KẾ HOẠCH TỰ SÁT KHI ĐÔNG TỚI


[Trần Thư Ninh]
Bởi vì mải chăm sóc tôi mà đến giờ Đường Phong Hành mới nhớ ra là phải tra cứu điểm thi pháp luật, tôi nhìn cậu ấy ngồi im do dự trước máy tính thì chọc chọc tay cậu: "Ngồi ngốc gì đó, mau mở trang web ra đi."
Đường Phong Hành trỏ chuột vào ô tìm kiếm rồi gõ địa chỉ trang web, đến lúc nhập mã sinh viên thì hai tay đã run rẩy đến mức không kiểm soát được, mãi mà không ấn xuống nút enter.

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ấy, bóp lấy vai cậu: "Không sao đâu, với lực học của cậu thì chắc chắn sẽ qua."
Đường Phong Hành hít sâu một hơi nhưng rồi vẫn giương cờ đầu hàng: "Trần Thư Ninh, cậu xem giúp tôi đi."
"Thật sự không muốn tự làm hả?"
Đường Phong Hành đã nhanh tay che hai mắt lại rồi ngả người dựa vào lưng ghế, tôi ấn enter, giao diện mới hiện ra làm tôi phải mở lớn mắt nhìn, trong lòng như đang lột vỏ nho, nước quả ngon ngọt ngâm đầy cả trái tim.
Tôi cầm lấy tay Đường Phong Hành, cậu vẫn đang bịt chặt lại hai mắt mình lo lắng: "Thế nào?"
Tôi kéo tay cậu xuống, nói: "Chúc mừng bạn học Đường Phong Hành, cậu đã qua bài kiểm tra này rồi!"
Đường Phong Hành ngơ ngác nhìn tôi giống như vẫn đang cố hiểu lời nói này, tôi xoa xoa tóc cậu: "Này, cậu choáng luôn rồi à?"
Cậu ấy thình lình ôm chầm lấy cổ tôi, mạnh mẽ ấn tôi dựa vào lòng cậu: "Qua môn rồi! Qua môn rồi!"
Vui vẻ, là niềm vui mà tôi cảm nhận được khi vẫn ở giai đoạn bình thường, là cái ôm ấm áp, là bả vai dày rộng, là giọng nói hạnh phúc làm rung động màng nhĩ của tôi.
Cậu buông tôi ra rồi giơ điện thoại chụp lại màn hình máy tính, chắc là định đăng ảnh lên trang cá nhân.

Tôi mở hộp bánh ra, gọi cậu một tiếng: "Đường Phong Hành, há miệng."
Cậu xoay người vô thức làm theo, tôi nhanh tay đút cho cậu một cái bánh mochi, môi cậu chạm phải ngón tay tôi, chầm chậm nhai nuốt miếng bánh ngọt.

Tôi liếm bột bánh còn vương lại trên ngón tay mình, định bụng đút thêm cho cậu một cái nữa: "Đây là phần thưởng cho việc qua môn đó, ăn thêm cái nữa không?"
Cậu ấy hơi cứng người, mở miệng lẩm bẩm: "Cậu vẫn nhớ chuyện này sao..."
"Nói thật thì mấy chuyện của một năm trước mơ hồ lắm rồi, sau khi uống thuốc trí nhớ tôi cũng không tốt lắm, là do tôi đọc nhật ký của cậu nên mới biết đấy thôi."
Ngón tay đang định rút lại của tôi đột nhiên bị cậu cắn lấy, cậu vươn đầu lưỡi nóng ướt chậm rãi miêu tả ngón tay tôi, liếm hết đi lớp bột phấn của bánh còn dư lại.
Tôi nhìn đôi mắt cậu thật khác với ngày thường, vốn dĩ luôn dịu dàng nhưng giờ khắc này lại lộ vẻ hung hăng cau mày.
Đang tủi thân hay là tức giận đây?
Mùa đông ở ký túc xá bật máy sưởi, trên người rịn lớp mồ hôi mỏng, cảm giác ướt nóng ở đầu ngón tay làm mặt hồ trong tôi rung lên từng gợn sóng.

Cậu ấy thả tay tôi ra không nói lời nào, quay lại nhìn màn hình máy tính, tay cậu đặt trên bàn phím nhưng tôi có thể thấy những ngón tay ấy đang co lại rất nhẹ.
Máy sưởi cứ liên tục kêu ông ông ông, những người khác vẫn đang đi ăn trưa không có ở trong phòng, tôi cúi đầu ngó ngó ngón tay mình.
"Cậu không vui vì tôi nói vậy à?"
"Không."
"Lông mày cậu nhăn kìa."
"Trước giờ nó đều như thế."
"Không hài lòng với phần thưởng?"
"Đâu có."

Tôi chống đầu nhìn Đường Phong Hành, cậu ấy không nhìn tôi, sau khi nói xong thì bắt đầu gõ chữ, gõ một hồi thì lại dừng lại.
Cậu cúi đầu nói nhỏ: "Đúng vậy, tôi không vui."
"Vậy phải làm gì đây, bạn học Đường Phong Hành?"
"Có thể được voi đòi tiên không?" Giọng cậu càng ngày càng nhỏ.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy.
"Thế nào là đòi..."
Chữ tiên còn chưa kịp nói ra thì miệng tôi đã bị Đường Phong Hành mạnh mẽ chặn lại, cậu ấy cắn lấy môi dưới của tôi rồi mở ra khớp hàm, đầu lưỡi cậu cuốn lấy đầu lưỡi tôi, hướng dẫn nó cùng cậu ve vuốt vòm miệng và hàm trên, cảm giác được lấp đầy vỗ về giống như điện giật chảy xuôi cả cơ thể, tôi nhắm mắt lại không thở nổi.
Tôi tóm lấy phần áo len trước ngực cậu, len mềm mịn làm tôi không bám chặt được, cậu vội kéo tay tôi choàng qua vai cậu ấy.
So với hai nụ hôn trước thì bây giờ dữ dội hơn quá nhiều, trước đây chỉ là mưa phùn nhưng hiện tại chính là mưa rền gió dữ, cơn mưa nặng hạt khiến cho tôi không thể thở được, thế nhưng lỗ chân lông cả người lại giãn ra, thoải mái vô cùng.
Cậu ấy mút lấy gốc lưỡi của tôi, tôi bị đau mà bóp mạnh vai cậu rồi trả thù cắn lấy đầu lưỡi cậu, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao.

Hai lần trước hôn chỉ có vài giây, rõ ràng là lần này Đường Phong Hành không muốn kết thúc nó chóng vánh như vậy.
Cho dù đầu lưỡi đang chảy máu nhưng cậu ấy vẫn không hề có ý định lui bước, trong miệng tôi bây giờ là hỗn hợp của máu và nước miếng, còn có vị sữa bò thơm ngọt của chiếc bánh mochi còn lưu lại.

Hai chiếc lưỡi không ngừng tìm đến nhau, cơ thể tôi vô thức bị hút về phía cậu, đầu lưỡi như không thể khống chế mà theo cậu khuấy đảo, đẩy đưa triền miên dưới cơn mưa không dứt.
Dục vọng dâng lên, tôi thậm chí còn không thể giữ được tỉnh táo.
Tay cậu xốc áo len lên rồi tiếp tục chui vào bên trong áo giữ nhiệt của tôi, mùa đông hanh khô, bàn tay thô ráp của cậu vuốt ve làn da trên ngực tôi, từng cái chạm nóng bỏng như nhóm lửa trên từng nơi mà tay cậu đi qua.
Lúc này tôi lại nghĩ một chuyện: bình thường Đường Phong Hành mới hôn một chút mà mặt đã đỏ ửng giống y hệt Quan Công, thế mà hôm nay lá gan lại lớn như thế, cái tay này cũng cực kỳ can đảm.
Tôi nghe thấy tiếng xoay của nắm cửa, vội vàng bóp mạnh eo cậu rồi đẩy cậu ấy ra, cúi đầu khom lưng giấu gương mặt nóng bừng của mình sau mái tóc đã dài.
Tiếng trái tim nhảy lên vô cùng ồn ào, nhịp đập của mạch máu cứ như tiếng trống dồn, còn có thể so sánh với từng con sóng triều dữ dội ấy chứ.

Lý Cảnh Nguyên và vài người khác ở cùng phòng ký túc với Đường Phong Hành đi vào, tiếng nói chuyện huyên náo bắt đầu thay thế sự yên tĩnh giữa hai người vừa nãy.
Tôi nằm bò xuống bàn giả vờ ngủ, Đường Phong Hành ngồi cạnh bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím, tôi bị hôn đến mức thiếu oxy nên giờ cảm thấy hơi choáng váng, đúng thật là có chút buồn ngủ.
"Trần Thư Ninh ngủ rồi à?"
"Ừ, chắc vì cậu ấy mới uống thuốc, thuốc kháng viêm hình như có gây buồn ngủ mà."
"Chân cậu ấy thì sao, phải uống kháng viêm á?"
"Không phải do chân mà là vì phổi, phổi cậu ấy bị nước vào."
"Hầy, mạng cậu ấy cũng lớn thật đấy, may là bây giờ không có việc gì rồi.

Ai ya, mặt cậu sao thế này, sao lại đỏ ghê quá vậy?"
"Ờm...!Thì vì...!Chắc là máy sưởi bật cao quá đấy, chán thật, hạ nó xuống giùm tôi."
"Đúng là hơi nóng thật."
Tôi giấu mặt mà cũng phải nhịn cười.

Mấy người vừa đi ăn cơm về đều lên giường nằm rồi, cả căn phòng cũng dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn một vài tiếng động vụn vặt nho nhỏ từ bên ngoài vọng vào.


Tôi thật sự buồn ngủ, giống như đang được nằm trong một lớp lông nhung mềm mịn thoải mái vậy.
"Thư Ninh?" Đường Phong Hành thì thầm bên tai tôi.

"Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm đấy.

Tôi ôm cậu về phòng ngủ nhé?"
Tôi quay đầu lại nhưng vẫn nằm sấp trên bàn, tất cả mọi người đều chui vào chăn rồi, chỉ còn hai chúng tôi vẫn đang ngồi dưới bàn, rèm cửa đã được kéo lại, trong căn phòng có hơi u ám.

Đường Phong Hành dịu dàng vén tóc mái đang che mắt tôi ra rồi lặp lại lần nữa: "Về phòng ngủ nhé, chiều mình cùng đi học, ngủ ở đây cậu dễ bị cảm lắm."
Dạo này tôi rất dính Đường Phong Hành, lúc nào cũng phải đi theo cậu, bởi vì chỉ cần ngồi ngốc với cậu thôi tôi cũng cảm thấy cực kỳ an toàn, tựa như bất cứ khi nào tôi vấp ngã thì cậu đều có thể đỡ tôi vào lồng ngực vững chãi của cậu ấy.
Tôi không nói gì cũng không động đậy, cậu ấy nằm sấp xuống bàn đối mặt với tôi, nói thầm: "Xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?"
Cậu ấy lại không nói tiếp nữa, thay vào đó dùng di động gõ chữ, tôi nhìn wechat trên điện thoại mình nhảy lên tin nhắn của Đường Phong Hành.
– Tôi làm chuyện kia mà không hỏi ý cậu, chạm vào người cậu, xin lỗi.
Thế này cũng...!lễ phép quá rồi.
Tôi không dám nói cho cậu biết là tôi muốn cậu sờ thêm lát nữa, được cậu vuốt ve làm cho tôi cảm thấy an ổn lại thoải mái, đầu óc đang căng thẳng cũng trở nên thả lỏng thư giãn.
Dù hơi tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy hai tai cậu đã đỏ bừng lên rồi, vậy mà tôi còn vừa nói lá gan của cậu lớn cơ đấy, cùng lắm là do không khí quá tốt nên tay cậu mới vô thức mà không chịu nằm yên, bắt đầu không nghe sai sử mà làm loạn trên người tôi.
Tôi kéo lớp áo trên eo cậu, cậu ấy vẫn nằm sấp trên bàn nhìn tôi, trong mắt giống như luôn mang theo hơi nước lấp lánh, mỗi lần đều đong đầy tình cảm chân thành trước sau như một.

Tôi nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo xuống dưới gầm bàn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tôi hỏi: "Đau không?"
"Chỗ nào?"
"Đầu lưỡi."
"Hơi đau."
"Đáng đời."
"Cho cậu cái sào mà cậu cũng trèo lên nhanh lắm."
Cậu cụp mắt giống như cây non héo rũ không có ánh mặt trời.
Cậu hỏi ngược lại tôi: "Vậy cậu có đau không?"
"Chỗ nào?"
"Gốc lưỡi."
"Hơi đau."
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không được voi đòi tiên nữa."

Tôi nghe vậy thì giật mình nắm chặt tay cậu: "Không được."
Lúc này đến lượt cậu giật mình, tôi cũng không nói thêm gì nữa, vừa rồi chỉ là lời nói trong vô thức, phải nói tiếp thế nào tôi còn chưa nghĩ ra.

Cậu ấy vuốt ve ngón tay tôi, yên lặng chờ đợi tôi hoàn thành câu nói.
"Không được, sào này của tôi tùy cậu trèo, đã được voi rồi thì phải đòi tiên chứ."
Tôi bắt đầu nói mấy lời vô nghĩa.
Cậu cười tươi rồi đung đưa tay tôi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tôi cứ như là sờ được lỗ tai xù lông mềm mềm của cún con, cầm tay cậu thật lâu cũng không muốn buông ra.
Thuốc rối loạn lưỡng cực mà tôi uống ban trưa đã ngấm dần, tôi nhìn cậu nhưng lại mệt rã rời, hai mí mắt bắt đầu không nghe lời mà liên tục đánh nhau.

Gương mặt của Đường Phong Hành trước mắt tôi dần trở nên mơ hồ, tôi cố chấp mà bắt bản thân mở to mắt không muốn chìm vào giấc ngủ mơ, ở trong mơ không có Đường Phong Hành làm lòng tôi lo lắng.
Cậu ấy buông tay ra, nói nhẹ: "Nào đưa cậu về ký túc xá."
Tôi lại bắt lấy tay cậu: "Cứ như thế này là được rồi."
Tôi vươn tay tìm kiếm vành tai cậu bắt đầu sờ nắn, ngủ trên bàn đúng là chẳng thoải mái, cánh tay kia bị gối đến tê mỏi nhưng tôi lại không bận tâm chút nào.
Không biết qua bao lâu thì cậu gọi tôi dậy, đầu tôi hơi choáng, nặng nề giống như bị rót đầy nước vậy, trước mắt tôi cũng hoa lên dại ra.

Tôi nghe thấy cậu nói: "Đi học thôi, nhưng nếu cậu mệt quá thì tôi sẽ đi xin nghỉ giúp cậu."
Tôi khó khăn trả lời: "Muốn đi, đợi tôi một chút thôi."
Cậu ấy đỡ tôi đến bồn rửa dùng nước lạnh lau mặt, nước lạnh mùa đông đủ để làm khớp xương tay nhức nhối nhưng lại giúp nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, tôi uống thêm mấy hớp nước lạnh nữa để bản thân không còn mơ mơ hồ hồ.
Cậu đem cả bình giữ nhiệt đến cho tôi, bình thường tôi chỉ dùng chai nhựa để tùy tiện đựng nước uống, đến cả ấm đun nước cũng chẳng có cái nào, tất cả đều là mượn của cậu.
Năm tư đại học không phân lớp cụ thể nhưng thỉnh thoảng giảng viên sẽ mở lớp học thêm, hình như hôm nay là lớp học nâng cao kỹ năng hùng biện trước tòa.
Mặc dù không bắt buộc đăng ký nhưng sinh viên vẫn phải tích lũy đủ 72 giờ lên lớp, không biết bao lâu rồi tôi không học hành tử tế nữa.
Những lớp học thế này thường bị tôi cho là không thiết thực, có vào cũng chỉ để ngồi chơi.

Bây giờ đã sắp hết học kì một năm tư rồi, đa phần mọi người đều ở ký túc xá ôn tập chuẩn bị thi lên thạc sĩ, không thì cũng là chuẩn bị cho kỳ thực tập của mình.
Tôi cúi đầu nhìn đống đồ trước mặt, tôi có thể tập trung nghe hiểu những gì giảng viên đang nói đã là rất tốt rồi, đối với việc ghi chép thì hờ hững thi thoảng mới động bút.
Tiếng ngòi bút của Đường Phong Hành chạy trên giấy khiến cả thể xác và tinh thần tôi thoải mái đến kì lạ, làm giảm đi sự lo âu bất an khi phải ngồi giữa một phòng học nhỏ hẹp huyên náo, giúp lòng tôi dần bình tĩnh lại.
Đôi khi cậu ấy sẽ quay sang hỏi tôi một vài câu để dòng suy nghĩ trong tôi có cơ hội hoạt động, chứ nếu như nó cứ mãi nằm yên thì tôi sẽ cho rằng đầu óc mình đã thật sự hoen gỉ và trở nên vô dụng.
Hình như uống thuốc cũng không phải không tốt, ít nhất thì bây giờ tôi cảm thấy mọi việc khá yên ổn, dã thú đang ngủ đông cũng đã lâu không xuất hiện gây rối, bóng ma bám theo tôi cũng không giục giã tôi phải tự sát nữa.
Sổ tay ghi kế hoạch tự sát của tôi bị Đường Phong Hành khóa ở trong ngăn tủ của cậu, lúc mới đầu mỗi khi tôi định trộm đi thì đều sẽ bị cậu phát hiện ra, rồi sau đó cứ cách một tuần lại đổi mật mã tủ một lần, hơn nữa còn tức giận không mua canh cà chua cho tôi.

Tôi dần dần học được cách từ bỏ, rốt cuộc đến bây giờ thì tôi đã không còn rất muốn lấy lại nó nữa, thậm chí khi ở bên Đường Phong Hành tôi còn thường xuyên quên mất sự tồn tại của cuốn sổ này.
Buổi tối mọi người đều đi ăn cơm, khu dạy học yên ắng không tiếng động, cậu ấy đẩy tôi đến ngoài cửa rồi bảo bản thân phải vào WC một lát.
Tôi lật lật quyển sách ôn tập, ghi nhớ thôi chưa đủ, tôi còn phải làm thêm cả đề nữa, huống chi những tình huống về sau còn phức tạp hơn trong đề thi gấp mấy trăm lần.

Có bóng ai đó che mất ánh sáng trước người tôi, tôi ngẩng lên thì thấy Vương Cao Húc, chính là người đã bị tôi lên mặt trong cuộc thi hùng biện năm nhất, sau đó cậu ta vẫn luôn tức tối với tôi.
Lần nào tôi tham gia cuộc thi hùng biện thì cậu ta cũng phải tham gia với quyết tâm muốn đánh bại tôi, và đúng là cậu ta đã thắng tôi một lần nhưng lại chính là lần mà tôi bị ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì đầu óc tôi như một mớ bòng bong hỗn loạn, kích động đến mức muốn nhảy lầu tự tử, sau khi uống thuốc an thần thì mới dần dần bình tĩnh hơn.
Sau đó tôi không tham gia bất cứ cuộc thi hùng biện nào nữa, có quá nhiều yếu tố kích thích đến thần kinh mà cả bản thân tôi cũng chẳng biết hết được, vậy nên chỉ có thể cố gắng cách xa nó.
Cậu ta đá vào xe lăn tôi, lên giọng: "Lâu lắm rồi mới nhìn thấy mày đấy, tao cứ tưởng mày sợ nên trốn đi đâu rồi chứ, sao lại không tới cuộc thi hùng biện kia?"

Tôi nhìn cái đầu húi cua của Vương Cao Húc, kiểu tóc này rất hợp với cậu ta, mặt dài, gò má cao, mang vẻ dữ dằn không dễ chọc.

Hiện tại nhìn vẻ mặt cậu ta cứ như tôi là kẻ thù truyền kiếp giết cả nhà cậu vậy, không khó để thấy được ngọn lửa đang được nhóm lên trong đáy mắt.
Tôi nói: "Tôi mệt nên không tham gia, không được à?"
"Không được, tao còn chưa đánh bại được mày."
"Cậu thắng rồi, ở cuộc thi năm ba ấy."
Vương Cao Húc tóm lấy cổ áo tôi quát: "Lần đấy không tính! Hôm đó mày ngất xỉu làm cho cuộc thi phải dừng lại, như thế mà cũng tính là tao thắng à?!"
"Thế này đi, chỉ cần cậu bảo tính là tính, cậu không tính thì tôi cũng chẳng còn cách nào.

Tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa, tôi nhường cậu hết.

Đều đã lên năm tư cả rồi mà còn như cậu ấm hơn thua mấy chuyện lặt vặt này, cậu không thấy rất ấu trĩ à?"
"Mày bảo tao là cậu ấm, trước kia không phải mày cũng thế à? À, đúng nhỉ, mày chưa bao giờ là cậu ấm cả, tao nghe đồn ba mày đã cưới vợ mới rồi, sao lại không đón mày về cái nhà êm ấm đó thế? Mà thôi, mẹ mày chết ba mày còn chẳng thèm đến nhìn một cái cơ mà."
Tôi không biết Vương Cao Húc nghe được những điều này ở đâu.
Những lời khó nghe này như đâm thủng tai tôi, dã thú ngủ đông trong lòng tôi thình lình trợn mắt, tôi nhìn tay cậu ta đang tóm lấy cổ áo mình, lửa trong tim cũng hừng hực dâng lên, không kìm được mà duỗi tay bóp chặt cổ tay cậu như muốn bẻ nát cả xương cốt, cậu ta giật mình muốn giằng ra mà không được.
"Đừng có tóm tao, thằng điên!"
"Xin lỗi đi."
"Xin lỗi con mẹ mày, tao cũng đâu nói sai.

Mày là thằng hèn, biết không thắng được liền không tới."
Tôi nghĩ lát nữa thôi Đường Phong Hành sẽ đi ra, tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của mình, tôi bắt đầu cố gắng hít thở sâu để giảm bớt quả bóng khí đang càng ngày càng bành trướng trong lòng, thế nhưng tôi càng thở thì bóng khí đó lại càng lớn hơn.
Tôi muốn rời khỏi nơi này, không thể ở lại thêm một giây nào nữa.

Tôi buông tay đúng lúc Vương Cao Húc mạnh mẽ giằng ra, theo quán tính đập mạnh vào mặt tôi, tôi lảo đảo ngả người về sau, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ lỗ mũi.
Cậu ta hoảng hốt tới gần nâng mặt tôi lên hỏi: "Này mày không sao chứ? Tao không cố ý đánh mày đâu, ai bảo đúng lúc đấy mày lại bỏ tay ra."
Dã thú ngửi thấy mùi máu tươi thì lập tức thức tỉnh, vung móng vuốt sắc nhọn đâm thủng bóng khí vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tôi thình lình bóp lấy cổ cậu ta, nắm tay tôi siết chặt, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên cứ như đã dốc hết sức lực cả cơ thể, tôi không nghe thấy cậu ta kêu cứu, cậu ta tóm lấy cổ tay tôi muốn gỡ ra nhưng không nhằm nhò gì, tôi hoàn toàn phát điên phớt lờ cậu.
Tôi bóp chặt cần cổ yếu ớt ấy, trước mắt tôi là một tấm màn khổng lồ màu trắng bệch che đi tất thảy mọi thứ, tôi không biết là mình đã dừng lại hay vẫn đang tiếp tục, giống như các chiều không gian đều cùng bị trì trệ.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói vọng lại từ hư không...
"Mạnh hơn đi, nó sẽ không thể nói ra những lời này nữa."
"Là do nó đánh mày trước, mày phải học được cách đánh trả, phải ăn miếng trả miếng."
"Giết nó."
Giết nó, giết nó, giết nó.

Giọng nói ấy không ngừng quanh quẩn bên tai tôi tựa như tiếng hát của ma quỷ.
Hai tay tôi càng siết chặt hơn, máu từ mũi vẫn đang chảy xuống tràn vào miệng tôi, Vương Cao Húc tay đấm chân đá cũng không thể tách được tôi ra, ngược lại còn kích thích tôi dùng sức mạnh hơn.
Cổ tay bị cậu ta cào cấu nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, cảm giác bóp chặt cổ ấy vậy mà lại xoa dịu cơn hưng cảm trong tôi, lòng tôi như nếm được sự sung sướng mênh mông vô bờ.
"Trần Thư Ninh! Buông tay! Trần Thư Ninh, Thư Ninh!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi