KẾ HOẠCH TRĂM NĂM DỤ DỖ ÔNG XÃ VÀO TRÒNG


Sau khi Lương Mục Phàm về nhà thì đã nhìn thấy cha mẹ đang nói gì đó, trông mặt của ông ấy cũng không được tốt lắm, nhưng khi anh bước vào thì hai người họ lại im lặng không nói gì nữa.

Lộ Sa cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, hỏi:
- Con đi cùng Hoành Dương à?
- Vâng.
- Mục Phàm, con ngồi xuống đây cha có chuyện muốn hỏi con.
Lương Mục Phàm cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ở phía đối diện cha mình.

Nhìn cậu con trai đã lớn thì ông ấy cũng chỉ mỉm cười đầy hiền hậu, nói:
- Con nghĩ sao về Hạ tiểu thư?
Anh có chút nhíu mày, người mà cha đang nhắc đến chính là Hạ Tú sao? Nếu như thật sự là Hạ Tú thì anh không hề có cảm giác gì cả, đối với anh mà nói thì anh chỉ xem Hạ Tú là em gái, không ngoại lệ thì Hạ Tú cũng chỉ xem anh là anh trai không hơn không kém.

Người mà cô ấy thích thật chất là Đỗ Hoành Dương, nhưng Hạ Tú đã nhờ anh đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, cô ấy không muốn khiến Hoành Dương khó xử.


Nhưng cũng vì cái không nói đó nên bây giờ Lương gia cùng Hạ gia lại nghĩ hai người họ cảm mến nhau, nên muốn kết duyên cho họ.
- Con xem em ấy là em gái giống như Tiểu Di thôi.

Còn không thích em ấy.
- Hạ Tú là cô gái tốt, gia cảnh cũng tốt, thành tích càng...
- Cha, mẹ, con vẫn muốn tập trung vào việc học trước.

Còn về phương diện tình cảm thì còn không muốn nhắc đến.
Nói xong thì Lương Mục Phàm cũng trở về phòng.

Lương Lực Cường và Lộ Sa thấy anh nói cũng có lý, dù sao thì hiện tại anh cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, cũng không thể nào vội vàng được.

Thay vì bắt con gái người ta chờ đợi mấy năm thì cứ để đôi trẻ tự phát triển vậy.

Nhưng anh vào phòng không lâu thì một người nhanh chân đi vào, nói nhỏ gì đó vào tai của Lương Lực Cường, ông ta vừa nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi, từ kinh ngạc đến lo sợ.
Sau khi báo tin xong thì tên đó cũng nhanh chân chạy mất.

Thấy chồng mình bày ra vẻ mặt lo lắng như thế thì Lộ Sa cũng tò mò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Không che giấu gì nên Lương Lực Cường đã kể lại những chuyện trên trường của hai đứa con, không chỉ vậy mà tên lúc nãy còn nói ở trong trường học Tuệ Lân có một cô bé nhìn rất giống với con gái của Trình Lục Hầu, cũng trùng hợp là tên Trình Mộc Cát.

Nhưng sau khi điều tra thì chỉ thấy gia cảnh của cô chỉ đơn thuần, cha mẹ vì hiếm muộn nên sinh cô khá muộn, trên dưới trong nhà cũng chỉ có duy nhất một người con gái là cô thôi.

Tuy nói là như vậy nhưng Lương Lực Cường thật sự không tin trên đời này sao lại có người giống người như thế chứ.

Chắc chắn ông ta sẽ phải cho người điều tra rõ về vụ việc này.

Không thể giữ lại được, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Ngay sau đó thì Lương Lực Cường đã cho người điều tra và tìm hiểu tất tần tật về Trình gia kia.
Nhưng cho dù ông ta cố gắng tìm kiếm thế nào cũng chỉ trả về cùng một kết quả, nhưng cái gương mặt này chắc chắn chính là Trình Mộc Cát, nhưng tại sao tư liệu ông ta có được thì lại không phải Trình Mộc Cát chứ? Chuyện này càng làm cho ông ta cảm thấy bất an, nếu như cô gái này là Trình Mộc Cát, con gái của Trình Lục Hầu, cô ấy còn sống thì chắc chắn Trình Úy cũng vẫn còn sống.
Cho dù bỏ qua cho Trình Mộc Cát còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng Trình Úy đã đủ nhận thức rồi, cậu ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà tìm cách trả thù cho Trình gia.

Hơn nữa, cái tên quản gia Lý của Trình vẫn còn sống, ông ta là kẻ biết rõ sự việc năm đó, ông ta là người thân cận nhất của Trình Lục Hầu, chắc chắn ông ta cũng đang ngấm ngầm muốn báo thù cho ông bà chủ.

Lương Lực Cường hiện tại vẫn chưa thể ổn định được vị thế của Lương gia, ông ta chắc chắn sẽ dọn hết những ai dám ngán con đường thành công của Lương thị.

Cho dù là Trình Mộc Cát thật hay trùng hợp đi chăng nữa thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua.
Cầm điện thoại lên, Lương Lực Cường gọi vào một số máy lạ, lạnh nhạt nói:
- Xử lý con bé đó đi.

Nói xong thì liền lập tức tắt máy, nhìn vào nhưng tư liệu mà đám thuộc hạ thu thập được thì Lương Lực Cường cũng chỉ biết thở dài, hai tay xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi.

Nhìn sang tấm ảnh ở trên bàn, ông ta nói:
- Anh Trình, thật xin lỗi.

Tất cả những chuyện tôi làm đều là do anh ép tôi mà thôi.
Ngay sau đó thì Lương Lực Cường nở một nụ cười tàn nhẫn, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đã tới.

Vốn dĩ người ông ta yêu chính là Phong Noãn, nên mới cố tình tiếp cận Trình gia, mục đích là hãm hại Trình Lục Hầu và chiếm đoạt Phong Noãn, bây giờ thì mọi chuyện đã xong rồi.

Phong Noãn sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về Lương Lực Cường này mà thôi.
- Phong Noãn, em chạy không thoát đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi