KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 80: Kế hoạch?

“Tái kết nối hoàn tất" hệ thống lên tiếng.

'Tên chết tiệt kia. Nãy giờ mi biến đi đâu thế hả?' Vương Nhất Tự gào thét lên.

“Ta xin lỗi chủ nhân. Từ lúc chủ nhân bước chân vào khu rừng này, có một luồng sóng ngăn cản ta kết nối với ngươi” hệ thống nói.

'Ý ngươi là sao?' Vương Nhất Tự vừa đi vừa âm thầm nói.

“Có thứ gì đó rất kỳ lạ ở nơi này...”

'Tất nhiên là có rồi. Bọn ta suýt bị thứ đó giết đấy' Vương Nhất Tự gầm thét.

“Không. Ta không nói đến con Thi Vương kia. Còn có thứ khác nữa" hệ thống giải thích.

'Thi Vương? Ý ngươi nói là cái thứ vừa  mới tấn công bọn ta sao?'

“Đúng vậy. Nó là một Thi Vương"

'Ta cảm thấy tên Thi Vương đó rất lạ. Không giống bất cứ thứ gì ta đã gặp trước đây' Vương Nhất Tự âm trầm nói.

“Tất nhiên là không giống rồi. Vì nó không thuộc thế giới này"

'Ừm...thì ra là vậy...ta cũng cảm thấy nghi hoặc...Khoan...mi nói thứ đó không thuộc thế giới này sao?'

“Đúng vậy"

'Ý ngươi là sao? Có thể nói rõ hơn cho bản tọa hiểu được hay không?'

Như chợt nhớ ra gì đó, Vương Nhất Tự liếc nhìn Liễu Doanh.

Như hiểu ý, hệ thống liền nói

“Chủ nhân yên tâm, phu nhân sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này đâu”

'Vậy thì tốt. Ngươi có thể bắt đầu giải thích được rồi đấy'

“Đợi khi đến làng Xuyên Vũ ta sẽ giải thích cho chủ nhân. Lúc này trước tiên cần phải tìm được bọn Tiểu Kha trước đã” hệ thống nói.

'Ừm...' Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Chủ nhân, thứ này sẽ giúp người tìm kiếm dễ dàng hơn trong đám sương mù này”

“Đó là gì?”

“Là một loại kính đặc biệt, có khả năng nhìn trong đêm, dù là sương mù dày đặc cũng có thể nhìn được rõ ràng’

'Tốt a'

Vương Nhất Tự hài lòng, liền lấy từ trong không gian giới chỉ một cái kính nhìn đêm, đeo vào.


“Để ta ra ngoài xem xem như thế nào. Cứ chờ đợi thế này, suốt ruột chết mất” Cốt Độc trực đứng dậy.

“Ta đi với ngươi” Vũ Ngôn cũng đứng dậy.

“Được” Cốt Độc gật đầu.

Hai người đứng dậy, nhưng chỉ đi được hai ba bước liền khựng lại.

“Có tiếng bước chân đang tiến vào. Mọi người cẩn thận” Cốt Độc liền thủ thế.

Tiểu Kha cùng ba tên đệ tử cũng bật dậy, rút kiếm ra.

“Lại là nó sao?”

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mồ hôi bắt đầu chảy ra trên trán đám người.

“Ai nha. Cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi”

“Giọng nói này...? Là chưởng môn!”

Tiểu Kha vui mừng hét lớn lên.

Cốt Độc cùng ba tên đệ tử cũng vui mừng đến rớt nước mắt.

Chưởng môn đến rồi.

Không còn gì phải lo lắng sợ hãi nữa.

Suỵt....

“Các ngươi im lặng cho bản tọa, gì mà rần rần lên thế hả?” Vương Nhất Tự ra hiệu.

Đám Tiểu Kha liền im thin thít.

Vương Nhất Tự nhìn tên thanh niên lạ mặt đứng cạnh Cốt Độc.

“Tên này là ai?”

“Ca ca”

Vũ Nhi từ phía sau, đột nhiên lao đến.

“Nhi muội, muội vẫn còn sống...”

Vũ Ngôn nhìn thấy Vũ Nhi cũng lao đến, ôm lấy nàng, nước mắt chảy ra

“Ta...ta rất là lo cho muội...”

“Ca Ca, muội dẫn người đến cứu làng chúng ta rồi đây...” Vũ Nhi cũng rơm rớm nước mắt.

“Ra đây là ca ca của Vũ Nhi a”

Liễu Doanh đi tới nói, theo sau là Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt.

“Kha đường chủ, nhìn thấy mọi người an toàn, đệ tử cũng yên tâm rồi” Âu Dương Kiệt nói.


Một lúc sau.

“Chưởng môn, người đã chạm mặt với thứ đó sao?” Tiểu Kha giật mình hỏi.

“Đúng vậy” Vương Nhất Tự gật đầu.

“Đệ tử cảm nhận được thứ đó thực lực rất mạnh...” Tiểu Kha nói.

“Thứ đó có thể một tay đón đỡ Bàn Long Kích của chưởng môn...” Thiên Cầm nói.

“Cái gì....?” Tiểu Kha, Cốt Độc cùng ba tên đệ tử giới luật đường hai mắt mở to, mồm há hốc.

Đối với bọn hắn, chưởng môn là một tồn tại mạnh nhất.

Nhưng cái thứ kia...lại có thể đỡ được một chưởng của chưởng môn, mà lại không hề mảy may thương tích.

Chuyện này thật là một cú sock với bọn hắn.

“Thứ đó lại mạnh đến thế sao?” Tiểu Kha khẽ run lên.

Chưa bao giờ nha đầu này lại cảm thấy rõ ràng nỗi sợ như lúc này.

“Chưởng môn, người có biết thứ đó là gì không?” Cốt Độc hỏi.

“Nó là Thi Vương” Vương Nhất Tự âm trầm nói.

“Thi Vương?” đám người cùng đồng thanh.

“Vương chưởng môn, Thi Vương đó chính là thứ đã hại làng chúng tôi, xin người hãy giúp đỡ chúng tôi tiêu diệt nó” Vũ Ngôn quỳ xuống cầu xin.

Vũ Nhi cũng quỳ xuống

“Cầu xin người, Vương chưởng môn”

Vương Nhất Tự đi đến nâng hai người dậy

“Hai người không cần phải hành đại lễ như vậy. Bản tọa sẽ giúp”

Hai anh em họ Mạc ánh mắt rạng rỡ

“Đa tạ Vương chưởng môn”

“Nhưng là....”

Vương Nhất Tự nhíu mày, từ từ ngồi xuống cạnh Liễu Doanh

“Thi vương kia không phải thứ đã hại làng của các ngươi...”

Đám người Vũ Ngôn, Vũ Nhi, Tiểu Kha, Cốt Độc kém chút té ngã.

“(Vương) Chưởng môn, người nói sao cơ?”

Vương Nhất Tự thở dài.

“Bản tọa còn cảm nhận được một thứ gì đó khác nữa, mạnh hơn Thi vương kia rất nhiều. Tên Thi Vương chỉ là kẻ bảo vệ thứ đó mà thôi”

“Mạnh...mạnh hơn cả...
Thi vương...sao?”

Đám người miệng lắp bắp.

Vương Nhất Tự gật đầu.

“Nếu như cùng lúc phải giao đấu với cả hai con đó, bản tọa cũng chưa chắc nắm phần thắng...”

Lời này nói ra như sét đánh ngang tai đám người.

Còn có tồn tại ở Đại lục này mà chưởng môn không thể thắng hay sao?

Nếu như đến cả chưởng môn còn không có lòng tin, chúng ta làm sao mà...?

“Trước tiên chúng ta phải tìm đường trở về làng đã. Không thể cứ ở lại trong hang động này được” Vương Nhất Tự nói.

“Nhưng ta đã thử đủ mọi cách, vẫn không thể nào tìm được đường về làng” Vũ Ngôn sầu não nói.

“Đó là vì lúc trước không có bản tọa...”

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Mạc Vũ Ngôn đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Nhất Tự

“Vương chưởng môn thực có cách?”

“Đúng vậy” Vương Nhất Tự gật đầu.

“Không chậm trễ nữa, chúng ta lên đường thôi”

Đám người sau đó theo Vương Nhất Tự rời khỏi hang động.


Nữa canh giờ sau, đám người cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng.

Trước mắt bọn họ là làng Xuyên Vũ tồi tàn, cũ kĩ không một bóng người, như bị bỏ hoang từ rất lâu.

“Trong làng còn có người nào sống sót không?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Ta và Vũ Nhi rời làng đã mấy tháng nay, cũng không biết còn có ai...” Vũ Ngôn sầu não nói.

“Chưởng môn, người không thấy kì lạ sao?” Thiên Cầm quan sát xung quanh liền hỏi.

“Kì lạ chổ nào?”

“Toàn bộ khu rừng bao quanh làng đều dày đặc sương mù, nhưng bên trong làng lại không hề có...”

“Hừm....bản tọa cũng chú ý chuyện này.

Nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian để nghĩ tới, chuyện cần làm bây giờ là cứu dân làng ở đây”

Vương Nhất Tự quay sang nói với Tiểu Kha, Cốt Độc và Âu Dương Kiệt.

“Ba người các ngươi chia nhau ra tìm kiếm người sống sót. Một canh giờ sau tập hợp lại chổ kia” Vương Nhất Tự chỉ tay vào căn nhà thứ ba bên trái con đường.

“Đệ tử tuân lệnh” cả ba người đồng thanh nói, sau đó liền mỗi người một hướng chia ra tìm kiếm.

“Chúng ta cũng...”

Vương Nhất Tự đang định nói gì đó, nhưng chưa dứt lời liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn rùng mình.

Gương mặt hắn trở nên ngưng trọng, ánh mắt tập trung nhìn về căn nhà nằm ở phía cuối của làng.

“Vũ Ngôn, căn nhà đó là của ai?”

Vương Nhất Tự chỉ tay hỏi.

“Đó là nhà của trưởng làng. Vương chưởng môn, có chuyện gì sao?” Vũ Ngôn nói.

“Phu quân, chàng sao thế?”

Liễu Doanh nhìn thấy vẻ căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt Vương Nhất Tự, lo lắng hỏi.

“Không có gì... có lẽ ta nhầm...”

Vương Nhất Tự nhíu mày

“Đi thôi”.

Đám người đi vào căn nhà.

Bên trong bừa bộn, đồ đạc bàn ghế phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng đầy.

Ba tên đồ đệ dọn dẹp bụi bẩn sơ qua.

“Phu quân, kế hoạch thế nào?”

“Chúng ta bây giờ chỉ có thể ở đây đợi bọn Tiểu Kha quay lại mà thôi. Ta vẫn chưa biết cái thứ mà ta cảm nhận được là gì, nếu hành động sẽ rất nguy hiểm”


Hơn một canh giờ sau, ba người Tiểu Kha, Cốt Độc, Âu Dương Kiệt trở lại.

“Thế nào? Có phát hiện được gì không?” Vương Nhất Tự hỏi.

Tiểu Kha và Cốt Độc lắc đầu.

“Chưởng môn, bọn đệ tử tìm kiếm khắp xung quanh, đều không phát hiện bất cứ sự sống nào” Cốt Độc nói.

“Chỉ phát hiện ra những cái xác, nhưng mà...” Tiểu Kha ngừng lại.

“Nhưng sao?”

“Tất cả đều là xác khô, hoặc là đã chết rất lâu trước đó, hoặc là...”

“..là bị rút sạch máu...đúng không?”

Vũ Ngôn chen vào.

“Ừm...” Tiểu Kha gật đầu “Có lẽ là vậy”

Vương Nhất Tự nâng cằm suy nghĩ.

“Chưởng môn, đệ tử trong lúc tìm kiếm, có phát hiện ra một thứ hết sức kì lạ”

Âu Dương Kiệt nói, sau đó lấy ra một mảnh vỡ màu tím đưa cho Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự cầm lấy mảnh vỡ ngẫm nghĩ.

‘Đây là...? Không giống Linh thạch cũng không phải Tinh hạch, nhưng lại tỏa ra khí tức...?’

“Đây là Ức Hồn Thạch” hệ thống trả lời.

'Ức Hồn Thạch? Là loại gì?'

Vương Nhất Tự ngốc trệ.

“Là Thạch sinh mệnh của Thi vương, mang một nguồn năng lượng lớn. Nhìn mảnh vỡ này, ta đoán có lẽ là của tên Thi vương chúng ta gặp lúc trước” hệ thống nói.

'Nói như vậy...nghĩa là con Thi vương đó đã chết?'

“Chắc chắn là đã chết. Có lẽ là bị một Thi vương khác chiếm đoạt Ức Hồn Thạch để nâng cao sức mạnh” hệ thống nói

“Chủ nhân, nên rút thì hãy rút, đừng chần chừ ở lại mà mất mạng. Tình hình này không đơn giản”

'Nếu bản tọa bỏ đi, tên Thi vương kia há sẽ trở thành đại họa hay sao?'

“Chủ nhân thực sự không hiểu hết về Thi vương nên mới nói thế”

'Không lẽ ngươi biết được gì?'

“Theo dữ liệu ta vừa nhận được, bọn Thi vương này không phải tự sinh ra, mà là thí nghiệm của con người”

'Thí nghiệm? Của con người?'

“Đúng vậy. Việc bọn Thi vương xuất hiện ở nơi này, e là có liên quan đến chủ nhân...”

'Liên quan đến bản tọa? Ngươi có chuyện gì chưa nói bản tọa biết hay sao?'


“Phu quân...phu quân...” Liễu Doanh lay lay Vương Nhất Tự.

“Hử?”

“Chàng sao thế? Cứ như người mất hồn vậy?”

“Ta không sao. Ta biết thứ này là gì”

“Đây là gì vậy chưởng môn?” Âu Dương Kiệt hỏi.

“Là Ức Hồn Thạch, Thạch sinh mệnh của Thi vương. E là tên Thi vương lúc trước chúng ta gặp đã bị đồng loại giết và bị hấp thụ...” Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Nói như vậy...”

“Đúng vậy” Vương Nhất Tự gật đầu.

“Nếu một Thi vương hấp thụ một Thi vương khác, sức mạnh của nó sẽ không thể tưởng tượng nổi”

“Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể tiêu diệt được nó?” Liễu Doanh hỏi.

“Bản tọa đã có kế hoạch”

Vương Nhất Tự nhìn hai anh em Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi.

“Hai ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi