KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

"Duệ Duệ, cha ôm ôm." Trịnh Cảnh Đồng cởi áo khoác tây trang ra ngồi trên thảm cúi xuống giang tay với Tiểu Duệ Duệ, con trai y gặm vịt vàng bé nhỏ tới không biết trời đất đâu, thứ này ăn lại không ngon, như thế nào gặm tới hăng hái như vậy.

Tiểu Duệ Duệ nghe có người gọi tên bé, liền ngẩng đầu nhìn Trịnh Cảnh Đồng một cái, trong lúc đó gặm vịt vàng bé nhỏ miệng cũng không ngừng lại.

Trịnh Cảnh Đồng mang đầy chờ mong, lại là tiếp tục vỗ tay dỗ dành, y cũng muốn muốn hưởng thụ một hồi quan hệ cha con đấy.

Tiểu Duệ Duệ rốt cục thả vịt vàng bé nhỏ xuống bò về phía Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng trong lòng vui vẻ một hồi, xem ra tâm tình con trai hôm nay không tệ. Sau đó y liền nhìn thấy Tiểu Duệ Duệ đứng trước mặt y đưa đầu ngửi một cái, tiếp theo quay đầu bé phun ra bong bóng, rõ ràng cho thấy mất hứng. (=))))))))

Tiểu Duệ Duệ bò tới Phó A Bảo bên kia, hai ba cái chen vào trong lồng ngực Phó A Bảo cọ cọ, vẫn là ba ba này tốt, mùi vị ngửi rất tốt.

"......" Trái tim pha lê của Trịnh Cảnh Đồng nát vụn xuống đất, tại sao?!

Y còn ngửi trên người mình một cái, không có mùi kỳ quái gì a, hiện tại là tháng 10, trên người cũng sẽ không có mùi mồ hôi, tại sao lại bị ghét bỏ? Này không khoa học a! Cha nếu như xấu xí con ghét bỏ cha ngược lại có thể lý giải, bộ dáng cha lại không xấu! Huống hồ cha là cha ruột của con, có câu nói rất hay, con không chê mẹ xấu, như thế nào con cũng không thể ghét bỏ cha a! Cha một chưa từng đánh con, hai chưa từng mắng con, cha tốt như vậy chạy đi đâu tìm! (Anh có phải mẹ của bảo bảo không =.=")

Phó A Bảo thấy con trai ghét bỏ Trịnh Cảnh Đồng, nhìn động tác vừa nãy, hình như là trên người Trịnh Cảnh Đồng có mùi gì kỳ quái, cậu liền theo gió bắt đầu ghét bỏ: "Anh đã đi đâu, làm một thân mùi kỳ quái trở về."

Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất: "Không có a, anh có thể đi đâu chứ, căn bản không có mùi gì kỳ quái a, không tin em ngửi ngửi." Nói xong y đứng dậy dịch đến bên người Phó A Bảo để cậu ngửi.

Phó A Bảo cau mày ngửi lại, ừm, hình như xác thực không có mùi gì kỳ quái.

"Nếu như lại có thêm con gái thì tốt rồi." Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên cảm khái, "Đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, vẫn là con gái tốt."

"Đát!" Phó A Bảo còn chưa nói Tiểu Duệ Duệ ngược lại trước tiên đi lên kháng nghị, bé cũng không nghe hiểu ba ba này nói cái gì, trực giác không phải nói cái gì tốt, vung vung tay nhỏ lên biểu thị kháng nghị, trong miệng xuất ra toàn là ngôn ngữ hành tinh khác, ai nghe cũng không hiểu, có điều có thể thấy bé không cao hứng.

Phó A Bảo hỏi Trịnh Cảnh Đồng một chút: "Anh tốt thế nào lại nói trước mặt con, con không nhỏ nữa, nghe hiểu được!"

Tiểu Duệ Duệ thấy ba ba thân ái báo thù cho bé trong lòng đặc biệt vui mừng, sau đó liền cắn một ngụm nước miếng lên ngực Phó A Bảo, thích ba ba nhất!

Phó A Bảo: "......" Đây thực sự là hành hạ ngọt ngào, cậu phải tắm mới tiếp tục đi ăn cơm tối được.

Trịnh Cảnh Đồng sờ sờ mũi, anh chính là nghĩ một chút thôi mà, con gái song toàn cũng rất tốt mà, bất quá cũng nói một chút, y không nỡ lòng nào khiến A Bảo lại mang thai chịu khổ, mang thai Tiểu Duệ Duệ đã thực sự dọa người rồi, một là đủ rồi.

Phó A Bảo nói muốn đi tắm rửa, Trịnh Cảnh Đồng vội vã xung phong nhận việc nói muốn kỳ cọ giúp cậu, Phó A Bảo vốn muốn cự tuyệt, bất quá nghĩ tới chuyện trong trường liền đồng ý, cậu vừa dịp nói với Trịnh Cảnh Đồng một chút, thương lượng một chút.

Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình hôm nay may mắn, y vốn là muốn thử một chút mà thôi, A Bảo nói cả một tháng không làm, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thỏa hiệp, ừm, có thể lý giải, đều là nam nhân mà, đâu có thể nhịn lâu như vậy.

Liền giao con cho người hầu sau đó y liền làm nóng người theo Phó A Bảo vào phòng tắm, y còn lấy trong ngăn kéo ra một tuýp thuốc bôi trơn, nói không chừng vận khí tốt có thể dùng tới.

......

Ngực Phó A Bảo đầy nước miếng, cho nên muốn tắm rửa, bình thường cậu đều là ăn cơm tối xong mới tắm, hôm nay ngoại lệ, cậu sau khi xuống bồn Trịnh Cảnh Đồng hai ba cái lột sạch tự mình cũng tiến đến, nói là dù sao cũng tiến đến, cọ lưng cho người khác cũng phải làm ướt gì đấy, không bằng đơn giản tắm cùng nhau.

Nói xong liền muốn đưa tay tới táy máy tay chân, thật sự là một chút cơ hội cũng sẽ không buông tha.

"Đừng sờ lung tung!" Phó A Bảo đầy mặt chán ghét tay Trịnh Cảnh Đồng vuốt ve, cậu hiện tại nude đối diện với Trịnh Cảnh Đồng sẽ không quá thẹn thùng nữa, "Em có chuyện đứng đắn muốn nói với anh đây."

"Hả?" Trịnh Cảnh Đồng không ngừng cố gắng, cuối cùng ôm Phó A Bảo vào trong lồng ngực, mông Phó A Bảo ngồi trên đùi Trịnh Cảnh Đồng, "Chuyện gì?" Y cảm thấy chuyện hiện tại y làm rất nghiêm túc, hành động thân mật của vợ chồng trong lúc đó là chuyện đương nhiên mà, y khẽ hôn sau gáy Phó A Bảo, tay cũng không nhàn rỗi, khắp nơi sờ tới sờ lui.

Phó A Bảo chẳng muốn lăn qua lăn lại với y, tùy y đi là được rồi, cậu đầu đuôi một lần kể chuyện ở trường với Trịnh Cảnh Đồng, nói là ánh mắt mọi người trong trường nhìn cậu kỳ quái, không chỉ là lớp mình, học sinh lớp khác cũng có loại hiện tượng này.

"Anh phân tích giúp em một chút, đến cùng tình huống thế nào a, em nhờ hai đứa bạn cùng lớp, bọn họ trưa nay ăn cơm xong còn nói đi hỏi giúp em, nói không có chỗ nào không bình thường." Phó A Bảo rất khổ não, "Anh nói không phải em nghĩ nhiều rồi a? Em tâm lý vẫn luôn rất khỏe mạnh a, em dám cam đoan, em thật không có bị chứng hãm hại vọng tưởng!"

Trịnh Cảnh Đồng cau mày, A Bảo luôn luôn trì độn, cậu đều có thể cảm giác được mọi người không bình thường, có thể thấy được là thật sự có vấn đề, y suy nghĩ một chút nói: "Em nói bạn có phải là huynh muội Đinh gia lần trước em đề cập tới?" Y nghe A Bảo đề cập tới mấy lần, sau khi đi học trở lại vốn là phạm vi cơ bản phân tán rồi, hai người kia là bạn mới.

"Đúng vậy, trong lớp chỉ có hai người bọn họ thân với em nhất." Phó A Bảo gật gật đầu.

"Vậy em hỏi qua bạn học khác chưa?" Tay Trịnh Cảnh Đồng ngừng lại, việc này vừa lớn vừa nhỏ, A Bảo mới đi học lại hơn một tháng, giao du với bạn học cũng không nhiều, bình thường tan học sẽ đi, trừ phi có hoạt động của club, đi đâu đắc tội với nhiều người như vậy, trừ phi là trong trường có lời đồn bất lợi gì đó với A Bảo.

Trịnh Cảnh Đồng nhíu mày càng sâu hơn, nếu như A Bảo cảm giác không sai, trong trường học quả thật có vấn đề, thế nhưng cậu hỏi hai bằng hữu này, dị thường đều không có, đơn giản suy đoán một hồi:

Hai bằng hữu này của A Bảo khả năng có vấn đề!

Trịnh Cảnh Đồng vừa nghĩ không tốt, trước đó A Bảo đã bị lừa gạt, tuy rằng bản thân cậu không biết, hiện tại khả năng chuyện xưa lặp lại.

Mình quá sơ sót rồi, thấy là bạn học bình thường, giao du bình thường với A Bảo cũng rất thuần khiết liền không suy nghĩ nhiều.

Xem ra mình phải hảo hảo điều tra một phen, người bên cạnh A Bảo phải hảo hỏa chỉnh một chút.

____________

Huhuuu bé Bảo Bảo dễ thương vl ý *_* thím nào đi bắt cóc bé về nuôi với tui không U_U

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi