KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 62: “...Ngươi phải xuống Địa ngục...”

Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh cuối cùng cũng về đến Minh Vô Thần tông.

Hai người đứng ở cổng Sơn môn.

“Sư đệ...vết thương của ngươi?”

“Cũng không có gì đáng ngại” Tiểu Mạc cười nói.

“Vậy được. Ta vào trước đây” Minh Anh liền bước vào.


Bên trong Đại điện.

“Hai người các ngươi có thể trở về được là tốt rồi...” Thân trưởng lão gương mặt trầm ngâm nói.

“Sư thúc... còn những sư đệ khác?” Minh Anh nhỏ giọng hỏi.

“Chỉ còn ta và hai tên đệ tử còn sống...”

Thân trưởng lão lắc đầu

“Bọn ta cũng đã tìm kiếm ngươi, nhưng không tìm được, đành phải quay về...”

“Sư thúc...cũng tại đệ tử vô dụng...không thể bảo vệ mấy sư đệ...” Nàng cúi mặt.

“Minh Anh, ngươi không cần phải tự trách. Đó là số phận của bọn hắn. Đối mặt cùng lúc với hai Khô Lâu Vương, ngươi cũng không thể làm được gì” Thiệu Tông chủ ngồi ở chính giữa Đại điện nói.

“Sư tôn....”

“Được rồi. Hai ngươi đã bị thương, cũng nên lui ra điều trị”

“Vâng. Đệ tử cáo lui”

Hai đệ tử lui ra.

Thiệu tông chủ nhíu mày nhìn theo.


Chiều tối hôm sau.

Lăng Tiểu Mạc ung dung đi về phía rừng trúc, hắn vừa dọn dẹp nhà xí xong.

Bước đến gần nhà, hắn nhìn thoáng thấy một nữ nhân đang đứng trước sân.

“Sư tỷ...?”

“Sư đệ...ngươi sống ở đây sao?” Minh Anh nhíu mày.

Tiểu Mạc gật đầu.

“Vết thương của ngươi ra sao rồi?” Minh Anh quan tâm hỏi.

“Ta có đắp thảo dược, cũng đã đỡ hơn...”

“Tôn môn không đưa ngươi Đan dược để trị thương sao?”

Tiểu Mạc cười khổ

“Đã hai năm nay tông môn không còn chu cấp cho ta nữa...”

Minh Anh nhíu mày.

Nàng lấy ra một lọ Trị thương đan từ không gian giới chỉ, đưa cho hắn.

“Cầm lấy. Sẽ tốt cho vết thương của đệ...”

“Đây là...?”

“Là Trị thương đan”

Lăng Tiểu Mạc lắc đầu.

“Vết thương của ta, loại này không có tác dụng...”

“Đan dược này rất công hiệu khi chữa trị ngoại thương...đệ...”


Minh Anh còn chưa nói hết câu thì Tiểu Mạc liền đứng trước mặt nàng, cầm tay nàng đặt lên ngực hắn, chổ vết thương.

“Thương tích của ta là nội thương...chỉ có sư tỷ mới chữa lành được thôi”

Minh Anh đỏ mặt, liền rút tay về.

“Chỉ giỏi nói khoác...”

“Ahahaha...” Tiểu Mạc cười.

Tên thanh niên trước mặt nàng, ba lần bốn lượt lừa nàng, lại còn dẻo mồm dẻo miệng, tính tình thì cứ như trẻ con.

Nhưng là, nàng không ghét hắn, không thể cũng không muốn ghét hắn chút nào.

“Đến đây. Ta cho tỷ xem cái này”

Hắn lại nắm tay nàng, kéo nàng ôm vào, sau đó vận thân pháp nhảy đi.


Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối ngày yếu ớt soi rọi một mảng trời.

“Đẹp...đẹp thật...” Minh Anh ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn thốt lên.

“Đúng là rất đẹp” Tiểu Mạc nhìn chằm chằm Minh Anh.

“Sư đệ...ngươi nhìn gì đấy?”

“Ta nhìn tỷ”

Tiểu Mạc thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống.

Minh Anh đỏ mặt, cũng từ từ ngồi xuống, cách hắn một thước.

“À phải rồi. Hai ngày nữa tông môn sẽ tổ chức bàn luận võ học giữa các đệ tử, để chọn ra năm Nội môn đệ tử mới. Sư đệ, ngươi có tham gia không?” Minh Anh bất chợt nói.

Lăng Tiểu Mạc lắc đầu

“Ta sẽ không tham gia...”

“Tại sao?”

“Ta không thích”

“Đệ không muốn trở thành Nội môn đệ tử hay sao?”

“Nội môn hay Ngoại môn có gì khác nhau? Cũng chỉ là cái danh xưng mà thôi”

“Tùy đệ vậy...”

Minh Anh ngắm nhìn lần cuối, trước khi mặt trời biến mất.

Xoạt...

Tiểu Mạc bất chợt nắm tay nàng kéo lại gần.

“Ta chỉ muốn ngày nào cũng được cùng tỷ ngắm mặt trời lặn mà thôi...”

Minh Anh đỏ mặt.

“Tỷ có thích ta không?”

Minh Anh liền nhìn hắn, nhíu mày.

“Đệ muốn ta nói bao nhiêu lần đây hả?”

“Cành nhiều càng tốt..” hắn mỉm cười.

Minh Anh khẽ đấm vào tay hắn một cái, sau đó gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói

“Ta...thích đệ...”

Tiểu Mạc vòng tay qua người Minh Anh, ôm nàng

“Ta cũng thích tỷ...”

Khụ...khụ...


“Hai người trẻ các ngươi làm cho lão già này thấy khó chịu a”

Một giọng nói ôn tồn vang lên phía sau hai người.

Tiểu Mạc cùng Minh Anh giật mình quay lại.

Giây lát nhận ra người vừa nói, hai người liền quỳ hành lễ

“Thái trưởng lão...”

Minh Anh bối rối, gương mặt nàng đỏ bừng lên.

“Đứng lên đi”

Minh Thái Hoàng vẫy vẫy tay về phía hai người.

“Thái trưởng lão không phải đang bế quan hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Minh Anh hỏi.

“Ta là chọn chổ này để bế quan, đám trẻ các ngươi lại đến đây phát cơm chó, ta làm sao tĩnh tâm cho được?” Thái trưởng lão ôn tồn nói.

“Đã...đã làm phiền Thái trưởng lão bế quan...đệ tử tội đáng chết...” Minh Anh vội nói.

“Hahahaa...ngươi không cần phải khẩn trương như thế. Ta chỉ đùa thôi” Thái trưởng lão cười lớn.

Gương mặt Minh Anh trở nên đặc sắc.


“Tiểu tử, chinh phục được Đại đệ tử của tông chủ, ngươi cũng không tệ a” Thái trưởng lão nhìn Tiểu Mạc nói.

Tiểu Mạc cười cười

“Thái trưởng lão quá khen...”

Minh Anh chợt lườm hắn một cái.

Hắn lập tức nghiêm túc lại.

“Đúng là ta đang bế quan. Nhưng nghe được sự tình ở Nhã Cư cốc, vì thế đã đến đây tìm bọn ngươi”

“Thái trưởng lão...đệ tử...” Minh Anh cúi mặt.

“Tình huống đó ngươi cũng không thể làm gì khác...Khô Lâu Vương là loại Ma thú rất mạnh...” Thái trưởng lão lắc đầu.

“Nhưng làm sao loại đó Ma thú lại xuất hiện ở Nhã Cư cốc?” Tiểu Mạc hỏi.

“Là vì thứ bên trong của Minh Anh...” Thái trưởng lão trầm ngâm nói.

“Thứ...bên trong đệ tử?”

Minh Anh ngạc nhiên.

“Đúng. Minh Anh, ngươi là chủ nhân của Tiên Thiên chi thể...”

“Tiên thiên chi thể?” Minh Anh gương mặt hiện lên ngốc trệ.

Tiểu Mạc thì âm trầm nhìn nàng.

Trước nay nàng chỉ nghe qua các loại Ngũ hành chi thể, Thiên Ma chi thể, Băng hệ chi thể...

Tiên Thiên chi thể, nàng chưa từng nghe qua.

“Thái trưởng lão, Tiên Thiên chi thể là...?” nàng hỏi.

“Tiên Thiên chi thể trên thế giới này chỉ tồn tại một cái duy nhất, đó là...” Thái trưởng lão ôn tồn giải thích.

“Là chìa khóa phong ấn Thiên Ma Hoàng...” Lăng Tiểu Mạc tiếp lời.


Minh Thái Hoàng cùng Triệu Minh Anh ngạc nhiên nhìn Lăng Tiểu Mạc.

“Tiểu tử, ngươi làm sao lại biết...?”

“Khoan hãy nói đến vấn đề tại sao ta biết. Thái trưởng lão... người có thể nào dẫn bọn ta đến đó hay không?” Gương mặt Tiểu Mạc trở nên ngưng trọng.

Suy nghĩ một chút, Minh Thái Hoàng quay người bước đi

“Hai ngươi theo ta”

Hai người liền bước theo sau.

Ba người tiến vào một Hang động nằm phía dưới chân núi.

Bên trong động có bậc cầu thang dẫn thẳng xuống sâu bên dưới.

Càng đi xuống sâu, không khí ngày một trở nên nặng nề hơn.

Hơn nữa canh giờ sau.

Ba người cuối cùng cũng xuống hết bậc thang, hiển hiện ra trước mắt là một căn phòng rộng rãi, phía trước là một cánh cổng to lớn, cao gần mười thước.

Có ba lão nhân đang ngồi xếp bằng trước cánh cửa, vận khí tức truyền vào một thanh kiếm cắm trước cổng.

Toàn thân thanh kiếm tỏa ra một luồng hắc khí đáng sợ.

“Ba vị Thái trưởng lão...?” Minh Anh giật mình thốt lên khi nhận ra ba lão nhân kia.

Là ba tông chủ đời trước của Minh Vô Thần tông.

Ba vị Thái trưởng lão nhận thấy có người đến, liền hỏi

“Hoàng lão, ngươi dẫn theo ai xuống đây thế?”

Minh Thái Hoàng đi đến chổ ba người

“Hai tên đệ tử, một tên là chủ nhân của Tiên Thiên chi thể”

Ba vị trưởng lão kia gương mặt liền trở nên ngưng trọng

“Ra là vậy”

“Đệ tử là Triệu Minh Anh. Gặp qua các vị Thái trưởng lão”

Ba người không quay lại, hỏi

“Ngươi là chủ nhân Tiên Thiên chi thể?”

“Theo lời Hoàng trưởng lão, là vậy...”
Minh Anh nhỏ giọng nói.

“Thái trưởng lão... cánh cổng này là?” Minh Anh thắc mắc hỏi.

“Là đường thông xuống Địa ngục...” Minh Thái Hoàng âm trầm nói.

“Địa...địa ngục...?” Minh Anh bất chợt lùi lại một bước.

“Đúng vậy. Đây là bí mật của Minh Vô Thần tông. Chỉ có những đời tông chủ mới biết được”

“Nhưng...nhưng chuyện này...có liên quan gì đến...Tiên Thiên chi thể...?” Minh Anh ngập ngừng nói.

“....” Tiểu Mạc im lặng.

“Ngàn năm trước, Thiên Ma Hoàng xuất hiện, tàn sát vô số sinh linh, làm cho tam giới đảo lộn.

Viêm Ân Đế đã cùng hắn giao đấu mười ngày mười đêm, cuối cùng đã đánh bại được hắn, sau đó cùng những Đại đế khác phong ấn hắn dưới Địa ngục.

Kia là cánh cổng dẫn xuống Địa ngục, nơi phong ấn Thiên Ma Hoàng.

Để che giấu cánh cổng này, Viêm Ân Đế đã lập ra Minh Vô Thần tông.

Nhiệm vụ của tông môn là bảo vệ cánh cổng này.

Thanh kiếm cắm trước cổng chính là kiếm của Viêm Ân Đế, ngài cắm ở đó để giữ không cho bất cứ thực thể nào dưới Địa ngục có thể thoát ra ngoài...”

Gương mặt bốn trưởng lão trở nên âm trầm.

Minh Thái Hoàng nói tiếp

“Gần đây, khí lực của thanh kiếm bỗng dưng suy yếu, bọn ta phải thay nhau  truyền khí tức vào kiếm, để giữ vững cánh cổng, nhưng có hai Ma thú đã lẻn ra được, chính là hai tên Khô Lâu Vương mà bọn ngươi gặp ở Nhã Cư cốc...

Ta đoán là phong ấn của Thiên Ma Hoàng đang nứt ra, bọn Ma thú sẽ tìm diệt Tiên Thiên chi thể để phá vỡ phong ấn, giải thoát Thiên Ma Hoàng, vì chỉ có người sở hữu Tiên Thiên chi thể mới có thể sửa lại được phong ấn đó...”

“Nghĩa là...” Minh Anh ấp úng.

Minh Thái Hoàng gật đầu

“Nghĩa là, muốn phong ấn lại Thiên Ma Hoàng, ngươi phải xuống Địa ngục...”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi