Chương 89: Cái chết đầu tiên.
“Seichi kun...cảm ơn anh...vì tất cả...”
Ngồi trên xe, Hahari nói với Seichi.
Seichi khoác tay qua vai Hahari
“Lại đây nào”
Hahari đỏ mặt, gối đầu lên vai Seichi.
“Seichi kun, em cũng muốn...”
Yuri hai má phúng phính nói.
“Rồi rồi, cả Yuri nữa”
Yuri mỉm cười.
“Seichi...kun....em...yêu anh...” Hahari nhỏ giọng nói.
“.....” Seichi.
“Hình như anh ấy ngủ rồi...” Yuri nói.
“Cũng...cũng phải....anh ấy thức...cả đêm qua mà...” Hahari đỏ mặt nói.
“Yuri san, Hahari san”
Akami đứng ở cổng trường với tay gọi khi thấy Yuri và Hahari bước xuống xe.
“Akami kun, chào buổi sáng” Cả hai cùng nói.
“Tên ngốc kia đâu?” Akami hỏi.
“Tớ đây”
Seichi uể oải bước ra khỏi xe.
“Sao trông cậu bơ phờ thế?”
“À...hôm qua tớ thức cả đêm cùng Yuri và Hahari”
“Thức...thức cả đêm...?”
Akami khóe miệng giật giật.
“Akami kun, tí nữa tớ sẽ giải thích cho cậu” Yuri cười nói.
“Ừm...”
Lớp 1-4, trước khi tiết học bắt đầu.
“Mọi chuyện là thế” Yuri nói.
“À, tớ hiểu rồi” Akami gật đầu.
“Tất cả đều nhờ có Seichi kun, nếu không thì tớ...” Hahari nói.
“Không sao là tốt rồi” Akami nói.
“Seichi, cái thằng này vậy mà được quá nhỉ?”
“Trước giờ cậu nghĩ tớ như thế nào đấy?” Seichi hỏi.
“Akami, cậu có biết tí gì về Hanako san không?”
Ách...
Akami cố gắng nuốt nhanh thức ăn xuống.
“Chuyện xảy ra cách đây khoảng hơn 2 năm.
Lúc trước dãy lớp học của chúng ta là của học sinh năm hai. Hanako san là học sinh của lớp 2-9 năm đó.
Cô ấy xinh đẹp, học rất giỏi, chơi Piano cũng rất giỏi, từng đoạt giải ba trong cuộc thi âm nhạc toàn quốc”
Akami cắn một miếng bánh mì, nhai nhai, sau đó nói tiếp
“Tớ nghe nói rằng, trước cuộc thi âm nhạc quốc tế diễn ra hai ngày, Hanako san gặp phải tai nạn, cô ấy bị ngã cầu thang, gãy một tay, gương mặt cũng bị thương.
Vì phải nằm viện để điều trị, cô ấy đã không thể tham gia cuộc thi âm nhạc đợt đó. Hơn nữa, do ảnh hưởng từ vết thương ở tay, cô ấy cũng không còn có thể chơi Piano như trước....”
“Gương mặt trở nên xấu xí cũng khiến Hanako san bị mọi người xa lánh, trêu chọc. Cuối cùng...”
Akami ngừng lại, lại ăn một miếng.
“Cậu bớt ăn được không?” Seichi nóng ruột.
“Nhưng tớ đói...” Akami trả lời.
“Cuối cùng như thế nào vậy Akami kun?” Hahari hỏi.
“Cuối cùng Hanako san không thể chịu đựng được đã treo cổ tự tử ngay tại lớp 2-9.
Buổi sáng trước khi tự tử, cô ấy đã nguyền rủa tất cả những ai đến phòng học nhạc, lớp 1-9 và cầu thang nơi cô ấy đã té ngã...
Và từ đó trở thành ba điều cấm kỵ của trường trung học Takamida...”
“Liệu việc đó có liên quan đến việc mất tích của Yui san hay không?” Yuri hỏi.
“Điều này tớ không rõ lắm. Chỉ nghe mấy học sinh lớp 1-9 nói với nhau rằng, đêm hôm qua Yui san đã đến TSu khi nghe đến việc Hanako có thể giúp thực hiện mọi điều ước...” Akami nói.
“Trước đây đã từng có trường hợp mất tích như thế chưa?” Seichi hỏi.
“Nghe đồn là trước Yui san, còn có ba học sinh cũng mất tích, sau đó một thời gian, xác của họ được tìm thấy xung quanh trường.”
Hahari khẽ rùng mình
“Tớ không muốn nghe nữa đâu...”
“Tối nay cậu có bận gì không Akami?” Seichi hỏi.
“Không, tối nay thì không? Chi vậy?”
“Tớ định đưa gia đình Hahari đi ăn, nếu cậu không bận gì thì cùng đi đi”
Hai mắt Akami sáng rực lên
“Tớ sẽ đi cùng”
Tay chân buông thỏng, mái tóc dài và đen rũ xuống che mất gương mặt, nhưng đằng sau mái tóc đó ẩn hiện đôi mắt giận dữ, đang trừng trừng nhìn xuống phía dưới sân, như đang oán hận ai đó.
“Seichi kun....” Hahari nhắm mắt, tựa mặt vào vai Seichi.
“Seichi kun, em thấy...chuyện này không đơn giản đâu...” Yuri nhíu mày nói.
“Đã làm hai cô chủ phải hoảng sợ” Lee MinYing cúi đầu nói.
“Không...không sao ạ” Yuri nói.
“Thư ký Lee, sau khi đưa chúng tôi về, phiền cô giúp tôi điều tra một người” Seichi nói.
Sau khi phát hiện thi thể Yui Kushuna, Hiệu trưởng đã tiến hành liên lạc với cảnh sát, phong tỏa hiện trường và các học sinh tạm thời được nghỉ học hai ngày.
“Cậu chủ muốn tôi điều tra người nào?”
“Hanako, từng là học sinh ở đây, 2 năm trước đã tự tử trong lớp học”
“Vâng” Lee MinYing gật đầu.
“Vậy tớ về trước” Akami nói.
“Akami, chuyện xảy ra vừa rồi, có lẽ Hahari với Yuri cũng không còn tâm trạng để mà đi ăn nữa. Đành hẹn cậu dịp khác vậy” Seichi nói.
“Ừm, tớ hiểu mà” Akami cười nói, sau đó vẫy tay bước đi.
“Seichi kun, nhìn anh có vẻ đăm chiêu thế?” Hahari hỏi.
“Em đừng lo, anh không có gì đâu”
“Đừng nói là anh muốn....” Yuri khóe miệng giật giật.
“Chúng ta về đến nhà rồi hẵn nói” Seichi nói.