KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 85: Thư ký riêng

Sáng hôm sau.

Văn phòng giới thiệu việc làm, quận Naoki, Tokyo.

Seichi cùng Yuri đang ngồi trước bàn làm việc văn phòng, đợi người giới thiệu của văn phòng đến.

“Seichi kun, chúng ta đến chổ này làm gì thế?” Yuri hỏi.

“Anh sẽ thuê một thư ký riêng” Seichi trả lời.

“Thuê thư ký? Để làm gì chứ?”

“Để quản lý mọi chuyện cho chúng ta. Như thế chúng ta sẽ có nhiều thời gian tập trung vào sứ mệnh của anh” Seichi giải thích.

“Thì ra là vậy” Yuri gật đầu.

“Cậu là Seichi Yamato?”

Một giọng thiếu nữ lạnh lùng phát ra từ phía sau.

Seichi cùng Yuri ngoảnh đầu lại.

Một cô gái đeo kính xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng, tóc búi cao, mặc đồng phục công sở màu đen, trạc tầm hơn hai mươi tuổi, đi tới bàn của họ.

“Phải. Tôi là Seichi Yamato. Còn đây là Yuri Yamato, bạn gái của tôi. Cô là người văn phòng giới thiệu cho chúng tôi?”

“Đúng vậy. Tên tôi là Lee MinYing. Người Hàn Quốc”

“Hàn Quốc?”

“Đúng vậy”

Lee MinYing nâng cặp kính lên một chút

“Tôi qua Nhật Bản du học, sau khi học xong thì quyết định ở lại đất nước này”

“Cô Lee, cô đã xem qua bản thỏa thuận công việc rồi chứ?” Seichi hỏi.

“Đã xem”

“Cô có thắc mắc gì không?”

“Hoàn toàn không thắc mắc” Lee MinYing lạnh lùng nói.

“Rất tốt. Vậy chúng ta tiến hành ký hợp đồng lao động. Nhưng chổ này tôi thấy không tiện cho lắm. Phía dưới có một quán caffee, không biết cô Lee có phiền đến đó không?”

“Được” Lee MinYing gật đầu.


Quán Caffee Suri.

Seichi đặt lên bàn một bản hợp đồng và một cái điện thoại di động.

“Trước tiên cô hãy xem qua bản hợp đồng một chút” Seichi nói.

Lee MinYing cầm bản hợp đồng lên đọc sơ qua một lượt.

“Làm việc toàn thời gian 24/7?”

“Đúng vậy. Bất cứ lúc nào tôi hoặc Yuri yêu cầu chuyện gì cô cũng phải đáp ứng, dù là đang ngủ cũng phải bật dậy”

Lee MinYing nhíu mày.

“Trách nhiệm của cô vừa là thư ký riêng của tôi, đồng thời cũng kiêm luôn quản gia. Cô thấy sao?”

“Chuyện này?” Lee MinYing do dự.

Seichi dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo.

“Cô Lee, công việc văn phòng của cô một tháng được trả lương bao nhiêu?”

“55.000 yên một tháng”

“Nếu cô đồng ý làm việc cho tôi, tôi sẵn sàng trả cô 500.000 yên một tháng, chổ ở, ăn uống hàng ngày đều chi trả hết”

Lee MinYing khẽ giật mình.

‘Tên nhóc kia nhìn kiểu gì cũng chỉ 16 17 tuổi, sao cách ăn nói lại chính chắn như thế chứ?

Chưa kể tới sẵn sàng trả một mức lương gấp 10 lần lương văn phòng của mình? Liệu có âm mưu gì hay không?’

“Lời cậu nói là thật sao?” Lee MinYing hỏi.

Seichi gật đầu “Là thật”


Lee MinYing ngẫm nghĩ trong chốc lát.

“Được. Tôi đồng ý” Lee MinYing quả quyết, sau đó ký tên lên bản hợp đồng.

‘Thời hạn là một năm, cũng không lâu lắm’

“Rất tốt. Thư ký Lee, đây là điện thoại của cô, trong đó có lưu số của tôi và Yuri”

Lee MinYing cầm lấy điện thoại.

“Thư ký Lee, bây giờ tôi cần cô làm cho tôi hai việc này”

“Cậu chủ cứ nói”

“Thứ nhất, liên hệ và mua cho tôi một căn biệt thự nằm ở ngoại ô Tokyo, có sân vườn càng rộng càng tốt, giá cả không thành vấn đề”

Seichi lấy ra một phong bì cùng một thẻ ngân hàng bạch kim đưa cho Lee MinYing.

‘Thẻ...thẻ bạch kim...? Chỉ có khách hàng VIP của ngân hàng Tokyo, tài khoản trên 10 tỷ yên mới có....tên nhóc này sao lại...?’ Lee MinYing lại khẽ giật mình.

“Trong phong bì là 500.000 yên, tiền lương tháng đầu của Thư ký Lee. Còn thẻ ngân hàng này là để dùng vào việc mua nhà, và thực hiện những yêu cầu khác của chúng tôi, số tài khoản trong đó là 10 tỷ yên” Seichi thản nhiên nói.

“Cậu không sợ tôi lấy hết số tiền này rồi trốn đi sao?” Lee MinYing hỏi.

“Hahaha...nếu cô có ý định đó thì đã không hỏi câu này rồi. Đối với tôi, bỏ 10 tỷ yên để mua sự trung thành của một người cũng không vấn đề gì cả” Seichi cười nói.

Lee MinYing nhíu mày.

“Được rồi. Vậy còn việc thứ hai là gì thưa cậu chủ?”

“Sau khi sắp xếp xong chổ ở, thư ký Lee hãy đến địa chỉ này để đón chúng tôi. Sau đó liên hệ với trường trung học Takamida, để cho Yuri Yamato nhập học, sắp xếp vào chung lớp với tôi”

Ách....

Yuri đang uống nước Cam cạnh bên nghe thấy, kém chút phun ra.

“Anh nói sao? Em đi học á?” Yuri sửng sốt hỏi.

“Đúng vậy”

Seichi gật đầu

“Ngày mai là ngày khai giảng rồi, sau này ngày nào anh cũng sẽ phải đến trường. Không lẽ em muốn ở nhà một mình hay sao?”

“Ừm....cũng được. Em cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác đi học là như thế nào” Yuri tay chống cằm nói.

“Thư ký Lee, không vấn đề gì chứ?” Seichi hỏi.

“Không vấn đề” Lee MinYing lạnh lùng nói.

“À, cái thẻ bạch kim đó thư ký Lee cứ tùy tiện sử dụng, cái gì cần thiết cho công việc cứ việc mua, không cần phải suy nghĩ gì hết”

Lee MinYing gật đầu, sau đó đứng dậy

“Vậy tôi xin phép đi làm việc”

“Khoan đã” Seichi liền lên tiếng.

“Còn chuyện gì sao cậu chủ?”

“Thư ký Lee cũng nên sắm cho mình một bộ vest. Tôi thích nhìn con gái mặc vest hơn là mặc đồng phục công sở” Seichi nhắc nhở.

Lee MinYing không trả lời, quay người bỏ đi.

Yuri tay chống cằm nhìn theo

“Thật là một cô gái lạnh lùng. Còn lạnh hơn cả Thiên Cầm nhà ta”

“Đúng thật” Seichi đồng ý.


“Tên ngốc kia, ngày mai khai giảng rồi, sao lại còn dọn nhà chứ hả?”

Akami vừa khiêng thùng giấy vừa càu nhàu.

“Tớ và Yuri vừa mới kiếm được chổ ở mới, nên quyết định chuyển đến đó. Vì thời gian gấp rút nên mới nhờ tới cậu” Seichi bỏ thùng giấy xuống trước cổng khu trọ, nói.

“Chổ ở mới sao? Là chổ nào thế? Có xa lắm không?”

“Hình như nằm ở ngoại ô”

“Hình như? Cái thằng này, sao lại là hình như?”

“Tớ nhờ người khác tìm dùm, tí nữa họ đến đón. Chỉ biết là chổ đó nằm ở ngoại ô Tokyo thôi”

“Cậu nhờ ai thế?”

“Thư ký riêng của tớ” Seichi thản nhiên nói.

Akami khóe miệng co giật.

“Thư ký riêng? Cậu có phải bị điên rồi không?”

“Giải thích với cậu rất mệt nhá. Để tí nữa sẽ biết thôi”

“À. Mà mai là khai giảng năm học mới rồi. Thế Yuri có đi học không vậy?”

“Có chứ”

Yuri xuất hiện phía sau, tay ôm hai khung ảnh.

“Ngày mai tớ cũng sẽ nhập học. Hơn nữa là sẽ học ở trung học Takamida luôn đấy”

“Ô! Vậy là cả ba chúng ta cùng trường rồi”

“Đúng vậy đó” Yuri mỉm cười.

“À phải rồi. Thế người nhà của cậu đâu?” Akami hỏi Yuri.

“Người nhà? Seichi kun là người nhà của tớ còn gì” Yuri ngốc trệ.

“Không. Ý tớ là ba mẹ của Yuri san ấy”

“Ba mẹ của Yuri hiện ở nước ngoài”

Seichi xen vào

“Hiện giờ Yuri sống chung với tớ”

“Ừm....”

Akami thoáng chút buồn khi thấy Yuri đặt ảnh của ba mẹ Seichi vào thùng giấy.

“Akami, cậu sao đấy?” Seichi hỏi.

“Không có gì. Tớ chỉ suy nghĩ một chút thôi”

Két....!

Bỗng lúc này, hai chiếc Mercides sang trọng dừng lại trước cổng dãy nhà trọ.

Hai tên cao lớn, to con, mặc vest, đeo kính đen bước xuống, sau đó vội vã đi tới chiếc xe phía sau, mở cửa.

Một mỹ nhân gương mặt lạnh lùng mặc vest, đeo kính đen bước xuống, tiến về phía Seichi, Yuri cùng Akami.

Seichi cùng Yuri khóe miệng có chút giật.

“Đại gia nào đây nhỉ? Sao lại xuất hiện ở chổ này?” Akami lẩm bẩm.

“Cậu chủ, cô chủ, đã để hai người chờ lâu” Lee MinYing cúi đầu lạnh lùng nói.

Hai tên vệ sĩ phía sau cũng cúi đầu theo.

“Thư ký Lee... cô đúng là rất biết xài tiền a” Seichi khóe miệng giật giật.

“Cậu...cậu chủ?????”

Akami hoang mang không hiểu tình huống gì đang xảy ra.


Seichi hai tay chống lên lan can sân thượng, quan sát cảnh vật trong sân vườn của biệt thự, nơi Yuri đang đứng.

“Cậu chủ có hài lòng với căn biệt thự này không?” Lee MinYing đứng phía sau hỏi.

“Rất hài lòng” Seichi gật đầu.

“Tôi đã sắp xếp xong nhân viên của biệt thự, tất cả đều sẽ nghe theo lời của cậu chủ”

“Rất tốt”

Seichi đi đến chổ Akami đang ngồi, ngồi xuống.

Akami ngồi đối diện, đang cố gắng tiêu hóa một đống thông tin mà từ nãy giờ thằng bạn thân của mình nhồi nhét vào não mình.

“Cậu vẫn ổn chứ Akami?” Seichi hỏi.

“Tớ vẫn ổn”

Akami nâng tách trà lên, nhấp một ngụm

“Vậy ra, đây tất cả đều là do ba mẹ Yuri sắp xếp sao?”

“Ừm...mọi chuyện là vậy” Seichi gật đầu.

Akami nhìn xung quanh biệt thự.

Một căn biệt thự ba lầu sang trọng, bề thế, với sân vườn rộng rãi có hai chiếc siêu xe đang đậu phía dưới.

Hơn mười người giúp việc.

Mười vệ sĩ túc trực ngày đêm.


Tất cả đều là của Yuri và Seichi.

Điên rồ.

Thực sự quá mức điên rồ.

Nhưng Akami thầm mừng cho Seichi.

'Thằng bạn của mình đã chịu khổ nhiều rồi, bây giờ cũng nên là sống sung sướng'

“Akami, cậu cầm lấy cái này”

Seichi lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Akami.

“Đây là?” Akami ngốc trệ.

“Đây là 20 triệu yên, cậu hãy nhận lấy”

“Hai...hai mươi triệu???” Akami giật mình.

“Đây xem như tớ đền đáp cho gia đình cậu những ngày tháng trước kia đã giúp đỡ tớ”

“Thằng ngốc này, gia đình tớ giúp cậu không phải vì tiền...”

“Tớ biết.

Nhưng hoàn cảnh gia đình cậu cũng không khá giả gì. Với số tiền này, có thể giúp ích cho hai bác.

Với lại, hiện tại tớ có rất nhiều tiền, bây giờ là lúc tớ lo lại cho cậu. Nếu cậu không nhận, thì không phải anh em của tớ”

“Sei...seichi kun...” Akami rưng rưng nước mắt.

“Sau này, gia đình cậu gặp bất cứ khó khăn gì, cứ việc nói với tớ. Được chứ?”

Akami xúc động gật đầu.

“Cậu chủ, tôi xin phép, tôi còn phải lo việc nhập học cho cô chủ Yuri”

“Được. Nhờ cô vậy, thư ký Lee”


“Chủ nhân, người có nhớ mai là ngày gì không?” hệ thống hỏi.

Seichi đứng ở lan can sân thượng nhìn ra ngoài.

“Mai là ngày khai giảng năm học mới”

“Không. Không phải ý đó. Ta muốn nói mai là ngày chết của chủ nhân ở thế giới này”

“Thì sao? Nếu như ta không đến chổ đó, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra”

“Chủ nhân có nhớ gì về cái chết của mình không?”

Seichi ngẫm nghĩ một lúc.

“Không. Ta không hề nhớ được gì cả. Chỉ nhớ là sau khi chia tay với Akami ở cửa hàng tiện lợi, ta một mình đi về chổ trọ.

Vừa đến cổng, định mở cửa thì tất cả bỗng dưng tối sầm lại. Sau đó ta được chuyển sinh qua thế giới khác”

“Ngày mai chủ nhân hãy đến chổ đó một lần nữa, giống như lần trước. Ta có một chuyện cần làm rõ”

“Ngươi cần làm rõ chuyện gì?”

“Đây mới chỉ là suy đoán của ta. Ngày mai sẽ có kết quả”

Seichi hừ lạnh một cái, ánh mắt hướng lên bầu trời phía trên.

“Seichi kun, đã muộn rồi anh còn đứng đây làm gì?” Yuri xuất hiện từ đằng sau.

“Anh chỉ là đang suy nghĩ một chút”

“Anh đang nhớ mọi người sao?”

“Ừm...” Seichi quay lại, nắm lấy tay Yuri.

“Tố Tố, Phiến La, Vi Nghi, Liễu Doanh, tất cả bọn đệ tử, cả em nữa, tất cả đều là người thân của anh, đều là gia đình của anh...”

“Seichi kun, anh đừng lo lắng quá, chúng ta chắc chắn sẽ cứu được Liễu muội thôi”

“Ừm...chúng ta sẽ làm được”

Yuri ôm lấy Seichi.

“Dù có xảy ra chuyện gì thì em vẫn sẽ ở cạnh anh...”

Seichi choàng tay qua, ôm chặt Yuri.

“Cảm ơn em...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi