KẾ HOẠCH TẤN CÔNG HOTBOY TRƯỜNG

Cuối cùng, Hàn Dương không mặc đồng phục thủy thủ được. Tất cả đều tại dấu cắn Phó Sâm để quá nổi bật, hoàn toàn không thể lộ ra.

Nhưng bọn họ vẫn cùng nhau chụp ảnh tuyên truyền. Bởi vì Phó Sâm tìm gặp thầy hiệu trưởng, rốt cuộc cũng quyết định để Hàn Dương và anh mặc đồng phục cùng nhau tuyên truyền.

Dần đếm ngược đến ngày thi đại học, ai nấy đều nỗ lực vì lý tưởng của mình. Hàn Dương càng chăm chỉ hơn thường lệ. Thành tích của cậu vốn không tồi, cao hơn xíu nữa thì đậu đại học X cũng không thành vấn đề.

Mười mấy bài thi, mấy mươi đề ôn trong khoảng hai ngày như bao quát cả thanh xuân của bọn họ. Có nụ cười hạnh phúc, có giọt lệ buồn bã, cũng có cả tiếc nuối.

Ngày thi đại học xong, cha mẹ Hàn Dương đứng ở cổng chờ cậu.

"Cục cưng vất vả rồi, tốt nghiệp vui vẻ nha con."

"Mẹ, ở đây có nhiều người lắm á." May là chẳng có ai nghe thấy.

Hàn Dương nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng thấy Phó Sâm đang lẻ loi. Cậu hét to về phía anh: "Phó Sâm."

Anh nhìn qua chỗ phát ra âm thanh. Vẫy tay với anh, Hàn Dương tươi cười rạng rỡ. Phó Sâm nhấc chân đi tới chỗ cậu.

Cậu hí hứng kéo tay anh qua giới thiệu với cha mẹ mình: "Cha, mẹ, đây là Phó Sâm đó."

Phó Sâm gật đầu, mỉm cười chào: "Chào chú dì ạ."

Đẹp trai đúng là được người người thích, mẹ Hàn Dương vừa gặp đã quý Phó Sâm.

"Mấy đứa đói bụng rồi nhỉ? Cha mẹ của nhóc Phó đâu vậy? Không tới đây à?"

"Bọn họ bận lắm ạ."

Cha Hàn sang sảng nói: "Tụi chú đặt bàn rồi. Nếu cháu không ngại thì cùng nhà chú ăn một bữa đi."

Đôi mắt cậu lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm anh, tay cũng chẳng chịu buông: "Đi chung đi anh, có được không?"

Phó Sâm không có lý do để từ chối. Bữa ăn cùng gia đình Hàn Dương rất vui vẻ, ấm áp.

Nghỉ hè, Hàn Dương theo cha mẹ đi du lịch. Phó Sâm cũng tìm vài công việc part-time để làm.

Nhìn thông báo điện thoại lại là mấy tấm ảnh linh tinh, kì cục mà Hàn Dương gửi qua, Phó Sâm click vào rồi phóng to từng cái. Sau đấy cẩn thận bấm lưu tất cả.

Đến khi có điểm, điểm của Phó Sâm cao hơn điểm chuẩn trường X nhiều. Không những thành công đậu đại học X mà còn trở thành thủ khoa. Anh từng hỏi Hàn Dương thi thế nào song vẻ mặt cậu vừa như xin lỗi vừa khổ sở nhìn mình. Tuy cậu chẳng nói gì nhưng Phó Sâm đều hiểu cả.

Lúc Phó Sâm thu thập hành lí, mẹ anh đứng ngoài cửa nhìn.

"Phó Sâm, con đã vào đại học rồi. Mẹ hy vọng con đặt việc học lên hàng đầu, duy trì dáng vẻ hiện tại của mình."

Động tác của Phó Sâm dừng lại, đã chẳng còn gì cần phải thu dọn nữa. Nhìn người mẹ vẫn xinh đẹp như ngày nào, từ bao giờ mà mẹ anh lại trở nên xa lạ như thế?

"Mẹ, mẹ còn định khống chế con đến chừng nào?"

"Mẹ đều vì muốn tốt cho con, cho hai mẹ con mình thôi. Con học đại học, có thể thì đừng yêu đương làm gì. Còn nếu thật sự muốn thì mẹ sẽ chọn cho con một cô gái tốt. Con không cần suy nghĩ mấy chuyện này đâu."

Phó Sâm bỗng sinh ra tâm lý muốn trả thù, anh cười nói: "Con không thích nữ, con thích nam."

Khuôn mặt bình tĩnh mà mẹ Phó vẫn luôn miễn cưỡng duy trì dần trở nên dữ tợn.

"Là cái đứa lần trước con đưa về nhà chứ gì? Hôm đấy, mẹ đã thấy rất lạ rồi. Phó Sâm, mẹ không cho con yêu đương, cũng không cho phép con làm đồng tính luyến ái. Mặc kệ thế nào, con nhất định phải kết hôn với phụ nữ."

"Mẹ à, mẹ còn muốn tôi làm sao nữa? Mẹ muốn tôi học cho giỏi, tôi làm được. Mẹ muốn tôi không kết bạn lung tung, tôi làm được đến mức bây giờ chẳng có lấy một người bạn. Mẹ muốn tôi còn học cấp ba thì đừng yêu ai cả, tôi cũng làm được rồi. Giờ như ý mẹ, tôi đã đậu trường tốt nhất - đại học X. Mẹ còn muốn thế nào nữa? Muốn tiếp tục khống chế cuộc đời của tôi à?"

"Mẹ là vì ai hả? Chả phải vì để mẹ con mình càng sống tốt hơn à? Con càng giỏi, càng ưu tú thì cha con mới quay đầu lại, quay về căn nhà này của chúng ta. Chỉ cần con nghe lời là được."

Phó Sâm đẩy vali ra ngoài: "Mẹ đủ rồi đấy, cha sẽ không trở về đâu. Đã nhiều năm như thế mà mẹ vẫn chẳng chịu hiểu à? Buông tay đi."

Mẹ Phó hét lên bằng chất giọng khản đặc: "Không, ông ấy sẽ về. Phó Sâm, mẹ không cho phép con yêu đương với thằng con trai đó."

Quay đầu, ánh mắt Phó Sâm kiên định nhìn mẹ mình: "Tôi không rời bỏ cậu ấy. Tôi đã đẩy cậu ấy đi một lần rồi, bây giờ chắc chắn sẽ không như thế nữa."

Mẹ Phó nhìn Phó Sâm một lát, đột ngột cười nói: "Con dám yêu đương với nó thì chuẩn bị nhặt xác mẹ ngay đi."

Đáy mắt Phó Sâm có tia sáng ảm đạm loé lên: "Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn làm như thế thì đem cả tôi theo luôn đi. Dù sao mạng của tôi cũng là mẹ trao, tôi trả nó lại cho mẹ."

Nét mặt mẹ Phó Sâm lập tức cứng đờ: "Con đang uy hiếp mẹ hả?"

Nắm chặt tay kéo của vali, Phó Sâm kéo hành lý đi khỏi cửa: "Tôi chỉ đang dùng cách mà mẹ đối xử với tôi suốt ngần ấy năm thôi."

Mẹ Phó đứng sững tại chỗ, nhìn bóng dáng anh dần biến mất trước mắt, chẳng biết lòng bà đang nghĩ gì.

Ngày khai giảng đã đến, cổng trường rộn ràng, nhốn nháo. Phó Sâm kéo vali bước vào sân trường. Dọc đường đi có không ít người nhìn, bàn tán, thậm chí còn chụp lén anh. Song Phó Sâm chẳng dư hơi đâu mà quản họ. Anh không tìm được Hàn Dương, đã mấy ngày rồi chưa liên lạc với cậu. Wechat không có nhắn lại, gọi điện cũng tắt máy. Phó Sâm lo lắng, lẽ nào tại lúc trước mình luôn né tránh Hàn Dương nên cậu muốn bỏ cuộc chăng?

"Trường chúng ta bỗng hai bạn đẹp trai tới. Sáng nay là một bạn khoa mỹ thuật, vừa xinh vừa dễ thương. Bây giờ lại thêm một bạn điển trai như này, không biết là khoa nào đây?" Phó Sâm một lòng nghĩ về Hàn Dương nên không nghe được lời bàn tán vừa rồi của bạn học.

Tìm được ký túc xá, anh đẩy cửa ra. Bên trong đã có người, người ấy đưa lưng về phía anh, trông quen đến lạ. Trái tim chìm tới đáy của Phó Sâm đột nhiên nhảy kịch liệt.

Người ấy nghe thấy tiếng vang, quay người lại. Đôi mắt hoa đàn quen thuộc cong cong: "Chào anh nha."

Phó Sâm vội vã bước đến, ôm cậu vào lồng ngực. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mới làm anh có cảm xúc chân thật.

Hàn Dương chọt chọt mặt Phó Sâm, cười bảo: "Ban ngày ban mặt mà định trêu ghẹo trai nhà lành đấy à?"

Lồng ngực khẽ run rẩy, âm thanh trầm thấp, khàn khàn truyền từ trên đỉnh đầu cậu: "Xin lỗi, Dương Dương. Để em đợi lâu rồi, tôi thích em."

Hàn Dương cũng ôm đáp lại Phó Sâm, cậu thấy mũi mình hơi nghèn nghẹn. Một hồi sau mới có thể cất giọng: "Anh Sâm, em cũng thích anh."

"Dương Dương, tôi thích em."

"Ừm, em cũng thích anh."

"Dương Dương, tôi thích em."

"Em biết rồi, anh thích em lắm."

Phó Sâm buông Hàn Dương ra, nâng cằm cậu rồi cúi đầu hôn. Môi lưỡi họ quấn quýt nhau, tựa như cuộc sống mai này cũng sẽ quấn lấy nhau như thế, ai cũng không thể rời bỏ đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi