KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Liễu Dật nhìn tình thế đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, liền đem chuyện đầu đuôi nói cho Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh lúc nghe được rất ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới mình lại vẫn sẽ gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa vốn đã hẹn xong ngay mai gặp mặt với Hạ Lập Nhân nói với anh chân tướng, không nghĩ tới lại sớm dùng loại cách này bị đối phương biết được.

"...... Lập Nhân anh ấy có trách tôi hay không?" Thẩm Ninh đầu tiên lo lắng vậy mà là điểm này, "Tôi giấu anh ấy lâu như vậy, anh ấy khẳng định rất tức giận đi?"

"Cậu ta sinh khí cái rắm a, cậu ta có cái gì tốt mà sinh khí, cậu ta còn có mặt mũi tức giận? Cậu và cậu ta chung sống nhiều năm như vậy đều không nhìn ra thân thể cậu có vấn đề, cậu ta còn có mặt mũi tức giận?" Liễu Dật coi như là phục sóng não của Thẩm Ninh, quả nhiên hai người này là một đôi, sóng não đều giống y như nhau, đều lo lắng đối phương sẽ tức giận.

"Thật sự?" Thẩm Ninh khẩn trương niết tay mình.

"Cái này khẳng định a, cậu ta đau lòng cậu muốn chết, cậu cũng thật là, sớm nói với cậu ta không phải không nhiều chuyện như vậy rồi, cũng chắc chắn sẽ không có người hô phong hoán vũ." Liễu Dật càng nghĩ càng khó chịu.

"Tôi......" Thẩm Ninh chột dạ.

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tôi không nói cậu nữa, cậu ta ngày mai đóan chừng ngày mai sẽ tới đây, cậu xem xảy ra chuyện lớn như vậy, sau giải phẫu có muốn kéo dài hay không?"

Thẩm Ninh có chút do dự, "...... Tôi cũng không biết, anh giúp tôi hẹn Maynard đi, tôi hảo hảo tán gẫu với hắn một chút."

"Được." Liễu Dật gật đầu một cái, "Bất quá tôi cảm thấy kéo dài sau này khá tốt, đỡi đợi lâu như vậy rồi không cần thiết một hai ngày này, dù sao Lập Nhân đã biết rồi, cậu tốt xấu cũng để cậu ta có tâm lý chuẩn bị a."

"Cậu là không biết, chuyện này nháo tới đặc biệt lớn, cậu là người trong cuộc dù sao cũng phải lộ diện lên tiếng đi?" Liễu Dật than thở, "Bất quá cậu yên tâm, Lập Nhân bên kia đang tra giúp cậu, xem tới cuối là ai giở trò quỷ, tôi đoán hơn nửa chính là con mụ Hàn Văn Quân kia, cậu chờ tin tức tốt là được." Liễu Dật an ủi.

"Cái này ngược lại không có gì, cảnh sát khẳng định cũng sẽ điều tra a, tới lúc đó đưa luật sư văn kiện là được." Thẩm Ninh ngược lại rất trấn định, "Vẫn là phải cảm ơn anh, nếu không phải tôi anh đoán chừng cửa này rất khó qua."

"Cái này có cái gì khó qua, coi như không có mấy video kia cũng chả sao, để người xem bộ dạng cậu vẽ tranh một chút liền biết, cậu đây là có tài thực sự, còn sợ người nhìn a." Liễu Dật bĩu môi.

Lúc truyện nháo tới sôi sùng sục, Thẩm Ninh rốt cục lộ diện rồi, anh tiếp nhận phỏng vấn của một nhà truyền thông quyền uy, đối phương đặc biệt phái phóng viên tới Nhật Bản phỏng vấn anh, muốn hảo hảo chụp trạng thái hiện tại của anh, làm chủ đề đặc biệt gì đó, nói là sẽ không làm chậm trễ anh quá lâu, Thẩm Ninh sau nhiều lần suy nghĩ đáp ứng.

Phỏng vấn phân ra hai phần công bố, công bố ban đầu chính là video phỏng vấn cá nhân Thẩm Ninh, sau vài tuần sẽ lần lần lượt lượt đối với sáng tác nghệ thuật của Thẩm Ninh, sinh hoạt cùng với thân thể vân vân các phương diện làm series bản tin chi tiết, người bên cạnh Thẩm Ninh, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, bảo mẫu, bạn bè, giáo viên bạn học, những người khác trong giới nghệ thuật vân vân đều là đối tượng được phỏng vấn, thậm chí còn có Hạ Lập Nhân.

Phỏng vấn cá nhân của Thẩm Ninh ngày thứ hai liền tung ra, đây là lần đầu tiên sau sự kiện thương thủ anh công khai lên tiếng.

"Thầy Thẩm, chào ngài, phi thường cảm ơn ngài có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi." Phỏng vấn Thẩm Ninh chính là nữ phóng viên xinh đẹp trẻ tuổi, nghe nói là fan của Thẩm Ninh.

"Chào cô." Thẩm Ninh hướng về nơi phát ra thanh âm lộ ra một nụ cười.

Phỏng vấn là tiến hành ở phòng bệnh của Thẩm Ninh, Thẩm Ninh hôm nay mặc quần áo vô cùng bình thường thoải mái, nhưng anh lớn lên bộ dáng thanh nhã, vóc người lại đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, mặc dù mắt không có tiêu cự gì, nhưng nhìn qua có một loại mỹ cảm khác, vui tai vui mắt đồng thời lại khiến cho người đau lòng không thôi, một mỹ nam rất đẹp làm sao lại mù chứ, anh còn có tài hoa như vậy.

"Phi thường xin lỗi thầy Thẩm, thân thể ngài tình trạng không tốt còn phải phiền toái ngài như vậy, tôi sẽ tăng nhanh tốc độ, tận lực không làm lỡ ngài nghỉ ngơi." Nữ phóng viên xin lỗi.

"Không sao, đây cũng không phải vận động kịch liệt gì, chúng ta làm giống như tán gẫu là được." Hai người hàn huyên một hồi.

Phỏng vấn chủ yếu nhất là quay xung quanh "Sự kiện thương thủ" triển khai, bởi vì Thẩm Ninh có Hạ Lập Nhân bảo vệ, những vẫn đề khác nữ phóng viên cũng không dám hỏi loạn, vấn đề tình cảm một mực không có hỏi, chỉ sợ kích thích Thẩm Ninh.

"Lúc trước trên mạng có người bôi nhọ ngài lừa gạt đại chúng, tác phẩm đoạt giải nhờ thương thủ chấp bút thay, thầy Thẩm ngài có thể nói một chút quan điểm của ngài về chuyện này không?"

Thẩm Ninh cười nói: "Kỳ thực tôi đến bây giờ cũng không hiểu tại sao có người não động sẽ lớn như vậy, bởi vì tôi không nhìn thấy, cho nên tới hôm qua mới biết chuyện này, bạn bè tôi sợ tôi chịu kích thích vẫn không dám nói với tôi, chờ sau khi chuyện tra ra manh mối mới nói chân tướng với tôi. Tôi rất cảm kích bạn bè tôi, cũng rất cảm kích fan và netizen tin tưởng ủng hộ tôi, nếu như không có bọn họ, tôi e rằng tới bây giờ cũng không thể trong sạch, về phần người khởi xướng bịa đặt, tôi tin cảnh sát sẽ tra ra chân tướng, tôi sẽ chiếu theo thủ tục khởi tố."

"Tôi tin nhất định rất nhanh sẽ tra ra manh mối, ảnh hưởng của chuyện này phi thường ác liệt, hi vọng người tung tin đồn có thể sớm chịu chế tài của luật phát, trả lại thầy Thẩm ngài một công đạo."

"Cảm ơn."

Hai người sau khi hàn huyên một lát sự kiện thương thủ nữ phóng viên đổi đề tài.

"Không vui vẻ chúng ta không nói nữa, nói chút vui vẻ." Nữ phóng viên đề cập tới tác phẩm đoạt giải, "Chúng ta đều biết, 《Ánh sáng 》 của thầy Thẩm lần này ở triển lãm mỹ thuật quốc tế cung điện Louvre đạt giải hội họa giải vàng, thành thực mà nói, lúc tôi nhìn thấy bức tranh này cũng bị rung động tới, nếu như tôi có tiền, tôi cũng muốn mua về nhà! Cho nên tôi rất hiếu kỳ, bản thân thầy Thẩm đối với tác phẩm đoạt giải này có ý kiến gì không, là nguyên nhân gì thúc đẩy anh sáng tác ra một tác phẩm tài ba như vậy?"

Nói tới vấn đề này Thẩm Ninh trầm mặc một hồi.

"...... Kỳ thực vấn đề này tôi cũng không biết trả lời cô thế nào." Thẩm Ninh cười khổ, "Tác phẩm có thể đoạt giải kỳ thực cũng là ngoài dự đoán của tôi, không phải khiêm nhường, thật sự là ngoài ý muốn, bởi vì bản thân cũng không biết tác phẩm tôi sáng tác ra rốt cuộc là cái dạng gì."

Nữ phóng viên có chút ngốc, trong lòng tự nhủ video chúng ta đều xem a, chính là bản thân anh vẽ đấy a, anh sao có thể không biết chứ.

"Tôi nói như vậy mọi người có thể không rõ, ừm...... Bởi vì tôi không nhìn thấy, cho nên tác phẩm tôi vẽ ra nhất định sẽ chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng của tôi, vẽ tranh coi như là cuộc sống tinh tế, tôi lúc nhìn thấy cũng sẽ có hạ bút sai, huống chi tôi hiện tại không nhìn thấy, chỉ dựa vào tay cùng trực giác và kinh nghiệm, không thể nào hoàn toàn phục hồi phác họa trong đầu tôi.

" 《Tuyệt vọng 》 và 《Ánh sáng 》đạt giải đều ngoài ý muốn của tôi, nếu không phải bạn tôi lấy danh nghĩa của tôi mang đi tham gia triển lãm, tôi nghĩ bọn chúng vĩnh viễn đều sẽ ở trong phòng vẽ tranh của tôi, bọn chúng chỉ là hai trong số rất nhiều tác phẩm của tôi mà thôi, cho nên muốn hỏi tâm tình khi đoạt giải, tôi chỉ có thể nói là ngoài ý muốn đi, chính mình cũng không cách nào nói ra chỗ đặc biệt của bọn chúng, tôi nghĩ người từng xem bức tranh này đều có tư cách đánh giá hơn bản thân tôi."

Mũi nữ phóng viên có chút chua, cô không nghĩ tới một chủ đề vui vẻ như vậy thế nhưng sẽ trở nên nặng nề như vậy, Thẩm Ninh thật là quá đáng thương, anh ấy ngay cả tác phẩm mình vẽ cái dạng gì đều không nhìn thấy.

"Con cô hỏi linh cảm sáng tác 《Ánh sáng 》, bức tranh này tôi ban đầu là làm phong bút mà vẽ thôi, sau Ánh sáng tôi liền không tiếp tục cầm bút vẽ nữa." Thẩm Ninh ăn ngay nói thật.

"Phong bút? Tại sao?!" Nữ phóng viên một chút nghi thái không có, cô bị dọa sợ, một đại tài tử như vậy phong bút, đây cũng là tổn thất siêu cấp lớn của giới nghệ thuật a, Thẩm Ninh hiện tại chính thức vượt lên đỉnh cao sự nghiệp, hẳn là mài sắt khi còn nóng mới đúng.

"Tôi coi vẽ như chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh, ban đầu mù, tôi cơ hồ mỗi này đều sẽ tiến hành sáng tác, bất kể trạng thái có tốt hay không, tôi đều sẽ vẽ lên một hai bức, bởi vì tôi sợ thời gian dài không động tới bút vẽ tôi sẽ từ từ mất đi khả năng vẽ, đối với tôi của lúc đó mà nói, không có chuyện gì đáng sợ hơn việc này."

"Nhưng lúc ấy bởi vì vừa mới mù, tâm tình vẫn phi thường tiêu cực, luôn là tràn đầy tuyệt vọng, tất cả tác phẩm đều là mang theo tâm tình tiêu cực đi sáng tác, 《Tuyệt vọng 》 chính là sáng tác ra dưới trạng thái như vậy, bạn tôi lại nói tên tôi đặt không tốt, nên gọi là hi vọng mới đúng, cho nên nói đoạt giải mới ngoài dự đoán của tôi."

"Sau đó tôi dần dần không nhìn thấy nữa, bác sĩ cũng nói với tôi, tuyệt đối không có khả năng hồi phục thị lực, ai cũng không muốn để tôi tiến hành giải phẫu, sau đó tôi liền từng ngày trở nên tê dại, rất nhiều tác phẩm đều dưới loại trạng thái tinh thần này sáng tác, cho dù tôi không nhìn thấy, tôi cũng biết bọn chúng sẽ bày ra với mọi người một loại khí tức như dạng gì."

Hốc mắt nữ phóng viên bắt đầu phiếm hồng.

"Bất quá lúc đó tôi cũng không có tự giác, cả người đều tê dại, cho đến......" Thẩm Ninh dừng lại một chút, "Cho đến khi tôi nghe nói người tôi yêu có người yêu khác." Anh dùng người yêu gọi Hạ Lập Nhân, mặc dù không chỉ tên nói họ, nhưng mọi người đều rất rõ ràng.

"Ngay lúc đó tôi trong lòng tràn đầy ghen tỵ, tâm nghĩ, nếu như tôi nhìn thấy, vậy đứng bên cạnh người đó hẳn là tôi đi? Chúng tôi cũng sẽ không chia tay."

"Thậm chí tôi hối hận, tại sao ban đầu muốn rời khỏi anh ấy, anh ấy đối với tôi tốt như vậy, chưa từng thương tổn tôi, tôi lại bởi vì ích kỷ và tự ti lừa gạt anh ấy, nhưng chờ anh ấy tìm được hạnh phúc mới tôi lại không có cách nào thẳng thắn đi chúc phúc, tôi bất quá chính là lừa mình dối người, vừa ti tiện lại ích kỷ."

"Ngay lúc đó tôi điên cuồng muốn hồi phục thị lực, cho nên liền sáng tác 《Ánh sáng 》, cho nên nó cũng không phải tác phẩm tốt đẹp gì, có lẽ chính bởi vì tôi không nhìn thấy, nó hiện ta mị lực tôi ngoài ý muốn, cho nên đối mặt với khen ngợi như vậy, tôi cảm giác hổ thẹn."

"Sau khi phát tiết tôi lập tức thanh tỉnh, nhớ lại tất cả sáng tác sau khi mù, tôi cảm thấy những người khác nhìn thấy bọn chúng cũng sẽ không có bao vui vẻ, tôi lập tức không tìm được ý nghĩa tiếp tục vẽ nữa, cảm giác tôi bất quá chính là tự thỏa mãn chính mình, cũng không phải dùng tâm tình nhiệt tâm để sáng tác."

"Nếu như có một ngày tôi một lần nữa cầm lên bút vẽ, khẳng định là bởi tôi hồi phục thị lực." Thẩm Ninh chậm rãi nói.

Nữ phóng viên và nhiếp ảnh gia đều nước mắt rưng rưng, bọn họ chưa từng nghĩ hướng phỏng vẫn sẽ là như vậy, thống khổ trong lòng không phải là mấy câu nói ngắn ngủn này có thể biểu đạt ra, nhưng đã đau xót tới mức làm cho bọn họ muốn khóc, rốt cuộc là quyết tâm như thế nào mới khiến cho người này vứt bỏ chuyện quan trong nhất trong đời, đây chính là cái gọi là chấp nhất của nghệ thuật gia đi, anh thật sự coi vẽ tranh như một chuyện rất thần thánh, không muốn cho phép bản thân không còn thuần túy nữa đi vấy bẩn phần thiêng liêng này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi