KẾ HOẠCH NGHỊCH TẬP CỦA CỦI MỤC



Đại điển đăng cơ của Joyce được chọn vào năm ngày sau.

Joyce vốn còn tính trì hoãn thêm nửa tháng, hắn muốn trong vòng nửa tháng này kéo lại được trái tim của tiểu thư Andreas Rander, sau đó vào đại điển đăng cơ, hắn có thể tuyên bố với nhân dân toàn thế giới rằng tiểu thư Andreas Rander sẽ là hoàng hậu duy nhất của mình.
Nhưng ý nghĩ này lại bị Lục Diêu không chút khách khí dội nước lạnh.

Y bày tỏ Joyce muốn khiến tiểu thư Andreas Rander cảm động, để cô đồng ý gả cho hắn, trong vòng nửa tháng là không thể nào, mà nước không thể một ngày không có vua, cho hắn thời gian năm ngày để làm quen đã là cực hạn rồi.
Từ nhỏ Joyce đã theo hoàng huynh của mình sai đâu đánh đó, cho nên Lục Diêu nói cái gì, hắn sẽ làm cái đó.
Đại điển lên ngôi của hoàng đế mới Đế quốc Ngân Ưng tất nhiên được toàn bộ chòm sao Thần Anh chú ý.

Tuy chỉ cho bộ phận lễ nghi thời gian năm ngày để chuẩn bị, nhưng điển lễ được chuẩn bị vẫn khá đầy đủ, ngay ngắn trật tự.
Bọn họ gửi thiệp mời đến những lãnh tụ, nguyên thủ các nước quan trọng, mà Osiris thân là nguyên soái Liên Bang cũng thuộc trong số đó.
Năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Đại điển lên ngôi của Joyce, Lục Diêu không hề hiện thân trước mặt công chúng.
Lãnh đạo các nước trọng yếu của chòm sao Thần Anh đều đến đủ, khiến mọi người chú ý nhất tất nhiên là khách mời Liên Bang có thực lực ngang bằng với Đế quốc Ngân Ưng.

Người tới bên phía Liên Bang là tổng thống Kevin và nguyên soái Osiris.
Thân phận khách tới cũng đại biểu thái độ của một quốc gia.

Ví dụ như lúc trước Orpha lên ngôi, thân phận người Liên Bang phái đến cao nhất chỉ là phó tổng thống, người quân bộ Liên Bang tới quân hàm cao nhất là trung tướng.

Lần đó đoàn đại biểu của Liên Bang có thể nói là quy cách thấp nhất trong các buổi điển lễ lên ngôi của các đời vua Đế quốc Ngân Ưng.


Đồng thời hôm ấy Isis cũng chỉ xuất hiện một thoáng mang tính tượng trưng, Joyce thì còn không thèm lộ cả mặt.

Tuy Orpha giận dữ, nhưng lại không làm được gì.
Đại điển lên ngôi lần đó, sự lạnh nhạt và qua loa của Liên Bang, Orpha đã dùng dư luận che đậy để bảo vệ cho chút tôn nghiêm đáng thương của mình.

Gã dẫn dắt xu hướng truyền thông tuyên bố nguyên nhân Liên Bang hạ thấp quy cách xuất hiện vào điển lễ lên ngôi của mình là vì quan hệ lúc đó của Liên Bang và Đế quốc đang căng thẳng.

Trùng hợp lúc đó Liên Bang và Đế quốc vì tranh chủ quyền của một tinh vực nên xảy ra chiến tranh cục bộ.

Nói Isis chỉ xuất hiện ngắn ngủi là vì y bận cho trận chiến đó, gã xem lợi ích quốc gia là trên hết.
Một vài người tin dư luận này của gã, nhưng cũng có người vạch ra trúng ngay tim đen, trong lịch sử không phải chưa từng có đại điển đăng quang của vua được tổ chức trong lúc mối quan hệ giữa đế quốc và Liên Bang đang căng thẳng, mà khi ấy Liên Bang cũng cử tổng thống hoặc là nguyên soái tới tham dự.
Khách mời từ Liên Bang lần này đều khiến rất nhiều người thấy bất ngờ, vì thường thì khách mời sẽ không đồng thời xuất hiện tổng thống hoặc nguyên soái.
Lúc mối quan hệ của hai nước khá hòa bình, khách mời từ phía Liên Bang tới tham dự đại điển đăng quang của Ngân Ưng thì thân phận cao nhất là tổng thống Liên Bang, sẽ lấy chính khách làm chủ, bên phía quân bộ sẽ cử một thượng tướng làm đại biểu.

Lúc mối quan hệ giữa hai nước căng thẳng, phái đoàn khách mời của Liên Bang sẽ do nguyên soái dẫn đầu, sẽ lấy tướng lĩnh quân bộ làm chủ, bên phía chính phủ thì sẽ cử phó tổng thống tới làm đại biểu.
Rất hiếm khi nào mà tổng thống và nguyên soái đồng thời tới tham gia đại điện đăng quang.

Tình huống thế này trong lịch sử chỉ có hai lần, một lần là vào đại điển đăng quang của vị vua lập quốc Senna De Lance.

Lần còn lại là vào đại điển đăng quang của vị vua thứ 15 Haussy De Lance.
Lịch sử xưng vua Haussy là Haussy đại đế, ông được ca tụng là một trong những vị vua kiệt xuất nhất của đế quốc Ngân Ưng.

Trước khi ông đăng quang thì đã rất nổi tiếng.
Thậm chí có người từng sơ lược lại cuộc đời của Haussy đại đế, phát hiện vị vua này dù là về tính cách, năng lực, kinh nghiệm từng trải hoặc là danh vọng trong lòng dân chúng lại giống hệt thân vương Isis một cách lạ thường.

Rất nhiều người cảm thán, nếu thân vương Isis không mất sớm, có lẽ biết đâu sẽ vượt qua Haussy đại đế.
Mà lần này, Joyce lại trở thành vị vua thứ ba có tổng thống và nguyên soái Liên Bang cùng đến tham dự đại điển đăng quang.
Đại điển đăng quang diễn ra rất thuận lời, Joyce tiến hành hết một lượt các quy trình.

Thực ra thì trong lòng hắn, vị trí này vẫn luôn là của hoàng huynh, hắn không hề quan tâm tới nó.

Mà hiện tại hắn không thể không ngồi vào nó, nhưng hắn sẽ trở thành một vị vua hợp cách.

Đế quốc Ngân Ưng phồn thịnh là mong muốn của hoàng huynh, mà hắn sẽ không để cho hoàng huynh thất vọng.
Sau khi đại điển đăng quang kết thúc, Joyce bèn đi tìm Lục Diêu.
Hắn chia sẻ mấy ý nghĩ này cho Lục Diêu, kết quả lại bị Lục Diêu thưởng cho một cái cốc đầu.
"Thì ra em đang bảo vệ đế quốc Ngân Ưng cho anh à."
"Em vẫn luôn nghĩ vậy mà." Dù Joyce ở trước mặt người khác có lạnh lùng cao quý cỡ nào thì khi ở trước mặt Lục Diêu, vai vế của hắn vẫn luôn được xác định chính xác là một thằng em trai.

Cho nên có gì nói nấy.
Lục Diêu lại thưởng cho Joyce thêm một cái cốc đầu, "Trách nhiệm của em là gì? Mãi mãi trốn sau lưng anh làm một thân vương?"

Joyce ôm trán dịch đầu ra xa không dám nói chuyện nữa, không còn chút dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc ở đại điển đăng quang nữa.

Thực ra hắn luôn có suy nghĩ đó, nhưng hắn biết một khi trả lời vậy thì sợ rằng Lục Diêu sẽ hung dữ đánh tiếp.
Lục Diêu ngồi xuống, quản gia Ferris đưa cho y một ly nước.

Lục Diêu nhận lấy, nói "Cảm ơn."
Y uống một ngụm nước, tiếp đó nói với Joyce: "Điều này cũng trách anh."
Joyce nghe được Lục Diêu nói vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía Lục Diêu.
"Vốn bởi vì em sẽ không kế thừa ngôi vị, nên anh không nghĩ đến việc sẽ dẫn dắt em đi theo hướng này." Lục Diêu nói.
Hồi đó, Isis là người kế vị, cho nên vua Lope từ nhỏ đã bồi dưỡng y một cách bài bản có hệ thống.

Orpha là con riêng, vốn không hề có quyền kế vị, mà Joyce là con út, cũng sẽ không kế thừa ngai vàng, cho nên bọn họ đều sẽ không giáo dục theo phương hướng này.
Isis mong muốn Joyce có thể sống cuộc đời tự tại, cho nên cũng không dẫn đắt hắn về phương diện đấy.

Joyce là được Isis một tay dạy dỗ ra, nên y hiểu rõ Joyce có năng lực trở thành một vị vua nhưng lại không có lòng trở thành vua.

Bởi vì theo Joyce thấy đấy không phải là trách nhiệm của hắn.
Giống như bây giờ, hắn phát động đảo chính, đăng quang thành vua, mục đích căn bản chỉ là để báo thù cho Isis, đoạt lại vị trí vốn thuộc về Isis.

Bởi vì thân phận của Lục Diêu bây giờ khá đặc thù, không thể trở thành vua, cho nên hắn thay hoàng huynh ngồi lên vị trí đó, thay hoàng huynh quản lý quốc gia.
"Cũng trách anh.

Cho nên..." Lục Diêu mỉm cười, "Anh quyết định phải bù đắp..."
Joyce nhìn thấy nụ cười quen thuộc từ nhỏ đến lớn trên khuôn mặt Lục Diêu, nơi ngực chợt dâng lên trực giác không ổn...
"Em chợt nhớ ra em còn có chuyện..." Joyce chuẩn bị lẻn trước khi Lục Diêu nói hết.
Hắn mới bước ra được có một bước, giọng nói dịu dàng của Lục Diêu đã vang lên, "Đứng lại."
Joyce chỉ đành đứng nguyên tại chỗ.
"Về sau mỗi buổi tối em phải đến chỗ giáo sư Rosende học đạo làm vua." Lục Diêu quay đầu nói với quản gia Ferris, "Ông giúp ta đốc thúc bệ hạ Joyce nhé."
Quản gia Ferris khom người nói: "Vâng, điện hạ."
Hồi đó Lục Diêu là theo giáo sư Rosende học tập.
"Tại sao không thể học với anh chứ?" Joyce hỏi.
"Bởi vì anh không có thời gian." Lục Diêu nói.
"Rõ ràng anh có thời gian." Joyce lên án.
Quan trọng nhất là ban ngày hắn đã đủ bận rộn, không muốn thời gian buổi tối cũng bị chiếm dụng.

Hắn còn muốn theo đuổi tiểu thư Andreas nữa.
"Ban ngày em đã phải cống hiến thời gian cho đế quốc rồi, buổi tối cũng phải cho em thời gian tự do chứ." Hắn nói một cách hùng hồn, "Anh không muốn thấy em trai mình độc thân cả đời đấy chứ?"
"Lúc nào em có thể hiểu rõ được trách nhiệm của mình, thì lúc đấy em không cần theo giáo sư Rosende học tập nữa." Lục Diêu tỏ vẻ công chính như thể vì nước vì dân, tư thế ngồi đẹp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy thì em mong muốn anh sẽ dạy cho em, em biết anh có thời gian." Joyce nói.
Thực ra hiện tại Lục Diêu là người rảnh rỗi nhất, y có rất nhiều thời gian.

Đừng tưởng hắn không biết thời gian gần đây Lục Diêu xem phim tình cảm còn nhiều hơn mấy chục năm khi còn là Isis.


Hoàng huynh của hắn giờ đã nhàm chán đến mức phải đi xem phim tình cảm nhàm chán để giết thời gian rồi, lại còn bảo không có thời gian để dạy bảo đứa em trai này nữa chứ!
"Em cần thời gian để yêu đương." Joyce kháng nghị, "Trừ phi anh dạy em."
"Anh không rảnh." Lục Diêu vẫn giữ nụ cười ung dung.
"Vậy anh bận gì chứ?" Joyce quyết định vạch trần lời nói dối của Lục Diêu, hỏi y.
"Yêu đương." Lục Diêu thản nhiên nói.

Giọng điệu của y bình tĩnh y hệt như lúc bàn bạc chiến sự với các tướng sĩ của quân bộ như Isis trước đây.
Joyce nghe xong lời của Lục Diêu, cảm giác như bị sét đánh ấy.

Hắn thấy mình nghe nhầm chắc rồi.
"Vừa nãy anh nói gì cơ, hình như em nghe không rõ lắm." Joyce hỏi.
"Yêu dương." Lục Diêu mặt không cảm xúc lặp lại lần nữa.
Joyce kinh hãi nói chuyện cũng lắp bắp: "Yêu...!yêu đương?"
Địa vị Isis trong lòng Joyce cực kỳ cao quý, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Isis sẽ yêu đương.

Thậm chí toàn bộ nhân dân của đế quốc Ngân Ưng đều có cùng suy nghĩ với Joyce.

Không phải thần đều ở trên cao, vô dục vô cầu cả à.

Isis ở trong lòng dân chúng chẳng khác gì thần minh, không người nào xứng với y cả.
Joyce nghĩ mình bị dọa khiếp rồi, sau khi phản ứng lại kịp thì lửa giận bùng lên.
"Người kia là ai!"
Hoàng huynh ở trên cao của hắn, hoàng huynh tín ngưỡng cao nhất trong lòng dân chúng, hoàng huynh cao quý của hắn bị sói gặm đi mất rồi!
Lúc hắn nhận ra mình vì phút giận dữ nhất thời mà gào lên với hoàng huynh, đã vội vàng giải thích:
"Hoành huynh, không phải em đang giận anh đâu, em là đang giận tên gian phu nọ!"
"Gian phu?" Lục Diêu nghiền ngẫm lặp lại hai từ này.

Chắc hắn nguyên soái Osiris nổi danh khắp Thần Anh chưa từng bị ai hình dung vậy cả.

Nghĩ đến đây, Lục Diêu nhịn không được bật cười.
"Người đó em biết." Lục Diêu nói.
Trong đầu Joyce nhanh chóng điểm qua tất cả tên của các tướng lĩnh cao cấp trẻ tuổi, đặc biệt là người thân tín với Isis, muốn tìm ra được người có đặc trưng phù hợp.

Nhưng dù hắn có nghĩ nát óc thì vẫn không thấy được trong số đó có ai có thể khiến hoàng huynh động tâm được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi