KẾ HOẠCH QUYẾN RŨ CHỒNG CỦA TIỂU TAM


Hứa Đào Nhi tất nhiên biết anh ấy lo lắng cho cô, nhưng cô cũng tự biết bảo vệ bản thân.

Ít nhất, trong suy nghĩ của cô, một người cha tốt như Hàn Thần chắc chắn là một người đàn ông tử tế.
Cô rót một ly trà, ra hiệu mời Bạch Đô uống.

Cũng tự rót cho mình một ly.

Bạch Đô ngồi xuống trước mặt cô.

Nghe cô nói:
“Thực ra, trước đó em không nói với anh về chuyện em đã gặp Hàn Thiếu ở trường mẫu giáo của con trai em.

Trước kia, em luôn lo lắng anh ấy sẽ để bụng về dự án Hoàng Thành Mường Thanh năm đó, nhưng sau một hai lần tiếp xúc gần đây, em mới biết là do em nghĩ nhiều thôi.”
Bạch Đô mở to mắt nhìn cô như không hề ngờ tới chuyện hai người họ đã gặp nhau:
“Như thế thì sao?”
Hứa Đào Nhi thản nhiên đáp lại:
“Không phải anh vẫn lo lắng chuyện em sẽ bị người của Hàn Thị ghim vì scandal gây tổn thất cho họ năm đó à?”
Bạch Đô muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng cảm giác thật khó khăn.

Cho nên thái độ của anh hơi gắt gao:
“Tất nhiên không phải chuyện đó!”
“Vậy thì là chuyện gì?”

Hứa Đào Nhi hỏi ngược lại anh.
Bạch Đô giận dỗi nâng tách trà lên rồi lại đặt nặng xuống bàn, âm thanh va chạm giữa sứ và mặt kính thật chói tai.
“Đào Nhi, dù biết nói ra lúc này cũng thật vô dụng, nhưng anh vẫn muốn nói với em, từ trước đến giờ, anh luôn cảm thấy người của Hàn gia có tâm tư với em.

Anh không biết rốt cuộc đấy là tâm tư tốt hay xấu, nhưng thực sự nó không an toàn, càng không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Ngừng một chút, Bạch Đô vẫn quyết định nói ra điều khiến anh cảm thấy như cục đá mắc nghẹn trong lòng mấy năm nay:
“Thậm chí có những lúc anh nghi ngờ, năm đó, người để paparazzi vào được phòng khách sạn của em chỉ có thể là người của Hàn Thị…”
“Anh không biết phải diễn tả thế nào về dự cảm không lành của mình.

Nhưng tóm lại, anh thật không muốn em dây dưa với những thứ không đảm bảo mà khó nắm bắt như người của Hàn gia.

Chung quy cũng chỉ vì muốn em được sống tốt, có những ngày tháng yên ổn mà thôi.”
Năm đó, Hứa Đào Nhi gặp scandal, Bạch Đô cũng bị bóng đen tâm lý khi tận mắt chứng kiến Hứa Đào Nhi người anh coi như em gái ruột đứng trên đỉnh cao tỏa sáng bị ngã khỏi đài, rơi vào vực thẳm tăm tối.

Đã chuẩn bị bước sang năm thứ sáu kể từ ngày đó, nhưng hình ảnh Hứa Đào Nhi cuộn mình trong góc phòng âm u đen tối khóc đến điên dại vẫn không tài nào phai mờ trong tâm trí anh.
Hứa Đào Nhi nhìn ra tâm tư lo lắng của anh, cô chợt thở dài:
“Anh à… anh còn lo điều gì nữa?”
Ánh mắt cô rời sang bên cánh cửa kính sát sàn, nhìn ra khung cảnh hoa lệ của thủ đô thành phố H, xa xa như nhìn thấy những tòa địa ốc xa hoa của khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh.
“Chúng ta… ngã chưa đủ đau hay sao?”
Tông giọng cô buồn hẳn đi, gương mặt cũng thấm đượm nỗi sầu bi mà cô vẫn luôn che giấu trước mặt người ngoài, nhất là cha mẹ và con trai.
“Mất đi sự nghiệp, từ bỏ công việc mà mình yêu thích nhất, bị tất cả mọi người quay lưng, gặp phải chồng và gia đình chồng tồi… Anh thấy… cuộc đời em thế này, còn tệ hơn được nữa sao?”
Bạch Đô thương cô vô cùng, nghe cô nói thôi mà đôi mắt anh đã rực lên những tia máu của sự buồn thương.
Hứa Đào Nhi nghĩ đến Hàn Thần và Hàn An Nhiên, cô chợt nghẹn ngào nói:

“Anh biết không, lúc em nhìn thấy Hàn Thần âu yếm dỗ dành con gái của anh ta, trong lòng em thực sự vô cùng, vô cùng tiếc nuối.

Đáng lý… đáng lý…”
Vế sau cô không tài nào nói tiếp được nữa.

Bạch Đô lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô.

Cô nhận lấy, chấm nhẹ lên khóe mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng trở lại mới nói với anh:
“Giá như, năm đó chưa từng gặp, chưa từng hy vọng, chưa từng ao ước thì đến giờ này cũng không hụt hẫng, không đau đến như thế.”
Bạch Đô nhớ lại năm ấy, khi Hứa Đào Nhi chỉ mới gặp Hàn Thần đã lập tức muốn truy tìm thông tin về người đàn ông thần bí đó.

Dù biết rằng như mò kim đáy bể nhưng cô vẫn muốn tìm bằng được.

Rồi khi anh và Thiển Tây đã nghe ngóng được tin tức về người đàn ông đó, nghe được tin tức anh ta đã có vị hôn thê, anh đã nghĩ Hứa Đào Nhi sẽ từ bỏ được.
Nhưng không ngờ, đến tận bây giờ, khi đã nhiều năm trôi qua, bên cạnh cô còn có con trai rồi, nhưng cô vẫn cố chấp níu giữ hình bóng của người đàn ông đó trong tim.
“Đừng cố chấp nữa.”
Bạch Đô dù biết là tàn nhẫn nhưng vẫn phải nhắc nhở cô:
“Anh ta là người đã có vợ rồi.”
Hứa Đào Nhi hiểu chứ.

Thời khắc hiện tại, cho dù Hàn Thần có muốn dây dưa với cô, cô cũng không thể làm vậy.


Anh đã có vợ, cô đã có chồng có con, dù anh sẵn sàng ngoại tình nhưng cô càng không thể phá vỡ nguyên tắc chung thủy tối thiểu trong hôn nhân được.
Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nói với Bạch Đô:
“Anh yên tâm đi, em và anh ấy sẽ không đi quá giới hạn đâu.

Với lại Hàn Thần là người đàn ông chính trực, chắc chắn không thể nhìn đến em được.

Hôm nay bọn em có hẹn là để em cảm ơn chuyện anh ấy đã giúp em trong dự án Nam Sơn thôi.”
Bạch Đô lặng thinh đầy suy tư, cuối cùng thở dài bất lực:
“Giờ anh có nói thêm gì cũng không thay đổi được, em vẫn phải đến gặp người đó.

Đã vậy, phải biết bảo vệ bản thân, nếu có vấn đề gì thì kịp thời báo cho anh biết nghe chưa?”
“Em biết rồi.

Anh đừng hù dọa em thêm nữa, người ta sẽ không ăn thịt em được đâu.”
Hứa Đào Nhi cười nhẹ.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Bạch Đô chợt nói:
“Cái gì không giữ được nữa, thì buông bỏ đi.”
Hứa Đào Nhi biết anh ám chỉ chuyện về Tần Dịch Phong và gia đình anh ta.

Cô không biết phải làm sao, chỉ đành tỏ ra như đã nghe hiểu và sẽ suy nghĩ thêm.

Thực ra, cô vẫn luôn lo lắng về con trai mình nên mới không lựa chọn phương án giải thoát cho bản thân…
Buổi chiều thứ bảy Sở Nội vụ được nghỉ, Hứa Đào Nhi ở lại đến hơn hai giờ thì bắt đầu chuẩn bị sửa sang lại trang phục, dặm lại phấn thật chỉn chu để đi đến điểm hẹn trước đó cô và Hàn Thần đã thống nhất với nhau.
Hôm trước, nhờ có anh mà dự án Nam Sơn chỉ trong hai ngày đã hoàn thành thủ tục, tới hôm nay thời sự đưa tin dự án Nam Sơn đã bắt đầu thi công.

Quả nhiên, quen biết rộng không bằng quen biết đúng người.
Tất nhiên, sau khi giấy tờ đã hoàn thành, cô đã chủ động gọi điện cảm ơn anh, vì tránh để đôi bên khó xử, cô đã yêu cầu được cảm ơn anh bằng cách mời anh dùng bữa tối.


Anh đồng ý rồi, cô cũng hạn chế được việc lo nghĩ khi sợ anh muốn mình cảm ơn bằng quy tắc ngầm.
Bạch Đô đã hết giờ làm nhưng vẫn còn ở lại xử lý chuyện tìm ra người đứng sau chơi xỏ Hứa Đào Nhi.

Không biết anh ấy có phải còn sốt ruột hơn cả cô hay không mà tí lại chạy qua phòng làm việc của cô ngó ngàng.
Cô chỉ biết cười.
Xong xuôi, cô khoác áo lên người, cầm lấy túi xách của mình chuẩn bị đi thì điện thoại rung lên thông báo có tin nhắn.
Ba bé An Nhiên - [Cô Đào đã đi chưa? Có cần tôi qua đón không?]
Hứa Đào Nhi chợt cảm lạnh bởi sự quan tâm lạ thường của Hàn Thần, cô đang tính trả lời thì cảm thấy bên cạnh có người… Bạch Đô đã ngó vào điện thoại cô xem trộm từ lúc nào.
“Bạch Đô… cái tên bi3n thái nhà anh!”
Hứa Đào Nhi nhịn không được mà quát lớn.
Bạch Đô ‘hừ’ mũi, còn cố ý trêu chọc cô:
“Ờ, tôi bi3n thái cũng… cần được đón đi ăn…”
Hứa Đào Nhi thẹn quá hóa giận, giơ cao túi xách dọa sẽ ném về phía anh ấy.

Bạch Đô nhanh chân chuồn ra ngoài trước.

Sau đó nghĩ gì liền thò đầu vào, thấy Hứa Đào Nhi đang tập trung trả lời tin nhắn thì cố ý nói:
“Cái thứ mê trai, nhớ đấy, chưa ly hôn thì em vẫn là phụ nữ đã có chồng.

Không kiểm soát được cái tật mê trai của mình, đến lúc xảy ra chuyện gì đừng có chạy đến khóc lóc với anh.”
“Em biết rồi!”
Cô lớn giọng đáp lại Bạch Đô đã chạy đi xa.
[Cảm ơn anh, Đào Nhi sẽ tự lái xe đến.]
Sau khi trả lời lại tin nhắn của Hàn Thần xong cô lập tức lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng lái xe tới điểm hẹn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi