KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Trong phòng yên lặng một hồi, qua một hồi lâu Phó Trạch Văn hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "Cảnh Đồng, kiểm tra cho A Bảo còn chưa ra?" Hắn nghĩ lại, ý nghĩ vừa rồi của mình rất não tàn, đây nhất định là báo cáo kiểm tra của bệnh nhân khác, tại sao có thể là A Bảo nhà bọn họ, A Bảo nhà bọn họ là nam!

"Ách..." Ý đồ của Trịnh Cảnh Đồng là dùng một loại phương thức uyển chuyển để nói sự thật với Phó Trạch Văn, có điều tổ chức một hồi lâu cũng không nghĩ ra, việc này căn bản không có cách nào uyển chuyển a! "Đúng là báo cáo của Phó A Bảo, có điều hẳn là cầm nhầm chứ?" Trịnh Cảnh Đồng nhìn về phía Lưu Việt, "Bác sĩ Lưu, y tá có phải là cầm nhầm báo cáo kiểm tra, bạn ta là nam." Nói qua y chỉ chỉ Phó A Bảo.

Mắt Phó A Bảo nhìn chằm chằm Lưu Việt, mình biết tên lang băm này không đáng tin mà! Ngay cả báo cáo kiểm tra cũng có thể cầm nhầm!

"Nam?" Lưu Việt nhìn về phía Phó A Bảo, "Ách... Hẳn là sẽ không cầm nhầm, bình thường trong báo cáo kiểm tra của bệnh nhân đều có ghi tên đi, bản báo cáo kiểm tra này không có tên, là làm riêng bên ngoài." Chen ngang ni, "Có điều 8 tuần có khả năng là phán đoán sai, tôi phán đoán là căn cứ vào kinh nghiệm trị số, có điều sẽ không có khác biệt lớn."

Phó A Bảo phát hỏa, cậu hôm nay đều xui xẻo thành như vậy, phải đến bệnh viện lại còn bị người khác làm trò cười, còn có thể tốt hơn hay không! "Tôi là nam! Nam thì làm sao có thể mang thai! Anh xem cẩn thận một chút có được không?!"

Bệnh viện bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có loại nhầm lẫn này, tính chất chuyện ngành bị hoài nghi, có điều Lưu Việt cũng không tức giận, đổi lại là hắn hắn cũng sẽ nóng, là nam nhân lại còn bị nghi mang thai cái gì chứ, khẳng định là cảm thấy bệnh viện có vấn đề, nếu như nóng tính là ngay tại chỗ có thể đánh nhau.

Hắn trên dưới đánh giá Phó A Bảo một phen, nghĩ thầm đối phương đúng là nam? Làn da bóng loáng không dính nước (so sánh hay vỡi ~) tuổi nhìn qua không lớn, là đứa nhỏ xinh đẹp, "Nếu không kiểm tra lại một lần?"

"Được rồi được rồi không tức giận." Phó Trạch Văn đỡ Phó A Bảo ngồi xuống, "Em cũng không thoải mái liền ngồi cẩn thận, đừng nói chuyện lớn tiếng, nhìn em thở gấp kìa, chúng ta kiểm tra lại một lần là được rồi."

Phó A Bảo ủy khuất mà nhìn Phó Trạch Văn, lại bắt cậu phải lấy đi kim đậu đậu, sao ai cũng bắt nạt cậu a! Ngô, lại bắt đầu buồn nôn rồi.

Lúc này y tá vừa đến lấy máu cho Phó A Bảo lại đến, vừa vặn Lưu Việt để cô đi sắp xếp phòng siêu âm B. (siêu âm 2 chiều)

Cô đến vừa lúc, Lưu Việt hỏi cô: "Tiểu Cầm, báo cáo này có cầm nhầm hay không? Đây không phải báo cáo kiểm tra của vị bệnh nhân này." Hắn chỉ chỉ Phó A Bảo.

"Sao lại thế." Y tá chớp chớp mắt, "Tôi xem bọn họ làm, không phải làm nhanh chóng gì, nhìn bọn họ làm xong tôi liền mang tới, chắc chắn sẽ không sai."

Trong phòng lại là yên lặng một hồi, y tá cảm thấy không hiểu ra sao, đây là thế nào?

Lưu Việt nghĩ a nghĩ, sau đó để y tá đi ra ngoài, "Tiểu Cầm cô đi ra ngoài đi, tôi mang bệnh nhân đi làm siêu B là được."

"Nha." Y tá này cũng không nghĩ nhiều, đây là người đại Boss mang đến ni, Lưu viện phó tự mình hộ tống cũng có thể thông cảm được.

"Khụ khụ." Sau khi cửa phòng đóng lại Lưu Việt hắng giọng, "Mọi người cũng đến nghe, báo cáo kiểm tra không sai, sau đó liền đi làm siêu B xác nhận một hồi."

Phó A Bảo lại muốn mắng người, Phó Trạch Văn vỗ nhẹ lưng cậu để cậu bớt giận, hắn đến bên tai Trịnh Cảnh Đồng nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ này đến cùng là đáng tin hay không a?" Đắc tội bác sĩ không phải chuyện tốt đẹp gì, vì thế hắn nói rất nhỏ giọng.

Trịnh Cảnh Đồng xấu hổ muốn chết, Lưu Việt là chiêu bài của bệnh viện nhà bọn họ, hôm nay đến cùng là xảy ra vấn đề gì, máy móc kiểm tra hỏng rồi?

"Cậu ngồi lại đây, tôi làm kiểm tra bước đầu cho cậu." Lưu Việt mang ống nghe tới ra hiệu cho Phó A Bảo ngồi trước mặt hắn.

Phó A Bảo không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi sang, cố gắng ngăn chặn ham muốn nôn.

Lưu Việt cầm máy đơn giản kiểm tra một phen, sau đó liền hỏi mấy vấn đề về bệnh tình của Phó A Bảo, hỏi cậu có triệu chứng gì, khi nào thì bắt đầu, vân vân.

Phó A Bảo trả lời 1 2 tuần trước thì có triệu chứng nhẹ, Phó Trạch Văn cau mày, "A Bảo em không thoải mái lâu như vậy rồi? Sao không nói cho anh?"

Phó A Bảo sờ sờ mũi, "Khi đó cũng không phải quá rõ ràng, em cũng không để ý."

Hai người huynh hữu đệ cung nói trên trời dưới đất, đột nhiên Lưu Việt chen vào một câu: "Sinh hoạt tình dục lần trước của cậu là lúc nào? Đầu tháng năm từng có sao?" Bỏ qua vấn đề giới tính, hắn sao lại cảm thấy đây là triệu chứng nôn nghén, căn cứ vào suy tính thời gian, thời gian thụ thai hẳn là đầu tháng 5.

"Không có." Nói chuyện là Phó Trạch Văn, sau khi Lưu Việt hỏi hắn dù có muốn trả lời hay không, A Bảo nhà bọn họ là đứa bé ngoan, cực kì đơn thuần, mới sẽ không làm chuyện tùy tiện như vậy.

Có điều bác sĩ này rất hay hỏi kì quái, hắn không biết sinh hoạt tình dục hai tháng trước còn có thể gây nôn mửa 2 tháng sau, đây là cái quan hệ logic gì a.

Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng cùng cúi đầu, hai người đều có điểm tâm hư.

Lưu Việt liếc mắt nhìn Phó Trạch Văn một cái, trong lòng nói ta hỏi cũng không phải ngươi, hắn lại hỏi Phó A Bảo một lần: "Thật không có?"

"Ách..." Phó A Bảo không thể nào nói dối, nói cũng khẳng định là một chút có thể nhìn ra, cậu đứng ngồi không yên, cuối cùng cắn ngón tay nhìn về phía Phó Trạch Văn, "Ca, em..." Cậu thật sự không biết nên nói như thế nào.

Phó Trạch Văn trợn mắt lên: "Em trước đây cùng bạn gái làm?!" Nghĩ như thế nào cũng chỉ có như vậy mới là thích hợp nhất!

Nữ nhân kia đáng chết, lừa gạt tình cảm A Bảo nhà bọn họ, nếu như cô ta mang thai thì làm sao bây giờ! Để nữ nhân này sinh ra hài tử của Phó giang gì xong rồi! Nhất định sẽ tới đây bắt chẹt, nói không chừng còn mơ hão muốn đăng trường nhập thất ni! (tiến dần từng bước)

"Không có!" Phó A Bảo lắc đầu liên tục.

Phó Trạch Văn thở ra một hơi, "Không có thì em nói quanh co cái gì a." Đứa nhỏ này thiệt là, ói đến ngu rồi sao?

"Vậy... Cũng không đúng, cũng không phải không có, chính là..." Phó A Bảo phi thường sốt ruột, để cậu thừa nhận bị một người đàn ông thượng thật là quá khó khăn rồi! Cậu không hiểu y học, cho rằng bác sĩ vấn đề này đối với bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng, vì thế cảm thấy không thể vớ vẩn.

"Là tớ không tốt." Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên đứng lên, "Hôm đó tớ và A Bảo đều uống nhiều, vì thế..." Y cũng không biết phải đối mặt thế nào với người bạn Phó Trạch Văn này, "Trạch Văn cậu đánh tớ đi, đều là tớ không tốt, đều là lỗi của tớ, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Phó A Bảo trong lòng đều muốn bóp chết Trịnh Cảnh Đồng rồi!

Phó Trạch Văn và Lưu Việt há to mồm nhìn Trịnh Cảnh Đồng, Phó Trạch Văn đã hoàn toàn kịp thời, Lưu Việt thì lại cảm thấy trình độ kinh hách này rất lớn, Trịnh Cảnh Đồng ai! Đây chính là đại Boss Trịnh Cảnh Đồng nhà bọn họ ai! Trời ạ, hắn nghe thấy tin tức kinh khủng như vậy có thể bị diệt khẩu hay không a?!

Trong phòng lại là yên lặng một hồi.

Cuối cùng là Lưu Việt mở miệng trước, hắn trấn định một chút sau đó nói: "Còn làm siêu âm B không?"

Phó Trạch Văn mặt không chút thay đổi nói: "Làm." Hắn cũng không tin còn có thể làm ra thế nào!

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Phó Trạch Văn, trong lòng Trịnh Cảnh Đồng đều sơ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Phó A Bảo cũng nơm nớp lo sợ, anh anh anh (đây là từ tượng thanh) tại sao xui xẻo lại là ta?!

***

Rời khỏi phòng siêu âm B, trong chốc lát sau kiểm tra xong rồi.

Lưu Việt hắng giọng nói: "Khoảng 57 ngày, cùng đánh giá lúc trước của ta giống nhau." Lời này của hắn là đúng Phó Trạch Văn nói, hắn xem như là nhìn ra rồi, hôm nay đại boss nhà hắn nằm ở phía nhược thế, là người đáng thương không tự chủ được.

Trong phòng lại là yên lặng một hồi, trước mắt cũng không biết làm thế nào.

Phó Trạch Văn qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Ý của ngươi là?"

Lưu Việt nhìn nhìn Trịnh Cảnh Đồng một chút rồi lại nhìn Phó Trạch Văn, cuối cùng mới nhìn Phó A Bảo một chút, "Ý của ta là, người bạn nhỏ này xác thực mang thai."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi