riêng Thương Sơn phái các ngươi. Nhanh cút khỏi đây. Bằng không bỏ mạng lại”

Thiên Tuyết, Mẫn Nhi, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng đám đệ tử, đám giới luật đường bị uy áp đè nén lập tức khụy xuống, miệng phun ra ngụm máu.

Thiên Cầm, Tiểu Kha, Cốt độc cũng là cố gắng, miễn cưỡng chống lại, cũng kém chút phun máu.

Đám đệ tử Thương Sơn phái, tuy là có ba Võ Vương chống đỡ, nhưng đem so với một Tứ phẩm Võ Hoàng, chả khác gì châu chấu đá xe.

“Khoáng mạch là do Thương Sơn phái ta phát hiện, cũng là nên thuộc về phái ta” Thiên Cầm gằn giọng, bộc phát ra Hàn khí.

“Đúng là không biết sống chết”

Tên Điền trưởng lão vận chưởng pháp lao đến Thiên Cầm.

Nàng vội lấy Ỷ Thiên kiếm che trước người đón đỡ.

Bành!

Thiên Cầm bị đánh văng ra xa bảy tám thước, toàn thân run rẫy, đau buốt.

Tiểu Kha, Cốt Độc thấy thế liền lao đến tên Điền trưởng lão.

Bành! Bành!

Tên Lư trưởng lão liền vận cước lao đến hai người.

Tiểu Kha và Cốt Độc bị đá văng ra xa, đập vào tảng đá, miệng phun ra một ngụm máu.

“Không có thực lực cũng dám ở đây tranh giành Khoáng mạch?” Quán trưởng lão âm trầm nói.

Lục Thiên Cầm sau khi đón đỡ một chưởng kia, thân thể cũng là bị trọng thương.

Nàng không thể nào thi triển Hàn Băng Kiếm Quyết.

Nhưng nàng cũng không thể bỏ mặt đám sư tỷ (muội) sư đệ.

Nàng vận hết lực lượng, giơ cao Ỷ Thiên kiếm, lao đến, chém tên Quán trưởng lão kia.

Kiếm khí xuất hiện, lao thẳng về phía Quán trưởng lão.

Hắn liền vận chưởng lực, phóng ra phá vỡ Kiếm khí một cách dễ dàng.

Liền sau đó vận tiếp một chưởng lao đến Thiên Cầm.

“Thất Khiếu Hà Quang chưởng”

“Sư tỷ. Cẩn thận” Âu Dương Kiệt hét lớn, cầm Hộ Sơn Thuẫn lao đến.

Bành!

Âu Dương Kiệt hất Thiên Cầm ra, trực tiếp đón đỡ luồng chưởng lực kia.

Hộ Sơn Thuẫn nứt ra, Âu Dương Kiệt người bị đánh văng vào vách đá, phun ra ngụm máu.

Người cố gắng gượng dậy, nhưng bị thương quá nghiêm trọng, cũng không còn sức lực, nằm phịch xuống đất, bất tỉnh.

Lục Thiên Cầm cả giận, liền vung Ỷ Thiên kiếm chém tới.

Phía bên kia, Tiểu Kha, Cốt Độc, Trương Tấn, Thiên Tuyết cùng Mẫn Nhi giao chiến với Lư, Điền hai tên trưởng lão.

Nhưng cũng không hề có cơ hội nào, đều là bị hai bọn hắn đánh cho trọng thương.
Lại nói, Tiểu Kha và Cốt Độc cũng là Võ vương đỉnh phong, làm sao lại không đối đầu được với hai tên trưởng lão kia?

Đúng là cùng là Võ vương đỉnh phong, nhưng kinh nghiệm thực chiến và võ học giữa hai bên lại chênh lệch rất lớn

Tiểu Kha, Cốt Độc đi theo Phiến La rất lâu, đều là ở bên trông chừng chủ nhân, như một người hầu, rất ít khi chiến đấu.

Còn nói về Võ học thì ở Yêu giới lại càng ít.


Thập phút trôi qua, đám đệ tử Thương Sơn phái chỉ còn ba người, Thiên Cầm, Tiểu Kha và Cốt Độc còn trụ vững.

Những người còn lại đều nằm la liệt dưới đất.

“Phải...phải cầm cự... đến khi..chưởng môn đến...” Tiểu Kha vừa nói vừa thở ra nặng nhọc.

Cốt Độc người hơi chao đảo

“Không... thể.. làm mất mặt... Thương Sơn phái...”

“....” Thiên Cầm im lặng không nói, ánh mắt lạnh lẽo dán vào kẻ địch.

“Đúng là không biết sống chết. Ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn” Quán trưởng lão vận khí tức, thi triển chưởng pháp lao đến Thiên Cầm.

“Sư tỷ... mau tránh!” một tên đệ tử Giới luật đường nằm gần đó hét lớn.


Vương Nhất Tự cùng bốn phu nhân vận thân pháp bằng nhanh nhất lướt đi.

Chợt vào lúc này, âm thanh thông báo vang lên.

“Tinh! Số lượng đệ tử hiện tại: 1465/2500” hệ thống thông báo.

“Giảm mất một người?” Vương Nhất Tự sắc mặt ngưng trọng.

Liền sau đó quay về phía bốn phu nhân nói

“Ta sẽ cùng Phiến La ngự thiên phi hành đến đó. Mấy nàng đến sau”

Bốn phu nhân gật đầu.

Vương Nhất Tự cùng Mộc Phiến La liền phát ra khí tức, ngự thiên phi hành lao đi.

Hai đạo hào quang bay xẹt qua bầu trời, hướng về Tàng Viêm cốc.

“Dám động đến đệ tử ta. Dù là ai, bản tọa cũng giết!” Vương Nhất Tự cả giận.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi