KẾ HOẠCH LY HÔN ĐÚNG ĐẮN

Hiện tại đã là giữa tháng 12, cách năm mới chỉ còn hơn 10 ngày, các công ty đều bắt đầu làm tổng kết năm. Các bộ phận của Bằng Á đều bận túi bụi, càng không cần phải nói đến một tổng giám đốc như Nguyên Tự.

Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên cháu trai nhỏ tới, Nguyên Tự đã chuẩn bị ở nhà hỗ trợ chăm sóc. Kết quả bởi vì quá nhiều  hội nghị, cũng chỉ có thể tiếc nuối đi làm.

Bữa trưa là Hoàng Hải Mỵ gọi mì sợi giúp anh, ăn ba ngày thịt cá, hiện tại Nguyên Tự chỉ muốn ăn chút gì đơn giản.

Ăn xong bữa trưa cũng không nghỉ ngơi, lại muốn bắt đầu vùi đầu vùi cổ làm việc. Chính là đang hăng hái, liền nghe Hoàng Hải Mỵ gõ cửa đi vào nói: “Nguyên tổng, phu nhân đã tới.”

Phu nhân? Tạ Manh?

Nghe được Tạ Manh tới, Nguyên Tự không hiểu sao cảm thấy trong lòng vui vẻ, lại suy nghĩ: Không đúng! Không phải cô ấy nên ở trông cháu sao?

Quả nhiên, trong chốc lát anh liền thấy Tạ Manh dẫn theo Nguyên Tư Lập đi vào, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, đi hai bước còn phải liếc nhau một cái như thể muốn xẻo đối phương tại chỗ.

Nguyên Tự buồn bực, hôm qua không khí giữa hai người nhiều lắm cũng chỉ xem như lạnh nhạt, sao hôm nay lại thành bộ dáng có thể đâm đối phương một đao bất cứ lúc nào rồi? Cũng chỉ mới có một buổi sáng thôi mà, là ai đắc tội ai?

Tuy rằng trong lòng cũng tò mò, nhưng Nguyên Tự đã quen với việc tự trấn tĩnh và che dấu suy nghĩ của mình. Cho nên, anh chỉ nghiêm túc mà nhìn Tạ Manh hỏi: “Sao lại dẫn nó tới đây? Có bất hòa sao không gọi nói với tôi một tiếng?”

Tạ Manh liền kỳ quái nói: “Nói cái gì? Nói xong anh sẽ đi về giải quyết với chúng tôi sao?”

Nguyên Tự nghẹn họng, cũng không nhìn xem anh có thời gian không à? Cho nên, anh trả lời có chút mơ hồ: “Hẳn là sẽ không.”

Tạ Manh càng kỳ quái: “Nếu không trở về quải quyết với chúng tôi, vậy thì dựa vào đâu muốn nói với anh?”

Nguyên Tự: “…” Lời này là nói anh vô dụng sao?

Xem ra hôm nay đã không thể cùng cô gái này nói rõ, cô hẳn là đã ăn không ít thuốc nổ. Vì thế, Nguyên Tự quay đầu nhìn Nguyên Tư Lập hỏi: “Cháu đã quen chưa?”

Nguyên Tư Lập dáng người nhỏ, ngồi xoay vòng trên ghế cao đối diện bàn làm việc của anh, nhìn như vậy vốn nên là một thiên thần nhỏ trong trẻo, hiện tại lại cười lạnh nói: “Không, thím ấy đối xử với cháu không tốt.”

Không khí lên án quá rõ ràng, hoàn toàn không che đậy ý định cáo trạng, Nguyên Tự lại chỉ gật đầu.

Ừm, xem ra hôm nay hai người bọn họ đều ăn trúng thuốc nổ. Nguyên Tự cũng không hỏi cô ấy đối với cháu không tốt như thế nào? Dù sao anh cũng không không hoàn toàn tin những lời nói đó, Nguyên Tư Lập đã nói dối nhiều lần, sớm đã không còn năng lực khiến người khác tin tưởng.

Vì thế, Nguyên Tự lại nhìn túi nilon màu trắng trong tay Tạ Manh hỏi: “Đây là cái gì?”

Nguyên Tư Lập vốn còn không vui đột nhiên cười đắc ý cười, sau đó bò lên  ghế dựa bên cạnh cười với Nguyên Tự, giọng nói trong trẻo: “Chú nhỏ, đây là điểm tâm mà cháu với thím nhỏ mang đến cho chú.”

Nguyên Tự kỳ quái hỏi lại: “Điểm tâm?”

Một lúc sau…

Nguyên Tự nhìn hộp nhựa màu trắng đựng canh chua cay trên bàn, vẫn không hiểu sao cái này được gọi là điểm tâm, anh chân thành hỏi: “Sao nhiều ớt bột vậy?”

Màu canh cũng đã đổi sang màu hồng nhạt…

Nguyên Tư Lập liền lớn tiếng nói: “Thím nhỏ thích ăn cay.” Mau mắng thím ấy đi, một chút cũng không hiểu chuyện.

Nguyên Tự nhắm mắt nhẫn nhịn, vì sao mua canh cho anh lại bởi vì cô thích ăn cay mà bỏ nhiều ớt?

Nhưng cái khiến anh càng tò mò chính là: “Còn có… Sao nhiều rau thơm vậy?”

Tạ Manh lập tức nói: “Anh thích mà!”

Nguyên Tự càng kỳ quái: “Ai nói với em tôi thích?”

Tạ Manh không chút do dự phản bội Nguyên Tư Lập, chỉ vào nhóc nói: “Nó nói.”

Nguyên Tự liền nhìn về phía Nguyên Tư Lập, Nguyên Tư Lập hoảng hốt, rõ ràng nhóc chưa từng nói, nhưng nhóc vẫn còn quá nhỏ, lúc này không thể phủ nhận, ngược lại chỉ có thể tìm lý do: “Rau thơm cháu không ăn đều là chú nhỏ ăn mà!”

Như vậy còn nói không thích sao?

Nguyên Tự giận đến bật cười, nói: “Đó là bởi vì cháu không ăn, chú, mới, ăn.”

“Cho nên chú thích còn gì!” Nguyên Tư Lập nhấn mạnh.

Nguyên Tự: “…”

Cuối cùng chén canh chua cay kia Nguyên Tự vẫn là không uống, quá rõ ràng, chén canh chua cay này đại khái chính là vật hi sinh trong cuộc chiến của hai người. Nguyên Tự cũng không có đủ lòng tốt để thu thập tàn cục này cho bọn họ.

Nguyên Tư Lập dù sao cũng là con nít, hai ngày nay lại vẫn luôn ở khóc, buổi sáng còn cùng Tạ Manh đấu trí đấu dũng, lúc này đã mệt mỏi ngáp.

Nguyên Tự thở dài, đứng dậy nói: “Nếu đã tới, lát nữa cùng nhau về đi!”

Tạ Manh gật đầu, đột nhiên lại thật tức giận nói: “Nguyên Tự, anh cười một cái đi.”

Nguyên Tự dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Tạ Manh hỏi: “Em bị điên à?”

Tạ Manh khoanh tay trước ngực, rất khó chịu mà nói: “Hiện tại tôi đang rất là tức giận, oắt con này một chút cũng không ngoan, tôi chăm sóc nó đặc biệt đặc biệt mệt. Hối hận, thật là hối hận. Tôi không muốn chăm nó nữa, bị nghẹn một bụng tức.”

Sắc mặt Nguyên Tự  cứng đờ, sau đó miễn cưỡng cười với Tạ Manh.

Quả nhiên Tạ Manh ha ha ha cười to nói: “Thì ra anh cười xấu hổ sẽ như thế này nha! Tuy là cũng đẹp, rất đáng yêu, nhưng mà nhìn buồn cười nhiều hơn. Tôi không giận nữa, anh cười thêm một cái đi.”

Nguyên Tự: “… Tôi không bán rẻ tiếng cười, đi theo tôi.”

Nguyên Tự cũng không thể nói gì cô, chỉ có thể dẫn bọn họ đến phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh. Phòng làm việc của Nguyên Tự vốn rất lớn, phòng nghỉ bên trái dùng một tấm bình phong màu đen ngăn cách tầm nhìn.

Vòng qua tấm bình phong, đập vào mắt chính là một cái cửa gỗ lim, được sơn màu nâu đỏ, có chút cảm giác cô độc. Nguyên Tự đẩy cửa ra, tầm nhìn liền trở nên rộng rãi, phảng phất giống như  bước qua cánh cửa thần kỳ của Doraemon, đi vào một không gian khác.

Sàn gỗ trải dài từ bên ngoài đến cửa sổ sát đất, đập vào mắt chính là một phòng khách đơn giản, lại đi thêm vài bước chính là một chiếc giường lớn rộng hai mét, bởi vì mặt tường đều thay bằng cửa sổ sát đất, cho nên ánh sáng vô cùng tốt.

Tạ Manh cởi giày đi vào, từ cửa nhìn vào không thấy bên tay phải còn có một phòng bếp, cạnh phòng bếp chính là một cái cầu thang hình xoắn ốc thông với lầu hai.

Nguyên Tự đi đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy hai lon Coca, sau đó đặt lên quầy đối diện với phòng khách. Nguyên Tư Lập gian nan bò lên giường, Tạ Manh nhìn buồn cười, sau đó nhìn về phía Nguyên Tự hỏi: “Anh mà cũng uống Coca à? Không phải tổng tài đều có sở thích bá đạo là uống cà phê sao?”

Nguyên Tự đi đến chỗ máy pha cà phê, đổ vào máy một chút hạt cà phê, sau đó mới nói: “Đúng thật tôi thích cà phê, nhưng không liên quan  gì đến việc tôi có phải ông chủ của Bằng Á hay không cả.” Anh không trực tiếp trả lời việc mình có uống Coca hay không, thật ra anh không uống nhiều, chỉ mới chuẩn bị nó ngày hôm qua, anh luôn cảm thấy một ngày nào đó anh có thể càn đến nó.

Có lẽ, vào lúc anh không biết, dưới tình huống anh không hề chú ý, anh đang vì một người anh không biết mà chuẩn bị.

Tất nhiên cũng không ai rảnh mà đi tranh luận về lon Coca tới cùng.

Trước khi Nguyên Tự ra cửa để tiếp tục làm việc thì dặn dò hai người: “Bên kia có máy tính, nếu em chán có thể mở lên dùng. Lên lầu hai là ban công, phong cảnh  trên ban công không tồi, nếu muốn em cũng có thể đi lên đó hóng gió. Cái kia… Giúp tôi dỗ Tư Lập ngủ, còn có, không được chạy lung tung.”

Nguyên Tự dặn dò xong, Tạ Manh là rất muốn đi ra ngoài. Nhưng cửa phòng nghỉ này chỉ có thể đi ra phòng làm việc của Nguyên Tự, ra ngoài sẽ bị anh ta bắt được ngay. Lại nói hôm nay mệt mỏi không chỉ có Nguyên Tự, Tạ Manh cô cũng rất mệt mỏi nha! Vì vậy Tạ Manh liền ở trong phòng nghỉ bắt đầu lên bản thảo cho truyện mới

***

Vào cuối năm, công ty nhiều sổ sách mà phòng tài vụ phải giải quyết, các bộ phận đều vội đến mức chân không chạm đất.

Thật vất vả mới tan làm, Giang Nhã Tuyên, Lâm Mộ Lan và Hầu Tĩnh Thục đứng ở trạm xe buýt đợi xe, xung quanh quảng trường này vốn đều là những cao ốc văn phòng, vào lúc tan làm trạm xe buýt sẽ đặc biệt đông người.

Người nhiều cũng không nói, xe buýt lúc tan tầm còn đặc biệt khó chờ.

Vốn Giang Nhã Tuyên các cô còn phải tăng ca, xe buýt lúc này cũng không đông như lúc tan tầm. Nhưng bởi vì các công ty cuối năm đều rất bận rộn, lúc các cô đợi xe thì ở trạm vẫn còn rất nhiều người.

Giữa nhiều người như vậy, thấy được Tạ Manh cũng không phải là một việc dễ dàng.

Chính Giang Nhã Tuyên cũng không biết vì sao ở nơi đông người như vậy chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy Tạ Manh. Cô thấy Tạ Manh từ đường lớn đối diện cầm hai cây kem ốc quế một bên nhìn đường lớn có xe chạy qua không, một bên thật cẩn thận qua đường.

“Nhã Tuyên, xe tới rồi.” Lâm Mộ Lan lôi kéo Giang Nhã Tuyên lên xe.

Giang Nhã Tuyên ngồi vào chỗ bên cạnh cửa sổ, lúc xe buýt bắt đầu khởi động, cô thấy từ bãi đỗ xe chạy ra một chiếc Maybach mà cô vô cùng quen thuộc. Tạ Manh đứng ở ven đường, chiếc Maybach kia liền ngừng ở trước mặt cô.

Xe buýt phía trước di chuyển, khung cảnh trước mặt lùi về phía sau, Giang Nhã Tuyên vội quay đầu nhìn cửa sổ.

Chỉ thấy trong xe có một đứa bé thăm dò nhìn Tạ Manh, đang chỉ vào cô bô bô nói gì đó. Tạ Manh cũng không để ý tới nó, chỉ đẩy mạnh đứa bé, sau đó tự mình lên xe.

Trong một khắc đó Giang Nhã Tuyên chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh¹, cô ngơ ngác mà ngồi lại, bình tĩnh một hồi cô mới quay đầu hỏi Lâm Mộ Lan: “Nguyên tổng có con trai hả?”

Ngũ lôi oanh đỉnh¹: chịu sự đả kích vô cùng lớn

Lâm Mộ Lan sửng sốt, suy nghĩ nói: “Hẳn là không đâu? Còn trẻ vậy mà!”

Hầu Tĩnh Thục lại nói: “Cũng có thể đó.”

Lâm Mộ Lan liền trừng lớn mắt: “Không thể nào? Anh ta mới 27 mà! Cần gì phải có sớm như vậy?”

Hầu Tĩnh Thục bị nói đến trợn trắng mắt, sau đó đánh cô một cái rồi mắng: “Đương nhiên là vì nối dõi tông đường rồi!”

“Ai, sinh con với người phụ nữ đó…” Lâm Mộ Lan xoa xoa da gà nổi trên người: “Nguyên tổng cũng quá sức rồi.”

Giang Nhã Tuyên không thèm để ý những việc đó, cô chỉ lại hỏi lần nữa: “Cho nên, Nguyên tổng có con thật không?”

Hai người bạn tự hỏi một chút, ai cũng không có câu trả lời chính xác được, rốt cuộc chuyện Nguyên tổng kết hôn cũng được giấu quá kỹ. Các cô ai cũng không nghe nói Nguyên tổng kết hôn, cho nên khi Tạ Manh tới, lúc các cô biết Nguyên tổng kết hôn, đều bởi chuyện này mà khiếp sợ.

Nghĩ như vậy, rốt cuộc Nguyên tổng vì cái gì mà kết hôn? Kết hôn bao lâu? Các cô đều không biết, cho dù có con trai cũng không có gì kỳ lạ đúng không?

Giang Nhã Tuyên thất hồn lạc phách mà ngồi ở chỗ kia, một câu cũng không nói nên lời. Tuy rằng cô cũng không biết vì sao mình cảm lại cảm thấy thương tâm khổ sở, nhưng cứ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó bị mất đi.

Mà bên kia, Tạ Manh ngồi trong xe cầm kem ốc quế đang giáo dục Nguyên Tư Lập: “Hiện tại kem ốc quế cháu ăn là của thím mua, cháu còn nhiều ý kiến như vậy, sao cháu không tự mình đi mua đi?”

Nguyên Tư Lập tức giận mà mắng lại cô: “Cái tôi muốn ăn là hotdog nhân phô mai, mẹ tôi nói, mùa đông ăn kem ốc quế sẽ bị đau bụng.”

Tạ Manh cắt một tiếng, nói: “Mùa đông mới nên ăn kem ốc quế đó! Mẹ cháu gạt cháu rồi.”

Nguyên Tư Lập đứng lên nói: “Thím mới gạt người, mẹ tôi không có gạt tôi.”

Tạ Manh lắc lắc kem ốc quế trên tay, hỏi: “Cho nên rốt cuộc cháu ăn hay không ăn?”

Nguyên Tư Lập rưng rưng gật đầu nói: “…… Ăn.”

Tạ Manh chậc lưỡi một tiếng, đem kem ốc quế đưa nhóc, sau đó còn dặn dò: “Đau bụng phải nhớ nói đó nha! Thím đã mua đủ loại thuốc rồi.”

Lái xe Nguyên Tự: “…”

Sau khi chở hai người bọn họ về đến nhà, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, ngay cả đèn trong sân cũng đã mở. Lúc Nguyên Tư Lập xuống xe, còn bởi vì cảnh đẹp này  mà vui vẻ mà cười một chút.

Trong nhà quả nhiên đã chuẩn bị đủ loại món ăn, lúc Nguyên Tự dẫn bọn họ vào nhà còn được chào đón nồng nhiệt

Đám người Nguyên lão phu nhân quả nhiên đã chuẩn bị các loại quà tinh xảo, tuy Nguyên Tư Lập không thiếu tiền, nhưng biểu hiện vẫn là vô cùng vui vẻ.

Cả gia đình vô cùng náo nhiệt mà quây quần bên bàn ăn, bữa tối phong phú là để chào đón Nguyên Tư Lập.

Cho nên trong lòng Nguyên Tư Lập bị bỏ rơi một ngày, bị Tạ Manh công kích một ngày rốt cuộc đã cân bằng. Nhìn xem, thím nhỏ không thích mình thì có ích lợi gì? Mọi người vẫn là hoan nghênh mình, hừ!

Người một nhà ăn uống vui vẻ, một chút cũng không biết có một người ở đang nhà thất hồn lạc phách – Giang Nhã Tuyên lúc này có bao nhiêu khổ sở.

Tạ Manh gắp một cái cánh gà chiên Coca, sau đó liền cúi đầu gặm. Nguyên Tự thấy cô gặm vui vẻ, thuận tay dời hộp giấy ăn đến trước mặt cô.

Đột nhiên, “Đinh” một tiếng, vừa to lại vang dội.

Tạ Manh dừng lại động tác ăn cánh gà, cô  kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tự hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Nguyên Tự nhíu mày: “Có tiếng gì đâu?”

Tạ Manh: “…”

“Đinh, hoan nghênh ký chủ mở ra hệ thống phản công của pháo hôi. Tôi là hệ thống phản công 398, xin chào”

“Đinh, hoan nghênh ký chủ mở ra hệ thống chỉnh sửa cốt truyện. Tôi là hệ thống sửa lỗi 602, xin chào.”

Trên thế giới này, lại có rất nhiều điều kỳ quái, Tạ Manh vẫn luôn biết, kỳ quái nhất chính là giấc mơ kia của cô.

Mà hiện tại, xuất hiện một thứ so với giấc mơ đó càng kỳ quái hơn. Hai hệ thống đi tới nơi này, đã tìm được chủ nhân tương ứng của chúng.

Tạ Manh và Giang Nhã Tuyên khi nghe thấy thanh âm này đều ngây ngẩn cả người. Cả hai đều cảm thấy chính mình đột nhiên được cả thế giới chọn làm nữ chính, hào quang loá mắt.

Tạ Manh ngồi trên bàn, mọi người đều đùa giỡn vô cùng náo nhiệt, vẻ mặt Tạ Manh lạnh nhạt mà nghe hệ thống phản công 398 nghiêm trang nói: “Xin chào ký chủ. Sau khi kiểm tra đo lường phát hiện ra có một hệ thống mới đang đến thế giới này, hãy để bổn hệ thống trợ giúp ký chủ tránh đi công kích của nó. Cũng trợ giúp ký chủ đạt đến đỉnh cao trong cuộc sống, nếu đồng ý xin vui lòng nói 1.”

Giang Nhã Tuyên thì đang ngồi trong phòng ngủ không còn người nào khác, vẻ mặt dại ra mà nghe hệ thống sửa lỗi 602 nói: “Xin chào ký chủ. Sau khi kiểm tra đo lường phát hiện cốt truyện trong thế giới này đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường, hãy để bổn hệ thống trợ giúp sửa đúng cuộc đời ký chủ, trở về đỉnh cao trong cuộc sống, nếu đồng ý xin vui lòng nói 1.”

Tạ Manh: “…”

Giang Nhã Tuyên: “…”

Tác giả có lời muốn nói:  Hệ thống vốn đã có ngay từ đầu, chỉ là trước kia vẫn đang phân vân có nên cho chúng nó xuất hiện hay không. Bất quá, chúng nó xuất hiện cũng có phần quan trọng, cho nên vẫn là thả nó ra đi! Đất diễn của hệ thống sẽ không quá nhiều, chỉ có một ít giữa nữ chủ và nữ chủ trong nguyên tác. ( đây là ý tưởng lúc này, nếu về sau hệ thống đoạt quá nhiều đất diễn, vậy thì cũng chỉ  tại nó nỗ lực, không liên quan gì tới tác giả đâu nha. Đúng, chính là như vậy.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi