KẾ HOẠCH CHINH PHỤC QUÂN Y


Đội cấp cứu hành động nhanh chóng, trên trực thăng có lồng ấp cho trẻ sơ sinh, sau khi bọn họ lên trực thăng, Niếp Duy An vội vàng đặt đứa trẻ vào lồng ấp cẩn thận và nhanh chóng thông báo tình hình cho nhân viên cấp cứu.
Các chiến sĩ không sao, cơ bản chỉ là vết thương ngoài da đơn giản, riêng bắp chân của Lưu Tam bị đạn bắn xuyên qua hơi nghiêm trọng nên được trực thăng đưa thẳng đến bệnh viện, những người khác chỉ sơ cứu vết thương, giao lại mọi chuyện cho cảnh sát vũ trang xử lý, sau đó lên xe quay về doanh trại.
Niếp Duy An không biết vì sao tâm trạng có chút bồi hồi không yên.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ra chiến trường, là một bác sĩ, cô đã nhìn thấy nhiều sinh tử hơn họ nhưng hôm nay cô vẫn không thể thích ứng được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đứa bé sơ sinh nằm trong lồng ấp khóc nháo, cánh tay nhỏ bé quơ quào như đang tìm kiếm gì đó…
Tuy rằng trong lòng Niếp Duy An biết rõ ràng đứa bé nhỏ như vậy, căn bản cái gì cũng chưa nhận thức được, nhưng ngực vẫn ẩn ẩn đau.
Nguyên Soái một tay giữ vô lăng, một tay duỗi ra vuốt ve mái tóc cô, khẽ nói: “Em làm rất tốt, nếu không có em, đứa bé kia căn bản không sống được.”
“Em biết lúc đó không còn cách nào khác…” Niếp Duy An thở dài: “Nhưng em vẫn rất buồn và lo lắng cho đứa bé… Nó không được chăm sóc tốt từ khi còn ở trong bụng mẹ nên đã yếu ớt, lúc ra đời còn gặp biến cố lớn như vậy, nếu tương lai không được chăm sóc cẩn thận, sự phát triển sau này sẽ còn bị ảnh hưởng nhiều hơn.”
Nguyên Soái nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Đây là đứa bé đầu tiên em tự tay đỡ đẻ đúng không?”
Niếp Duy An hơi sửng sốt, cười nói: “Anh cho rằng em quá quan tâm đứa trẻ này sao? Đúng vậy, nó là đứa trẻ đầu tiên em đỡ đẻ… Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, chứng kiến ​​sự sống sót kiên cường của nó, em không khỏi có chút cảm tình đặc biệt với đứa bé.”
Nếu đổi một hoàn cảnh khác, ví dụ như sinh thường hoặc sinh mổ ở bệnh viện, có lẽ Niếp Duy An sẽ không bị chấn động như thế, nhưng đứa bé này thì khác, một sinh mệnh mới trải qua bao gian khổ máu tanh mới đến thế giới này, mặc kệ cha mẹ nó là loại người nào thì đứa bé cũng vô tội.
Nguyên Soái trong lòng hiểu rõ, suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ chúng ta phải trở về doanh trại báo cáo, chờ khi bàn giao xong nhiệm vụ qua phía cảnh sát, anh cùng em đi bệnh viện.”
Niếp Duy An cười cười, lắc đầu nói: “Không cần, em có thể tự đi.”
Trở lại doanh trại, hai người ngay cả thở cũng không kịp, vội vàng viết tổng kết chiến trận , còn có rất nhiều tài liệu cần xử lý, sau đó lập hồ sơ lưu trữ, đây đều là những quy trình quan trọng bắt buộc phải làm sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ.
Ngay cả nhóm bộ đội đặc chủng cũng phải viết báo cáo tổng kết, trả vũ khí về kho, thống kê thiệt hại chiến đấu… Làm xong mọi việc mới được nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ giết người.
Niếp Duy An có chút lo lắng nên bàn bạc với Nguyên Soái tổ chức một buổi tư vấn tâm lý để khiến mọi người thoải mái hơn, tránh để lại bóng ma tâm lý.
Không ngờ, Nguyên Soái từ chối không chút do dự.
“Không cần! Bọn họ đã sớm được huấn luyện tâm lý đặc biệt rồi, cho họ một thời gian, họ sẽ tự điều chỉnh được! Bọn họ cần phải làm quen với điều đó! Tư vấn tâm lý gì chứ?”
Điều này nói lên điều gì…

Niếp Duy An thầm oán, nghiêm túc khuyên nhủ: “Bọn họ dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, trên chiến trường đám Thiệu Chính còn chịu không nổi nôn ra… Nếu họ không tự điều chỉnh bản thân được, sau này thực hiện nhiệm vụ có chuyện gì thì sao?”
Nguyên Soái lãnh đạm hừ một tiếng: “Em đối với Thiệu Chính có phải quan tâm quá mức rồi không? Cậu ta là một chiến sĩ! Là một quân nhân đủ tư cách! Không phải đứa nhỏ lớn lên trong hũ mật không biết gì! Cậu ta trưởng thành rồi!”
Niếp Duy An bất đắc dĩ: “Anh có thể đừng ăn bậy dấm chua được không?”
“Ai ghen tị chứ?” Nguyên Soái liếc cô một cái, hừ lạnh nói, “Hay là em cảm thấy anh có lý do gì để ăn dấm chua?”
Niếp Duy An nghẹn họng.
Được rồi, anh có lòng dạ sắt đá nên mặc kệ không quan tâm đến bọn họ, vậy cô sẽ tự tìm bọn họ trò chuyện xem tâm lý bọn họ có gì không ổn không.
Niếp Duy An nổi giận đùng đùng trở lại Trạm y tế liền thấy Thiệu Chính vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi chờ, còn Tống Đình Ngọc luống cuống tay lục tung tủ thuốc, vẻ mặt đỏ bừng.
Niếp Duy An nhíu mày: “Thiệu Chính, cậu lại bắt nạt bác sĩ tiểu Tống của chúng tôi à?”
Thiệu Chính “Ha” một tiếng, khinh thường trợn mắt lên, châm chọc nói: “Cần tôi bắt nạt sao? Tôi là tới tìm thuốc! Tìm nửa ngày cũng không ra, thật vô dụng!”
Kỳ thật thật sự cũng không trách được Tống Đình Ngọc, hôm trước lô thuốc này được đưa tới còn chưa kịp kiểm kê xong đã trực tiếp nhét một đống lớn vào trong tủ thuốc, bây giờ thật sự rất khó tìm được trong chốc lát.
Tống Đình Ngọc bĩu môi, sau một hồi lục lọi thì cũng tìm được thuốc, tuy trong lòng vừa tức vừa sợ Thiệu Chính nhưng anh vẫn làm tròn chức trách bác sĩ, kiên nhẫn dặn dò: “Không được thoa trực tiếp vào vùng da bị tổn thương mà phải cho vào lòng bàn tay, xoa cho nóng lên, sau đó xoa vào vết bầm…”
“Được rồi, được rồi!” Thiệu Chính giật lấy thuốc, không kiên nhẫn nói, “Tôi dùng thuốc này nhiều lần rồi, anh còn dong dài gì nữa?”
Thiệu Chính phất phất tay áo: “Được rồi, tôi đi trước đây…”
“Khoan đã!” Niếp Duy An bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ngăn cậu ta lại nói, “Tôi có việc muốn nói với cậu… Tiểu Tống, cậu đi kiểm kê dược phẩm đi!”
Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng thở ra, chân như bôi dầu chạy nhanh đi.
Thiệu Chính không kiên nhẫn nhíu mày: “Chuyện gì?”
Niếp Duy An cười tủm tỉm kéo cái ghế qua, vẻ mặt ôn hoà nói: “Không có gì, muốn tán gẫu với cậu một chút… Đừng đứng, ngồi đi!”
Thiệu Chính nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, thận trọng ngồi xuống, hỏi: “Cô có gì thì nói nhanh đi, tôi trở về còn phải viết báo cáo nữa!”
Niếp Duy An cố gắng hết sức để nói bằng một giọng nhẹ nhàng: “Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành xuất sắc, thật sự là vất vả cho cậu rồi…”
“Vất vả?!” Thiệu Chinh khó hiểu nhìn cô, “So với một ngày huấn luyện của chúng tôi thì cái này dễ dàng hơn nhiều!”
Mặc dù trong đám buôn người đó khá đông và được trang bị một số vũ khí tối tân, nhưng dù sao bọn chúng cũng không được đào tạo chính quy, huống hồ còn có rất nhiều kẻ gà mờ… Toàn bộ đám ô hợp đó đã được giải quyết chỉ trong vài phút!

Niếp Duy An nghẹn họng, cố gắng tiếp tục đề tài: “Các cậu đã làm rất tốt, lần đầu tiên ra chiến trường mà thể hiện tốt như vậy.

Mặc dù huấn luyện viên Nguyên không nói gì, nhưng tôi biết rằng anh ấy thực sự rất tự hào về các cậu…”
“Này, cô không phải là đang bày tỏ cảm kích với tôi đấy chứ?” Thiệu Chính nhịn không được liếc mắt nhìn cô một cái, “Tôi biết cô và huấn luyện viên tình cảm sâu nặng, hàng đêm còn vụng trộm, ở nơi hoang dã cũng không nhịn được… Bất quá cô không phải tìm lầm đối tượng đấy chứ? Tôi hiện tại không muốn tìm vợ, cũng không có hứng thú với cô, cô thể hiện cảm kích trước mặt tôi làm gì?”
Niếp Duy An cắn răng cười, hung tợn nói: “Thứ nhất, tôi và huấn luyện viên của các cậu không phải như các người nghĩ.

Thứ hai, hai chúng tôi chưa từng làm chuyện gì vượt quá phép tắc của quân đội…”
Thiệu Chính không thể tin trừng lớn mắt: “Một người đàn ông cường thế như huấn luyện viên mà cô còn không hài lòng?”
Niếp Duy An đỡ trán không nói nên lời, thật lâu sau mới bình tĩnh lại được, khó khăn nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này… Tôi chỉ muốn quan tâm đến cậu thôi.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên, tôi lo lắng các cậu lần đầu tiên giết người…”
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu ý của cô!” Thiệu Chính nhịn không được đánh gãy lời cô, khinh thường nhìn cô, “Các người làm quan, nói chuyện cứ thích giở giọng văn vẻ! Không giống quân nhân chúng ta thẳng thắn, không vòng vo!”
Thiệu Chính thở dài: “Lúc mới bắt đầu nổ súng… Tôi còn nghi ngờ đây là một cuộc diễn tập khác cho nên cũng không cảm thấy có quá nhiều gánh nặng.

Nhưng lúc sau, lần đầu tiên nhìn thấy màu đỏ của máu, màu trắng của não, tôi không thể chịu đựng được nên mới nôn ngay lúc đó, đó là một phản ứng sinh lý bình thường! Cô là bác sĩ, nên đã sớm quen với cảnh máu me.

Nhưng tôi là người bình thường nên không thể so sánh như vậy được!”
Sợ bị cô giễu cợt, Thiệu Chính không khỏi tự phản bác vài câu, tiếp tục nói: “Cho dù biết không phải diễn tập… nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, trong đầu làm gì nghĩ được gì khác, đối phương có súng, mẹ kiếp, lúc đó chỉ biết phải hoàn thành nhiệm vụ, không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy!”
Niếp Duy An gật đầu, thời điểm sinh tử quan trọng thực sự có thể kí.ch thích tiềm năng của con người, nếu không liều mạng thì chỉ có chết.
“Sau đó thì sao?”

Thiệu Chính nghĩ nghĩ, giận dữ nói: “Sau khi ngừng bắn, lúc đó mới phát hiện tay cầm súng đang run rẫy… Không phải sợ hãi, mà là, mà là… Sinh mệnh của những người đó, rõ ràng là con người, vậy mà lại chấm dứt trong tay mình… Tôi nghĩ bọn chúng tội ác tày trời, nhưng cũng có những người tội không đáng chết mà?”
“Cho nên đối với phụ nữ, cậu chỉ bắn vào tay để làm mất đi sức chiến đấu chứ không trực tiếp giế.t chết đúng không?”
Thiệu Chính gật đầu: “Tôi, tôi cảm thấy bọn họ có thể là bị hiếp bức… Hoặc là giống như cô nói, hội chứng Stockholm gì gì đó, cho nên họ mới không phân được kẻ thù và người giải cứu… Huấn luyện viên đã nói phải tự mình phán đoán, tôi mới thủ hạ lưu tình! Tôi cũng không phải là một kẻ lòng dạ đàn bà a!”
Niếp Duy An cười cười: “Tôi đương nhiên biết, cậu là thành viên của Hoa Nam Lợi Nhận, đương nhiên sẽ không nương tay với kẻ địch… Bây giờ thấy thế nào? Có còn thấy khó chịu bởi vì giết người không?”
Thiệu Chính lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút hung quang, lạnh lùng nói: “Không! Đám người đó chết là đáng! Một phát súng là quá nhân từ với bọn súc sinh đó! Cư nhiên ra tay tàn bạo như vậy với phụ nữ và trẻ con… Mấy đứa bé còn nhỏ như vậy, nhân sinh vừa mới vừa mới bắt đầu lại gặp phải cực khổ như vậy… Cả đời bọn nó đều bị hủy! Cũng có không biết bao nhiêu gia đình đều bị hủy ở trong tay bọn chúng rồi!”
Niếp Duy An trong lòng ngổn ngang cảm xúc, khó trách Nguyên Soái không đồng ý với ý kiến tư vấn tâm lý của cô… Nếu xét về độ hiểu biết bộ đội đặc chủng, cô quả thực không thể so với Nguyên Soái.
“Ê!” Thiệu Chính nghiên đầu nhìn cô, trên mặt có chút mất tự nhiên, giả bộ hờ hững nói: “Này, cô muốn biết cái gì thì tôi đều nói cô nghe cả rồi đấy! Chỉ là, cô có thể hứa với tôi một chuyện được không?”
Niếp Duy An tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Thiệu Chính bỗng nhiên ấp úng, một lúc sau cậu ta nhìn cô chằm chằm, không vui nói: “Đừng thể hiện tình cảm ân ái với huấn luyện viên trước mặt Tường ca… Cô thấy đấy, sau khi cậu ấy biết chuyện của cô và huấn luyện viên, cậu ấy đơn giản là thành toàn cho hai người, vậy cô có thể quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy một chút…”
Niếp Duy An dở khóc dở cười xua tay: “Nói cái gì vậy! Tôi… và huấn luyện viên căn bản không phải như các cậu nghĩ, như thế nào thể hiện tình cảm chứ? Đừng suy nghĩ lung tung!”
Thiệu Chính bĩu môi, đứng lên, hai tay đút túi quần, bộ dáng cà lơ phất phơ như thường lệ, kiêu ngạo hừ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi xử lý xong mọi việc, nhiệm vụ lần này mới hoàn toàn kết thúc, toàn đội được khen thưởng cho việc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, họ được cho một ngày nghỉ.
Niếp Duy Ancuối cùng cũng có thể rời đi, sáng sớm thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, nhưng không ngờ vừa ra đến cổng đã gặp phải Nguyên Soái đang chuẩn bị đi.
Niếp Duy An nhíu mày, cười như không cười mở miệng: “Thật trùng hợp a!”
Nguyên Soái nhàn nhã dựa vào trước xe, trên sống mũi anh tuấn đeo kính râm bản to, mặc đồ rằn ri, áo nhét vào thắt lưng, dáng người cao lớn thẳng tắp, soái khí phi thường.
Nguyên Soái tháo xuống mặc kính, thản nhiên nhìn cô một cái, vỗ vỗ cửa xe nói: “Không phải trùng hợp, là anh cố ý đợi em! Lên xe đi!”
Niếp Duy An cũng không nói thêm nữa, lưu loát leo lên xe, dù sao có người nguyện ý làm tế xế, cô hà tất gì phải đi bộ trên núi đoạn đường dài như vậy chứ.
Không cần hỏi, Nguyên Soái liền lái xe thẳng đến nội thành, trên đường đi còn ghé mua chút điểm tâm sáng, sau đó phóng một mạch đến bệnh viện.
Lưu Tam ngày đó đi theo trực thăng cấp cứu đi thẳng bệnh viện, chụp X-quang kiểm tra để chắc chắn rằng không có tổn thương về gân cốt nhưng vết thương rất sâu phải khâu vài mũi và tiêm ngừa uốn ván, sau đó nằm viện theo dõi một ngày.

Ngày hôm sau, cậu ấy trở lại doanh trại quân đội.
Nguyên Soái trước tiên đi gặp bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của Lưu Tam để xem khi nào có thể tham gia huấn luyện trở lại, tránh cậu ta cậy mạnh bỏ qua dặn dò của bác sĩ mà để lại di chứng.
Niếp Duy An đi thẳng đến khoa sơ sinh.
Những đứa trẻ sơ sinh đều trông giống nhau nên rất khó để phân biệt, hơn nữa, tình hình lúc đó rất khẩn cấp, cô cũng không nhìn kỹ, Niếp Duy An đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa kính để tìm kiếm nửa ngày nhưng vẫn không xác định được đứa bé nào đứa mà cô đã đỡ đẻ, đành phải đến bàn y tá hỏi.

“Cô tìm đứa trẻ mồ côi mà hai ngày trước cảnh sát đưa đến? Là một bé trai sơ sinh đúng không?”
Niếp Duy An gật đầu, đưa ra căn cước của mình và nói: “Tôi có thể đi gặp đứa bé không?”
Đương nhiên, y tá sẽ không ngăn cản cô, cho rằng quân đội tới hỗ trợ điều tra nên vội vàng đưa cô đi thay quần áo vô khuẩn, sau đó dẫn cô vào phòng bệnh đi thẳng đến chiếc giường trẻ con trong góc.
Tiểu gia hỏa tựa hồ ngủ không yên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước dãi chảy ròng ròng cũng không ai để ý, khăn gối sau đầu cũng ướt sũng
Niếp Duy An sắc mặt tối sầm, trong lòng không nói nên lời tức giận cùng buồn bực, nhẹ nhàng bế đứa nhỏ lên, mới phát hiện bởi vì không có người kịp thời thay tã và khăn lót, quần áo ẩm ướt lâu ngày đã tạo thành vết rôm sảy dày đặc trên người đứa bé.
“Các cô chăm sóc đứa bé như vậy à?”
Y tá bị mắng vẻ mặt xấu hổ, ngữ khí không vui nói: “Mỗi ngày bệnh viện đều có nhiều trẻ sơ sinh như vậy, làm sao có thể chăm sóc hết được? Bình thường trẻ sơ sinh khỏe mạnh sau khi ổn định sẽ được đưa đến khu sản phụ để mẹ chăm sóc… Một đứa trẻ mồ côi như thế này khó tránh khỏi sẽ có sai sót …”
Niếp Duy An biết rằng không thể hoàn toàn trách bệnh viện được, nhưng cô vẫn không kìm được tức giận, chạm vào những nốt đỏ dày đặc trên làn da mỏng manh của đứa bé, vẻ mặt đau lòng.
“Cho dù như vậy… Chăm sóc sức khỏe cho đứa bé là trách nhiệm của các người! Cô không thể để mặc đứa bé không thay tả ướt một thời gian dài và nổi rôm sảy nghiêm trọng đến như vậy!” Niếp Duy An hạ giọng, lạnh lùng nhìn cô nói: “Cô nhi thì làm sao? Cũng là một sinh mệnh nhỏ bé! Sinh mệnh của mỗi người là ngang hàng! Ngay cả ý thức đối xử bình đẳng với bệnh nhân còn không có, ai có thể yên tâm giao phó mạng sống của mình cho bệnh viện!”
Cô y tá bị mắng đến mặt đỏ bừng, trong lòng không cho là đúng, nhưng cô ta không thể bác bỏ điều đó.

Hơn nữa, Niếp Duy An đang mặc quân phục, trên vai có hai vạch và một ngôi sao tỏa sáng chói mắt, cô ta biết đây không phải là người mình có thể đắc tội.
“Còn thất thần làm gì?” Niếp Duy An nhíu mày, không vui thúc giục: “Mau thay chăn sạch đi!”
Cô y tá nhỏ lén trợn tròn mắt, nhanh chóng bắt tay vào việc.
Niếp Duy An nhẹ nhàng ôm đứa bé trong lòng, đứa bé như tìm được vòng tay ấm áp che chở của mẹ, sắc mặt cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Niếp Duy An hôn lên khuôn mặt mềm mại của đứa bé, khóe mắt liếc nhìn thấy phiếu bệnh án treo bên cạnh lồng ấp, trên đó không có tên, chỉ có một ô vuông 27.
Niếp Duy An bỗng nhiên nghĩ đến cô gái đáng thương đó, đến khi chết cũng không biết tên, chỉ biết trong miệng đám buôn người, cô được đánh số là 237, đại diện cho kiện hàng thứ 237…
Niếp Duy An ngực cứng lại, chỉ cảm thấy hai con số kia vô cùng chói mắt, ôm đứa bé mềm mại nhỏ nhắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót…
— Hết chương 56 —
 
 
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi