KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Phó A Bảo ở trong phòng tắm tắm xoạt xoạt một chút, cậu lề mà lề mề, thật không dám đi ra, nghĩ tới chuyện sau đó phải làm cậu liền cảm thấy ngượng ngùng, chủ động, rốt cục phải làm cách nào chủ động đây! Sớm biết trước đó lên mạng tra tài liệu một chút, khiến hiện tại một chút chuẩn bị cũng không có.

Kỳ thực cậu có nghĩ tới một loại chủ động khác, thế nhưng nghĩ một chút lại bỏ qua, thể lực của cậu và Trịnh Cảnh Đồng căn bản bản không cách nào so sánh được, thấy thế nào cũng đều sẽ không thành công, nói không chừng còn có thể bị mạnh mẽ giáo huấn, cũng sẽ không giày vò lung tung, hơn nữa cậu cân nhắc qua, cậu không thích quá mức vất vả, để nude nằm đã mệt thành như vậy, huống chi......

Bận rộn hơn nửa tiếng Phó A Bảo rốt cục tắm sạch sẽ, cậu soi gương trong phòng tắm nhìn mình trần truồng trên mặt có chút hồng, tối hôm nay mặc áo ngủ gì tốt hơn đây? Cởi quần áo của mình trước hay là cởi quần áo của Trịnh Cảnh Đồng trước đây? Trước tiên bắt đầu từ chỗ nào đây? Hôn môi sao?

Cậu mang theo 3 bộ áo ngủ tiến vào, có áo ngủ bằng bông, có áo ngủ kiểu trên dưới hai khúc (*), còn có một bộ là TSm bằng bông.

(Đây là bộ quần áo ngủ có quần và có áo đấy, bà Oa miêu tả lằng nhằng vỡi =.="

TSm là áo dài của Trung Quốc dài tới đầu gối)

Ừm, đến cùng mặc cái gì mới tốt đây? Áo ngủ kiểu trên dưới hai khúc khá ổn, nhưng tóm lại muốn cởi, mặc kiểu hai khúc rất phiền phức a, thế nhưng Phó A Bảo trong lòng lại cảm thấy không đúng, cậu mặc quá bại lộ chẳng phải là nói với Trịnh Cảnh Đồng rằng cậu rất khát khao sao, Trịnh Cảnh Đồng sắc lang kia nhất định sẽ não bổ thành như vậy! Vậy có thể sao được!

Thế là cuối cùng Phó A Bảo mặc áo ngủ hai khúc vào đi ra ngoài, phiền toái thì phiền toái chút đi, miễn cho Trịnh Cảnh Đồng cái tên này được đà lấn tới.

Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy Phó A Bảo từ phòng tắm đi ra vậy mà mặc áo ngủ bảo thủ như thế có chút hơi thất vọng, bất quá y lại lập tức vui vẻ, dù sao y có chuẩn bị quần áo khác, áo ngủ vốn dĩ vẫn là phải thay đổi mà, mặc cái gì mà không giống nhau.

Phó A Bảo đứng ở cửa đỏ mặt cúi đầu nói: "Em...... Em chuẩn bị xong rồi, tiếp theo làm thế nào?"

Trịnh Cảnh Đồng đưa bộ quần áo của mình lên: "Cầm cái này thay đi."

Phó A Bảo nhìn bộ quần áo trên tay Trịnh Cảnh Đồng kia trong lòng cảm giác có chút không ổn, bởi vì cậu thấy được một bên viền ren, quần áo của nam nhân bình thường sao có thể có viền ren một bên, mấy bộ cos của cậu thì cũng có, ách...... Không phải là y nghĩ như vậy chứ? "...... Đây là quần áo gì?"

Trịnh Cảnh Đồng lấy ra một bộ nhiều vải nhất trong đó ra tung ra cười nói: "Vừa nhìn liền biết rồi."

Ánh mắt Phó A Bảo lập tức liền biến thành trạng thái cá chết, đây là bộ hóa trang người hầu gái a! Hơn nữa là kiểu váy ngắn, nếu như cậu mặc vào, nhất định có thể nhìn thấy mông!

"EM KHÔNG MẶC!" Phó A Bảo từ chối giống như phản xạ có điều kiện, cậu mới không thèm mặc loại quần áo quỷ quái này đâu, quá đáng khinh được chứ!

Trịnh Cảnh Đồng sờ sờ cằm: "Em không mặc cũng được, hôm nay không mặc sau đó em vẫn phải bù, em nói tất cả hôm nay đều nghe theo anh, chỉ cần có thể để anh thỏa mãn, chuyện này coi như bỏ qua."

A Bảo nghiến răng nghiến lợi, cậu nén lại: "Được được được, nghe lời anh được chưa, anh muốn làm gì thì tùy tiện anh!"

Trịnh Cảnh Đồng mừng tít mắt, y quay người lại từ trên giường lấy ra một thứ khác: "Đeo cái này thử xem."

Đó là một cái tai mèo màu trắng xinh đẹp.

Phó A Bảo: "Ai! Đây là cái gì! Anh điên rồi sao bảo em đeo cái này!" TAI MÈO!!!

Trong lòng cậu là vô cùng không muốn, thế nhưng vừa nãy cũng đã đáp ứng Trịnh Cảnh Đồng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi vào phòng tắm thay lại quần áo vào tai mèo Trịnh Cảnh Đồng đã chuẩn bị.

Cậu bận rộn hơn nửa tiếng, như thế nào cũng không có cách mặc bộ quần áo kia bước ra cửa phòng tắm, nếu không có Trịnh Cảnh Đồng thúc giục lại thúc giục, còn kém phá cửa mà vào, phỏng chừng cậu tối hom nay liền ở trong phòng tắm.

"Anh đã nói rồi mà, A Bảo em mặc vào khẳng định rất thích hợp." Trịnh Cảnh Đồng tại một khắc đó nhìn thấy Phó A Bảo từ phòng tắm đi ra con mắt liền đăm đăm.

Trang phục người hầu gái bại lộ màu trắng, nửa người trên là tạp dề, có đai an toàn, miễn cưỡng che khuất ngực cùng bụng, chỉ ở phía sau buộc dây thừng lại, sau đó ở sau eo lại có nơ bướm cực lớn, nửa người dưới mặc váy cực ngắn, chỉ miễn cưỡng che mông lại, hơi hơi đi lại là có thể nhìn thấy quần lót màu trắng.

Tiếp đó trên đùi là một đôi tất màu trắng dài quá gối, trên đùi hơi có vết hằn, nhìn qua cực kỳ gợi cảm.

Vải trên người Phó A Bảo ít tới mức đáng thương, tiếp đó chính là hai cái tai phát sáng trên đỉnh đầu, trong tai lông xù màu trắng có một chút màu phấn hồng, khiến cả người Phó A Bảo nhìn qua trắng trắng nộn nộn, Trịnh Cảnh Đồng mạch máu căng lên hận không thể một cái nhào tới nuốt Phó A Bảo.

"Thật sự rất vừa vặn, lúc trước lúc anh mua chính là dựa vào size vóc người của em làm theo yêu cầu, em mặc vào quả nhiên rất đẹp, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp." Trịnh Cảnh Đồng khen ngợi không ngừng, y cảm thấy ánh mắt của mình thực sự là rất tốt.

Đẹp cái sợi len anh! Phó A Bảo trong lòng tức chết đi được.

Trịnh Cảnh Đồng vây quanh Phó A Bảo không rời mắt, càng sáp càng gần, Phó A Bảo không quá thích loại cảm giác bị đánh giá nhìn chằm chằm thế này, cậu thở phì phì: "Nhìn cái gì vậy, muốn bắt đầu liền bắt đầu sớm một chút a!"

"Nè, tại sao không có đuôi a?" Trịnh Cảnh Đồng sờ xuống dưới, y đúng là tai với đuôi cùng một lần, nhớ là đặt cùng quần áo mà.

"Nha, thứ đồ chơi kia em nhìn thấy, có điều không biết làm thế nào a, đeo lên không được, nó cũng không phải quần áo." Phó A Bảo cảm thấy cái đuôi kia thiết kế tới mức rất có vấn đề, cái đuôi này nên đặt ở trên quần lót hoặc là ở trên váy ngắn, nói thiết kế rất tốt kỳ thực nhìn không ra, nếu có chống đỡ, theo bước đi còn có thể hơi động một chút, hẳn là rất đáng yêu.

"Phốc." Trịnh Cảnh Đồng nghe thấy câu trả lời thuần khiết như thế của Phó A Bảo, A Bảo của y thật sự là quá đơn thuần, thậm chí ngay cả cái này cũng không biết, "Đương nhiên có thể đeo, anh dạy em, em trước tiên nằm sấp xuống anh dễ làm hơn."

Phó A Bảo nheo mắt lại, cậu luôn cảm thấy tiếng cười và nụ cười của Trịnh Cảnh Đồng đều có chút đáng khinh, cái tên này muốn ý đồ xấu gì đây.

Bất quá cậu vẫn là bé ngoan nằm sấp xuống, nửa người trên của cậu ghé vào trên giường, nửa người dưới quỳ gối, thuận tiện động tác của Trịnh Cảnh Đồng. Nói xong rồi, tối hôm nay cậu đều phải nghe Trịnh Cảnh Đồng, nằm sấp thì nằm sấp đi, cũng chỉ là gắn đuôi thôi mà, có gì đặc biệt, tai cậu đã đeo còn sợ thêm một cái đuôi sao?

Nhưng một phút sau đó cậu liền biết mình ngây thơ cỡ nào, cậu làm sao biết được đuôi đeo lên như thế a!

Trịnh Cảnh Đồng nhấc váy ngắn của Phó A Bảo lên, sờ tới quần lót màu trắng, quần lót rất mỏng, trên căn bản có thể nhìn thấy thịt phấn nộn bên trong, không phải quá rõ ràng, mơ mơ hồ hồ.

Trịnh Cảnh Đồng nhanh chóng tìm được cái lỗ kia trên quần lót, cái lỗ kia rất nhỏ, thế nhưng thiết kế rất tốt, vừa vặn hướng về vị trí tiểu huyệt của Phó A Bảo, thế là Phó A Bảo vểnh mông lên một cái, tiểu huyệt phấn nộn kia đã bị Trịnh Cảnh Đồng nhìn vừa vặn, mà thời điểm Phó A Bảo mặc vậy mà không có phát hiện.

Trịnh Cảnh Đồng nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khắc chế dục vọng của mình, y rất muốn hiện tại liền đi vào, thế nhưng rõ ràng vẫn chưa tới thời điểm, từ từ đi, tối hôm nay lĩnh hội tới vui vẻ.

Nghĩ như vậy ngón tay y liền sờ soạng đi lên, thông qua cái lỗ nhỏ kia sờ tới tiểu huyệt của Phó A Bảo.

Cả người Phó A Bảo đều suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Anh làm gì!" Cậu muốn phản kháng, thế nhưng tư thế của cậu rất không tốt, bị Trịnh Cảnh Đồng đè lên lưng liền hoàn toàn không động đậy được nữa.

Trịnh Cảnh Đồng rất có chút ủy khuất: "Anh không phải đang giúp em đeo đuôi sao, đuôi nhất định phải đeo vào chỗ này." Y cần đuôi lên cho Phó A Bảo nhìn, "Em xem viên trân châu này, từng hạt trân châu này, chính là nhét vào chỗ đó, sau đó bộ phận lông lông xù vừa vặn lộ ở bên ngoài, lúc em bước đi sẽ hơi động một chút." Y thừa dịp Phó A Bảo không chú ý lại dùng ngón tay sờ sờ tiểu huyệt, khiến cho lông tơ cả người Phó A Bảo đều dựng lên.

"Em không đeo! Em không đeo! Em mới không cần đeo! Anh không nói sớm cái đuôi này đeo như thế, anh nói như nói sớm em khẳng định không thể đáp ứng, đồ chơi này cũng quá biến thái." Phó A Bảo thề sống chết không từ.

Bất quá cậu nói tới nói lui, phản kháng nhất định là phản kháng bất quá Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng hôm nay là quyết tâm muốn ăn một bữa tiệc lớn. Trên ngón tay hơi thoa một chút thuốc bôi trơn liền tiến vào tiểu huyệt phấn nộn mà mình ngày nhớ đêm mong.

"Ngô —" Phó A Bảo kinh ngạc thốt lên tiếng, cậu cũng không biết mình rốt cuộc là cái tật xấu gì, thân thể mẫn cảm vô cùng, Trịnh Cảnh Đồng hơi hơi sờ soạng một chút địa phương kia của cậu, thân thể cậu liền như nhũn ra.

Trịnh Cảnh Đồng gợi lên khóe miệng, thân thể A Bảo y rõ ràng nhất bất quá, ngón trỏ của y ở trong tiểu huyệt liên tục không ngừng ra vào trừu sáp, một tay còn lại đặt tại chỗ y yêu nhất — trên đùi A Bảo sờ tới sờ lui.

Phó A Bảo cảm thấy thật không cam lòng, cậu như thế nào có thể mặc người định đoạt như thế đây, vì thế ở trên giường uốn tới ẹo lui ý đồ thoát khỏi kiềm chế của Trịnh Cảnh Đồng.

"Đừng nhúc nhích, ngoan, nháo tới như thế sẽ có thể gặp nguy hiểm nha." Trịnh Cảnh Đồng nửa thật nửa giả lên tiếng uy hiếp, sau đó thừa dịp Phó A Bảo không chú ý tới liền nhẹ nhàng nhét hạt châu cuối đuôi vào tiểu huyệt mềm ướt phấn nộn.

Trân châu lạnh lẽo cùng ngón tay ấm áp đương nhiên xúc cảm không giống nhau, trong nháy mắt trân châu tiến vào Phó A Bảo liền kinh hô lên tiếng: "Không muốn...... Nhanh dừng...... Nhanh dừng...... Nhanh ngừng tay a...... Không muốn...... Không muốn tiến vào a...... Không được...... A......"

Trân châu theo động tác chậm rãi của Phó A Bảo từng viên từng viên nhét đi vào, cuối cùng rốt cục toàn bộ đi vào tiểu huyệt của Phó A Bảo, chỉ còn đuôi dài lộ ở bên ngoài, theo co rút của của tiểu huyệt vẫy từng cái, nhìn qua vừa gợi cảm vừa đáng yêu.

"Xem, đã nhét toàn bộ vào nha." Trịnh Cảnh Đồng liếm môi một cái, cảnh đẹp trước mắt khiến nửa người dưới của y trướng lớn vài phần.

"Ngô......" Phó A Bảo nhắm mắt lại ghé vào trên giường ren rỉ không ngừng, cậu như thế nào đều không thích ứng được xúc cảm kỳ diệu bên trong tiểu huyệt.

Cảm giác đúng là quá kì quái.

Tiếng hít thở của Trịnh Cảnh Đồng dồn dập không ngừng, y ghé vào bên tai Phó A Bảo hít thở nói: "A Bảo em thực sự là quá tuyệt vời, em có biết vẻ mặt hiện tại của em vô cùng đáng yêu không nha."

Phó A Bảo mặt đỏ tới mức đều sắp biến thành cà chua, hai mắt cậu nhắm nghiền hoàn toàn không dám mở, cậu không dám nhìn dáng vẻ mình hiện tại, khẳng định vô cùng dâm đãng.

Trịnh Cảnh Đồng cái tên gia hỏa này cũng không biết suy nghĩ cái gì, vậy mà bảo cậu làm chuyện như vậy, thực sự là quá biến thái rồi.

Bất quá hôm nay đã nói đều nghe Trịnh Cảnh Đồng, cậu hiện tại đổi ý liền có vẻ cậu quá không đàn ông, hơn nữa Trịnh Cảnh Đồng sau đó nhất định bắt cậu bù, tối hôm nay đơn giản liền làm xong đi, xong hết mọi chuyện!

Trịnh Cảnh Đồng thưởng thức tư thái của Phó A Bảo một lúc sau đó liền đứng lên nói: "Được rồi, A Bảo em ngồi xuống đi, không cần nằm sấp nữa."

"Hả?" Phó A Bảo có chút mông lung, không làm sao? Không làm vậy thì không thể tốt hơn, cậu vội vàng xoay người từ trên giường bò lên, xoạt một cái liền xuống giường chuẩn bị chạy vào phòng tắm, cậu nhất định phải thay quần áo xui xẻo này.

Trịnh Cảnh Đồng một cái liền kéo cậu lại: "Đi đâu đấy?" Đứa nhỏ này chạy cái gì đây, đây không phải vừa mới bắt đầu sao?

"Ai? Không phải kết thúc rồi sao?" Phó A Bảo nước mắt rưng rưng nhìn Trịnh Cảnh Đồng, cậu không biết tư thái này của mình kiến Trịnh Cảnh Đồng tâm động.

"Phốc." Trịnh Cảnh Đồng cười ra tiếng, "Lúc này mới tới đâu a, mới bắt đầu thôi."

Phó A Bảo sấm sét giữa trời quang!

"Anh bảo em đứng dậy là có chuyện khác cho em làm." Trịnh Cảnh Đồng chỉ vào thảm trải sàn giữa phòng nói, "Em tới đó bày ra vài tư thế."

Phó A Bảo kinh hồn bạt vía nhìn Trịnh Cảnh Đồng: "Anh không phải muốn chụp ảnh giường chiếu cho em chứ?"

"Sao vậy được, anh chính là muốn xem em bày vài pose." Y tuy rằng cũng rất muốn chụp, thế nhưng chụp ảnh loại hành vi này thực sự rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận lộ ra ngoài, thân thể A Bảo nhà bọn họ sẽ bị người khác nhìn trắng trợn, cho nên y hôm nay liền tự mình nhìn thỏa mãn đi, xem thêm hai mắt là hai mắt.

Phó A Bảo ngốc nghếch đứng trên thảm: "Bày thế nào?"

"Đưa lưng về phía anh, sau đó quay đầu nhìn anh, thân thể hạ xuống, hai tay chống đầu gối." Trịnh Cảnh Đồng vuốt cằm ở một bên chỉ đạo.

Phó A Bảo liền nghe theo chỉ thị của Trịnh Cảnh Đồng, cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi vì tư thế dâm đãng, nửa người dưới của cậu cơ hồ đều bị Trịnh Cảnh Đồng nhìn rõ ràng.

Như thế vẫn chưa đủ, Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục nói: "Mở chân ra một chút." Hai chân A Bảo hiện tại khép chặt y nhìn không đủ rõ ràng a.

Phó A Bảo mặt đỏ nghe theo, cậu khom người chống đầu gối, vểnh vểnh cái mông mở hai chân ra, toàn bộ nửa người dưới đều khiến Trịnh Cảnh Đồng nhìn không sót thứ gì, Trịnh Cảnh Đồng còn sát lại gần xem đi xem lại, nhưng khiến Phó A Bảo xấu hổ tới không được, cậu biết Trịnh Cảnh Đồng là tên biến thái, cũng không nghĩ tới vậy mà biến thái tới trình độ thế này!

Trịnh Cảnh Đồng nhìn đều muốn chảy máu mũi, A Bảo của y có thể là bởi vì khẩn trương, tiểu huyệt thoáng co rút một chút, sau đó đuôi liền vung qua vung lại theo từng động tác, khỏi nói bao nhiêu sức mê hoặc, câu khiến trái tim y run lên một cái.

Tiếp theo y lại bảo Phó A Bảo bày vài tư thế khác, bày tới mức thân thể Phó A Bảo đều nhức mỏi: "Anh có để yên không a, xong chưa a, cũng gần đủ rồi đi."

Kỳ thực trên thân thể vẫn là không quan trọng, chủ yến là trân châu nhỏ sau huyệt theo từng động tác của đuôi, ở bên trong tiểu huyệt nhúc nhích, đặc biệt lúc đổi tư thế và bước đi, cảm giác đặc biệt mãnh liệt, cậu cảm giác mặt sau đã bắt đầu ướt, thân thể mẫn cảm chính là điểm này không tốt, cậu tuy rằng cảm thấy xấu hổ, thể nhưng phản ứng của thân thể vẫn rất thành thục, cậu đã bắt đầu muốn.

Điểm phản ứng ấy của cậu Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cũng nhìn ra rồi, thừa dịp cậu không chú ý Trịnh Cảnh Đồng đi tới phía sau, từ sau lưng ôm lấy cậu, môi hôn lên cổ đồng thời tay sờ tới bên trên dục vọng phẫn trương của Phó A Bảo.

"Ngô, anh làm gì? Anh đang sờ chỗ nào a, không cho phép sờ!" Phó A Bảo hiện tại tới mức không được, bị sờ liền phản ứng siêu cấp mãnh liệt, tuy rằng ngoài miệng nói không được không cho phép, nhưng kỳ thực bụng dưới hơi đỉnh lên, hi vọng Trịnh Cảnh Đồng càng thêm tiếp tục cường liệt cậu hơn.

"Chỗ này của A Bảo, ướt tới mước rất lợi hại đấy." Trịnh Cảnh Đồng nhấc váy lên thò vào trong quần lót, tay y sờ tới đỉnh phân thân của Phó A Bảo, chỗ đó đã phân bố ra niêm dịch dâm đãng, thấm ướt ngón tay y.

"Không muốn, đừng sờ chỗ đó." Phó A Bảo hiện tại mẫn cảm lợi hại, cậu sợ mình không cẩn thận sẽ bắn ra, cậu đã có thể nghe được tiếng nước Trịnh Cảnh Đồng chạm tới chỗ đó của cậu rồi.

Trịnh Cảnh Đồng làm sao sẽ buông ta, y trầm giọng nói: "A Bảo em hiện tại không phải rất hưng phấn sao, quần áo cos em mặc qua không ít, thế nhưng loại này nhất định là lần đầu tiên đi, sau này còn muốn nếm thử nữa hay không?"

"Mới, mới không có, anh đừng có nói bậy bạ, thử nghiệm với không thử nghiệm cái gì, em mới không cần đâu, anh tên biến thái này!" Phó A Bảo hiện tại hưng phấn muốn chết, nhưng cậu đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình thoải mái!

"Thắng thắn một chút đi." Trịnh Cảnh Đồng sờ phía trước đồng thời bắt đầu hơi trừu động đuôi bên trong tiểu huyệt của Phó A Bảo, nghênh tiếp y đương nhiên là tiếng rên rỉ tăng cao của Phó A Bảo, y biết A Bảo đã thoải mái tới cùng cực, thế nhưng động tác của y ngược lại thả chậm, chính là không cho Phó A Bảo phát tiết.

Phó A Bảo gấp tới mức không được, Trịnh Cảnh Đồng người này cũng quá xấu rồi, đây rõ ràng là cố ý đi, kéo lên hứng thú của cậu tới bây giờ, đột nhiên lại dừng lại!

Trịnh Cảnh Đồng ý đồ xấu nói: "Chỉ cần A Bảo em nói với anh, chủ nhân, nhanh để em thoải mái đi, sau đó kêu một tiếng meow."

"Thế này mặc kệ chuyện thoải mái gì anh đều sẽ làm cho em nha."

"Em mới sẽ không làm chuyện như vậy đâu, anh tên biến thái này!" Phó A Bảo là đánh chết cũng không nguyện ý!

"Không chịu sao?" Trịnh Cảnh Đồng liếm liếm cổ Phó A Bảo, sau đó lại bắt đầu trừu sáp đuôi, y cũng không tin, dưới thế tiến công như vậy A Bảo của y còn không động lòng.

Phó A Bảo tức giận gần chết, trong lòng cậu thầm oán giận nói, tên gia hỏa này chỉ có thời điểm làm loại chuyện này mới xe nhẹ chạy đường quen, nhưng sảng khoái a.

Thế nhưng tuy rằng thoải mái, vẫn còn chưa tới trình độ mình hy vọng, level căn bản chưa đủ a.

Hơn nữa hôm nay trong thân thể có dị vật cảm giác đặc biệt hưng phấn, nơi đó theo từng co rút rất ướt, vô cùng khát vọng có thứ gì đó có thể hung hăng đâm đi vào, đã sắp không nhịn được.

"Muốn......" Cậu rốt cục không nhịn được lên tiếng.

"Hửm? Em nói cái gì? Anh không hề nghe rõ." Trịnh Cảnh Đồng làm bộ mình không có nghe thấy.

"...... Chủ nhân, em muốn làm chuyện sắc một chút...... meow ~" Pháp bảo rốt cục buông xuống phòng tuyến tâm lý cuối cùng, cậu thật sự là rất muốn.

Trịnh Cảnh Đồng thoả mãn cực kỳ, y nghe một tiếng chủ nhân như thế, liền cảm thấy hạ thân cứng tới mức muốn nổ tung, hầu gái nhỏ của y thực sự là quá dâm đãng rồi.

Sau đó y nhẫn tâm, dùng sức một cái liền rút đuôi chôn sâu trong tiểu huyệt của Phó A Bảo ra.

"A —" Trân châu đột nhiên rút ra, Phó A Bảo chỉ cảm thấy hạ thân trống rỗng vô cùng.

Trịnh Cảnh Đồng dùng tay sờ một chút, tiểu huyệt của A Bảo đã ướt tới mức không còn hình dạng, căn bản không cần thuốc bôi trơn, vì thế y không thể chờ đợi được nữa kéo áo ngủ của mình ra, y căn bản cũng không mặc quần lót, phân thân tím đỏ hạ thân đã sớm thủ thế chờ đợi chờ giờ khắc này đây.

Trịnh Cảnh Đồng liền dùng niêm dịch hạ thân của Phó A Bảo, hơi hơi xoa vài cái lên phân thân của mình, sau đó liền đỡ đỉnh phân thân to lớn ở cửa tiểu huyệt: "A Bảo anh muốn đi vào rồi." Mặc fu là chào hỏi nhắc nhở, thế nhưng y cũng không chờ Phó A Bảo đáp lại liền một cái vọt vào.

"A — nhẹ...... nhẹ chút......" Phó A Bảo liên tục rên rỉ, "Quá nhanh". Cậu cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng hôm nay phản ứng so với lúc trước đều muốn kịch liệt hơn nhiều, động tác cũng kịch liệt hơn lúc trước, thân thể cậu đều bị đâm vào từng cái từng cái. Nhưng nói thật, thực sự rất thoải mái, cậu luôn cảm giác một cái công tắc nào đó trong thân thể mình được bật lên, trở nên càng ngày càng muốn, căn bản dừng không được.

Hai người cứ như vậy đứng trên mặt đất làm lên, Phó A Bảo cong mông lên, Trịnh Cảnh Đồng liền đứng sau cậu liên tục trừu sáp, tư thế khỏi nói bao nhiêu dâm đãng, hai người vẫn là lần đầu tiên dùng tư thế này làm.

Phó A Bảo cảm thấy phân thân của Trịnh Cảnh Đồng hôm nay đặc biệt lớn, cậu bị một hơi đâm thẳng vào nơi sâu nhất, mỗi một lần đều khiến cậu có kích động muốn bắn, cậu đã muốn tới cao trào.

"Ngô...... ngô...... a —" Rốt cục Phó A Bảo cũng nhịn không được nữa, sau một tiếng gầm nhẹ liền bắn đi ra, tinh dịch màu trắng sền sền bắn lên sàn nhà.

Phó A Bảo một bên bắn thân thể một bên co giật, Trịnh Cảnh Đồng phía sau cậu vẫn cứ không ngừng trừu sáp, tiểu huyệt co rút nhanh mang tới khoái cảm cực hạn cho y.

"A Bảo em không ngoan nha, em làm sao có thể một mình bắn trước hả, anh vừa mới bắt đầu làm mà thôi." Trịnh Cảnh Đồng một bên trừu sáp một bên ý đồ xấu nói, "Cái này không thể được a, em phải để anh bắn ra anh hôm nay mới có thể buông tha em."

"Xin lỗi, nhưng là...... nhưng là......" Phó A Bảo đứng cũng không vững, hai tay cậu chống đầu gối thở mạnh, cậu thật sự là nhịn không được mà, thật sự là quá sung sướng, bị kích thích như vậy liền bắn đi ra, cậu cũng không phải tên biến thái Trịnh Cảnh Đồng kia, sao có thể kiên trì lâu như vậy.

"Ân...... vậy thế này được rồi, làm bù lại, em phải đáp ứng điều kiện khác của anh." Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên từ trong thân thể Phó A Bảo rút ra ngoài, sau đó lại một lần nữa nhặt đuôi dưới đất lên, "Vậy em lại một lần nữa nhét đuôi vào đi."

Lời này khiến Phó A Bảo thanh tỉnh lại một chút, cậu quay đầu lớn tiếng cự tuyệt nói: "Em mới không cần." Nhét thứ này một lầm đã đủ khiến cậu tâm tắc rồi, đâu thể làm lại lần 2.

Trịnh Cảnh Đồng cầm đuôi thở dài một hơi: "Ai, A Bảo này xem ra em là muốn sau đó bù đắp một lần a."

"Em đặt được chưa! Em đặt!" Phó A Bảo phá vỡ bình, cậu cũng không muốn bù lại lần nữa, vậy thì đặt đi, cũng chỉ buổi tối hôm nay, hi sinh một chút được rồi, ngày mai ta lại tìm mặt mũi về!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi