Chương 95: Điềm xấu
Xoạch....
Tiếng cửa lớp đóng sập lại.
Thịch...thịch....
Tiếng bước chân đi vòng quanh lớp học.
Akami toàn thân run rẫy trốn dưới gầm bàn giáo viên, hay tay siết chặt cây đèn pin, mồ hôi túa ra ướt cả người.
Đạp...đạp...
Seichi kéo tay Yoshimoto chạy ở hành lang tầng một dãy nhà bên trái.
‘Rốt cuộc là có chuyện gì? Ác linh Hanako kia rõ ràng là vẫn ở trong phòng nhạc.
Nhưng Akami lại nói là đang ở chổ lớp 1-9? Chuyện này là sao?’ Seichi nhăn mặt suy nghĩ.
“Ngừng...ngừng lại...” Yoshimoto phát ra giọng nói yếu ớt.
“Cậu sao vậy, Yoshimoto?” Seichi ngừng lại hỏi.
Yoshimoto thở mệt nhọc, lấy ra cuốn sổ tay.
[Tớ...xin lỗi...tớ...không thở nổi...]
“Ây...là lỗi của tớ, xin lỗi vì đã kéo cậu chạy như vậy. Chỉ là tớ lo cho Akami quá...” Seichi gương mặt hiện lên hối lỗi.
Yoshimoto lấy lại hơi, ánh mắt trở nên quyết tâm.
[Tớ ổn rồi. Chúng ta nhanh đến chổ Akami thôi]
“Ừm...”
Yoshimoto nhớ lại hành động của Seichi khi nắm tay mình, gương mặt đỏ ửng lên.
Nhưng nàng lại vội lắc đầu.
‘Không...không được nghĩ lung tung...Akami đang gặp nguy hiểm’
Yoshimoto liền vội theo sau Seichi.
Lớp 1-9.
“Làm...sao đây..? Làm sao đây...?”
Akami cắn môi, lẩm bẩm, toàn thân run rẫy.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Hanako xuất hiện ở bàn giáo viên, cúi xuống, gương mặt ngốc trệ hỏi Akami.
“Tớ...là cậu à?”
Akami gương mặt đặc sắc nhìn Hanako.
“Là tớ”
Hanako gật đầu
“Cậu đang trốn cái gì đấy?”
“Thì trốn... ác linh kia....tớ vừa gọi Hanako đấy thôi” Akami lắp bắp nói.
“Hanako kia sẽ không tới đâu”
“Tại sao chứ?”
“Tại vì cậu thiếu chữ San khi gọi tên tớ. Cậu chỉ gọi Hanako thôi. Đáng lẽ phải là Hanako san mới đúng” Hanako giải thích.
Akami khóe miệng co giật
“Vậy...vậy à...?”
Akami rời khỏi chổ nấp.
Vừa lúc này Seichi cùng Yosimoto cũng vừa tới.
“Akami, cậu không sao chứ?” Seichi vội vã hỏi.
“Tớ...không sao...?” Akami đáp.
“Nó đâu? Cái thứ xuất hiện khi nãy đâu rồi?”
“À...thì...” Akami ấp úng.
“.....” Yoshimoto.
“Cậu đang đùa tớ đấy à?” Seichi quát.
“Tại...tớ sợ quá nên...” Akami gãi đầu.
“Akami, tớ cần cậu tập trung. Nếu cậu không hoàn thành vai trò của mình thì chúng ta sẽ kẹt ở đây mãi mãi” Seichi ngưng trọng nói.
“Được...được rồi. Lần này tớ sẽ làm được” Akami nói.
“Khoan đã!” Hanako bất chợt nói.
“Có chuyện gì vậy?” Seichi hỏi
“Tớ cảm nhận được Hanako kia đang đi đến đây”
“Hả?” “Cái gì” Seichi cùng Akami thốt lên.
“.....” Yoshimoto.
“Seichi, chúng ta làm...làm...sao đây..?” Akami giọng run run hỏi.
Seichi gương mặt ngưng trọng.
“Tạm thời tránh nó trước đã. Hanako san, phiền cậu để ý vị trí của ác linh dùm bọn tớ”
“Được. Nhưng tớ chỉ có thể cảm nhận được vị trí, không thể biết được Hanako kia sẽ di chuyển như thế nào” Hanako gật đầu.
“Như vậy là đủ rồi”
Seichi nắm tay Yoshimoto, nhìn cô ấy
“Ở phía sau tớ”
Yoshimoto gật gật đầu, gương mặt đỏ lên.
Nhà vệ sinh nam, tầng 2, dãy nhà bên phải.
“Tại sao...chúng ta lại phải trốn ở đây?” Akami khóe miệng hơi giật.
Cả đám bất chợt giật mình.
“Chết rồi. Nó...phát...phát hiện...chúng ta...rồi sao?” Akami run rẫy nói.
‘Chết tiệt. Nó mà lao vô đây. Làm sao bảo vệ được Akami và Yoshimoto đây?’ Seichi cắn môi nghĩ ngợi.
Thịch...thịch....
Tiếng bước chân vang lên, dồn dập và nhanh.
Càng lúc càng xa chổ bọn Seichi đang trốn.
“Nó bỏ đi rồi” Hanako nói.
“Cái...?”
Seichi cùng Akami gương mặt hiện lên ngốc trệ.
“Dường như nó phát hiện ra một ai đó trong trường, nó đang chạy rất nhanh lên tầng 3” Hanako giải thích.
“Vẫn còn có người trong TSo?” Seichi âm trầm nói.
“....” Yoshimoto vừa rồi sợ hãi nắm chặt tay Seichi.
“Lợi dụng lúc này, chúng ta chạy tới phòng học nhạc thôi” Seichi đứng lên nói.
“Ừm...” Akami và Yoshimoto gật đầu.
“Hai cậu hãy xuống tầng 1, sau đó chạy qua phòng nhạc. Hanako, nhờ cậu bảo vệ hai cậu ấy”
“Ơ? Thế còn cậu, Seichi” Akami ngạc nhiên hỏi.
“Tớ sẽ lên tầng 3” ánh mắt Seichi trở nên nghiêm nghị.
“Tầng 3? Không phải...Hanako kia cũng đang ở đó hay sao?”
“Nếu như còn ai khác trong trường, tớ phải cứu họ”
“Nhưng mà....”
“Không sao. Tớ có cách. Akami, tớ giao Yoshimoto cho cậu. Hãy bảo vệ cậu ấy”
“Được rồi. Tớ sẽ bảo vệ Yoshimoto san” Akami gật đầu.
Yoshimoto nắm lấy tay Seichi, giọng nói yếu ớt
“Sei...seichi...kun...cẩn...cẩn thận...”
“Tớ sẽ trở lại, nhất định”
Seichi dịu dàng nói
“Đi thôi”
Cả nhóm chia ra.
Seichi đi lên tầng 3 dãy nhà trung tâm.
Cậu ta lặng lẽ từng bước cố không gây ra tiếng động, dù là tiếng bước chân cũng không.
“Hệ thống, cộng vào kỹ năng dự cảm trước mối nguy hiểm cho ta”
“Chủ nhân xác định muốn học kỹ năng đó?” hệ thống hỏi.
“Xác định” Seichi nghiêm túc.
“Đã học được kỹ năng Bị động: Linh cảm” hệ thống thông báo.
“Ta cảm thấy hình như đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng...nhưng lại không thể nào nhớ ra được” ánh mắt Seichi trở nên lo lắng.
“Hiện tại chỉ có thể trông mong vào nhóm Akami, nếu họ có thể lấy được hình nhân cầu may kia, sẽ có thể tiêu diệt được ác linh Hanako” hệ thống nói.
“Nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng...Khoan!”
Seichi chợt giật mình, cuối người thấp xuống.
Cậu ta cảm nhận được một mối nguy hiểm phát ra bên trong lớp học phía trước.
‘Lẽ nào là....’
Seichi âm thầm nghĩ, cúi người, lom khom tiến về phía trước.
Cậu ta từ từ ngoi lên, lén nhìn vào bên trong lớp học qua cửa sổ.
Seichi nhíu mày, căng thẳng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Một tên trung niên, đôi mắt trắng dã, đang đứng trên bàn học, hai tay run run cầm lấy thòng lọng buộc vào quạt trần, tròng vào cổ.
Đứng phía đối diện người trung niên đó là ác linh Hanako.
Đôi mắt tà ác của ả dán chặt vào người trung niên kia, khóe miệng hiện lên nụ cười gian ác.
“Há há há....cùng chết nào...”
Ác linh Hanako cười lớn.
Tiếng cười ghê rợn làm cho Seichi bất chợt rùng mình.
Cậu ta cúi xuống, quay người lại, lưng dựa vào tường.
‘Là lão bảo vệ....’ Seichi nhăn mặt
‘Không kịp cứu rồi...quay lại chổ đám Akami thôi...’ Seichi nghĩ.
Nhưng khi Seichi trực di chuyển thì...
“Há há há...tìm...thấy...rồi...” ác linh Hanako lại cười lớn.
Rầm!
Ả nhảy từ bàn này qua bàn khác.
Cảm giác lo sợ khiến Seichi khó thở.
Hai bàn tay gân guốc vương tới, trực chộp lấy Seichi.
“Lại...đây...cùng...chết...nào...”
Cảm giác được nguy hiểm cận kề, Seichi liền nhảy ra.
“Đừng....chạy...”
Trực lấy ra lá bùa từ trong túi, định dán vào ác linh.
Nhưng Seichi còn chưa kịp thực hiện thì liền bị ác linh quật một phát vào vai phải, hất cậu ra xa hai ba mét.
Seichi đau đớn đứng dậy, tay trái ôm lấy vai.
‘Mạnh quá...hình như bị trật khớp vai rồi...’
Còn chưa kịp định thần lại thì ác linh lại lao đến.
‘Tốc độ này cũng quá nhanh đi...’
Seichi vội vàng lăn qua một bên né tránh cú vồ tới của ác linh.
Đồng thời chân đạp mạnh vào tường, trượt tới phía sau lưng ác linh.
Nhanh như chớp, Seichi dán lá bùa vào chân ác linh.
Một luồng ánh sáng phát ra từ lá bùa, bao lấy ác linh.
Ác linh Hanako liền lập tức bất động.
Seichi vội đứng dậy, bằng nhanh nhất chạy đi.
‘Phải tranh thủ thời gian đến chổ bọn Akami’.
Phía bên này, dãy nhà bên trái.
Akami, Yoshimoto và Hanako đã tới được chổ phòng học nhạc.
Cả ba bước vào bên trong.
Không khí bên trong ảm đạm, lạnh lẽo khiến cho Akami và Yoshimoto rùng mình.
Hanako chỉ tay vào con hình nhân cầu may treo chổ chiếc đàn.
“Là nó” Hanako nói.
Akami liền lập tức đi đến chổ chiếc đàn.
Nhưng do dự không dám chạm vào hình nhân kia.
“Cậu sao thế?” Hanako ngốc trệ hỏi.
Akami đưa tay ra trực cầm lấy hình nhân.
Nỗi sợ trong lòng cũng lớn dần lên.
Không phải cậu sợ chết, điều cậu sợ là nếu phá hủy hình nhân này nhưng lại không thể giết được ác linh kia thì phải làm sao?
Xoạt...
Yoshimoto phía sau, liền chộp lấy hình nhân.
“Ơ?”
Akami ngốc trệ
“Cậu...làm gì đấy Yoshimoto san?”
Yoshimoto không trả lời, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của cô ấy, Akami có thể hiểu rằng ‘Cứ giao cho tớ’
Ngay lúc Yoshimoto giật hình nhân ra khỏi chiếc đàn, một luồng khí tà ác chợt bùng lên.
Cảnh vật xung quanh cũng trở nên thay đổi một cách đáng sợ.
Những bức tường bắt đầu bong tróc ra, sàn nhà cũng trở nên rạn nứt, bàn ghế, vật dụng trong trường đều gãy đổ.
Như thể vừa có một cơn bão thời gian vừa quét qua nơi này.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ ngôi trường liền thay đổi một cách chóng mặt.
Khung cảnh như một ngôi trường bỏ hoang đã rất rất lâu.
Akami khóe miệng co giật nhìn khắp xung quanh.
Yoshimoto cũng bắt đầu run lên.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Hanako cũng hốt hoảng không biết chuyện gì.
Nhưng mà....
“Á....á.....” một tiếng la thất thanh vang lên từ dãy nhà trung tâm, bao trùm cả không gian ngôi trường.
Tiếng la vừa ghê rợn, vừa đau đớn.
Cả ba người bị tiếng la làm cho hoảng sợ, còn chưa định thần lại được thì chợt có bóng người xuất hiện phía cửa phòng học nhạc.
Bóng người ấy lao nhanh về phía ba người.
“Seichi kun!”
Akami hoảng sợ, kém chút té ngã
“Thì ra là cậu”
Yoshimoto cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy Seichi
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngôi trường lại...?” Seichi gấp rút hỏi.
“....” Yoshimoto ánh mắt gần như sắp khóc nhìn Seichi.
“Bọn tớ đến chổ này, vừa chạm vào hình nhân cầu may thì chuyện này xảy ra” Hanako giải thích.
Seichi nhìn hình nhân trong tay Yoshimoto.
“Đưa nó cho tớ, Yoshimoto”
Yoshimoto liền đưa hình nhân cho Seichi.
Seichi liền lấy ra cây kiếm mà Nguyệt lão đưa cho, chém vào hình nhân.
Hình nhân cầu may chợt rách ra.
Cả người Hanako bỗng dưng phát sáng, một luồng sáng ấm áp bao phủ khắp căn phòng.
“Đây là...?” Seichi và Akami cùng ngạc nhiên thốt lên.
“....” Yoshimoto cũng nhìn Hanako.
“Là Hanako đang siêu thoát” hệ thống giải thích.
Akami thở một hơi, ngồi bệt xuống đất.
“Tớ nghĩ thế” Seichi nói.
Thịch...thịch...
Tiếng bước chân ai đó đang chạy bỗng vang lên ở hành lang.
“Chết...tất cả....phải...chết...”
Ác linh Hanako hét lớn, âm thanh giận dữ vang vọng tới.
“Cái gì?” Seichi nhăn mặt.
“Làm...làm sao mà...”
Akami liền bật dậy, hốt hoảng.
Yoshimoto toàn thân run lên, đứng nép phía sau Seichi, nắm chặt tay cậu ta.
“Rốt cuộc là như thế nào?..... tại sao ác linh kia vẫn...?”
Seichi còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy ác linh Hanako xuất hiện ngay cửa phòng.
Bộ dạng của ả cũng thay đổi, trông càng ghê rợn hơn.
Gương mặt xấu xí kia hằn lên nhưng đường gân guốc, ánh mắt đỏ tươi như máu giận dữ nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
Mái tóc bù xù tua tủa ra.
Hai tay buông thõng, những ngón tay dài ngoằn, móng tay nhọn hoắc.
“....phải...chết...tất...cả...phải...chết...”
Ả ta liền rất nhanh lao tới.
Seichi liền đẩy Akami ra, ôm lấy Yoshimoto nhảy ra.
Rầm!
Ác linh Hanako vung tay, chẻ đôi chiếc đàn.
Liền quay lại giận dữ nhìn Seichi.
‘Không ổn’
Seichi giật mình, liền xoay người che cho Yoshimoto.
Roạt...
Bàn tay ác linh vung tới, xé rách lưng áo Seichi, máu tuôn ra.
Đồng thời hất cả hai văng ra.
“A...”
Seichi hét lên đau đớn.
Ôm chặt Yoshimoto, cả người bị quật đập vào tường.
“Seichi!” Akami lo lắng hét lớn.
“Seichi....kun...” Yoshimoto đau đớn bật khóc, yếu ớt gọi.
“Không...không sao....”
Seichi khó nhọc nói.
Cậu gắng gượng đứng dậy.
Yoshimoto lưng dựa sát vách tường, hai bàn tay ôm chặt, thân thể run lên bần bật.
“Seichi...kun...hãy...chạy đi...”
“Không...dù có chết...tớ cũng sẽ bảo vệ cậu...”
Seichi gằn giọng, đứng che cho Yoshimoto.
“Nếu không chạy, chủ nhân sẽ chết thật đó” hệ thống khuyên.
‘Câm mồm!’ Seichi gào thét trong lòng, nắm chặt cây kiếm, hướng về phía ác linh.
“Chết...tất...cả...” ác linh Hanako nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay Seichi.
“Con khốn! Dám đánh anh em tao. Chết đi”
Akami hét lớn, cầm lấy thanh gỗ vỡ ra từ chiếc đàn, lấy hết can đảm, lao tới.
Thanh gỗ trực vung xuống đầu ác linh.
Bành!
Ác linh Hanako liền xoay người, quật cánh tay vào ngực Akami, hất mạnh cậu ta đập thẳng vô tường.
Akami té xuống, phun ra ngụm máu.
Nhưng cậu ta không bỏ cuộc, gắng đứng dậy, hai chân run run
“Con khốn này...”
“Tớ đến đây!”
Seichi vung kiếm lao đến, chém vào lưng ác linh.
Máu đen túa ra từ lưng ác linh Hanako.
Ả ta hét lên đau đớn, liền đánh bật Seichi ra.
Rầm!
Seichi bị hất văng ra, đập vào cánh cửa.
Ác linh lại lao đến.
Nhưng lần này mục tiêu là Yoshimoto.
Ả vung cánh tay lên cao, hướng Yoshimoto quạt xuống.
Rất nhanh, Seichi liền lao đến phía trước Yoshimoto, đưa ngang thanh kiếm đón đỡ.
‘Không ổn! Mình hiện tại không thể đỡ được đòn này...’ Seichi nhăn mặt.
Akami cũng cùng lúc đó lao đến phía sau ác linh.
“Seichi kun...mặc kệ tớ...mau chạy đi...” Yoshimoto lấy hết sức, gồng mình lên hét lớn.
“Tớ nhất định bảo vệ cậu” Seichi gằn giọng thét lên.
“Không......!”
Tách....!
Tách trà trên tay Trương Tố Tố bỗng dưng nứt ra.
Nàng nhíu mày đặt nó xuống bàn.
“Tố tỷ, tỷ sao vậy?”
Phiến La ngồi cạnh, nhìn thấy thái độ lo lắng của Tố Tố liền hỏi.
“Không....không có gì...”
Tố Tố lắc đầu, nhỏ nhẹ nói.
Nhưng trong lòng nàng bất chợt hiện lên một dự cảm không lành.
‘Đây là điềm xấu...phu quân...không lẽ đã gặp chuyện....?
Không...không thể nào....phu quân nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì....’
Nàng lo lắng nghĩ ngợi.
‘Phu quân...tốt nhất là bình an trở về...’ nàng nhìn ra phía Sơn môn, âm thầm cầu khẩn.