KẾ HOẠCH TỰ SÁT KHI ĐÔNG TỚI


Đường Phong Hành bắt đầu đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi tôi không buông, mê muội ve vuốt phần thịt mềm mà anh rất thích nơi hàm trên của tôi, quanh quẩn trong không gian yên tĩnh là tiếng nước mờ ám khi miệng lưỡi giao triền.

Hai tay Đường Phong Hành bắt đầu không ngoan mà chui vào dưới áo len của tôi, đốm lửa nhỏ có nguy cơ lan tràn thành cả rừng lửa lớn.
Trước khi mọi chuyện đi xa hơn thì lý trí đã bắt tôi phải chủ động dập lửa, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện chẳng hay ở nơi công cộng mất.
Tôi nắm lấy tay anh rồi tách khỏi môi anh.
"Có thích món quà em tặng không?" Anh ấy thở dốc trên vai tôi, vành tai ở dưới ánh đèn mờ vẫn như cũ đỏ bừng, tôi xoa nhẹ môi anh để lau đi vệt nước còn lưu lại.
Anh ôm lấy mặt tôi, trả lời: "Cực kỳ thích."
Tôi kéo tay anh cùng nhau rảo bước trên cầu vượt, dù liên tục thở ra khói trắng nhưng trong miệng dường như vẫn còn cảm giác nóng rực thân mật vừa rồi.
Khi tôi đang nhấm nháp nhớ lại thì Đường Phong Hành lên tiếng: "Em tìm nhà lúc nào thế?"
"Tháng này em nhờ Lý Y tìm."
Anh dừng bước: "Cho nên em đi cùng Lý Y là vì chuyện tìm nhà này ư?"
"Nếu không thì em đồng ý giúp em ấy làm gì.


Dạo này đến đêm là em không ngủ được, chắc là do kỳ hưng cảm đấy, trí nhớ của em sẽ tốt hơn nên không thể lãng phí khoảng thời gian này được.

Thế là em quyết định bắt đầu ôn tập lại những kiến thức mà mình đã quên mất, làm thêm đề và tra cứu một số trường hợp xử án.

Mà thuê nhà xong còn phải mua cả đồ gia dụng nữa, vậy nên em vừa ôn tập vừa đồng ý giúp Lý Y luôn."
"Nhưng cũng không đến mức mỗi ngày em phải đi cùng con bé ấy chứ, đến thư viện rồi còn cùng đi ăn cơm, lại còn đi chung xe nữa chứ."
"Anh tìm em ăn cơm mà em cũng không đi, anh còn tưởng..."
"Anh tưởng gì cơ?" Tôi quay đầu lại hỏi.
"Anh đến thư viện thấy hai người nói nói cười cười, em còn chẳng hay cười với anh như thế.

Anh cảm thấy em thích Lý Y chứ không phải thích anh, chỉ vì anh đối tốt với em nên em mới báo đáp anh thôi." Đường Phong Hành cầm hoa ngượng ngùng che khuất nửa gương mặt, trong giọng nói mang đầy sự tủi thân.
Tôi nhận ra Đường Phong Hành thật sự giống như lời Đường Như Mộng đã nói, chỉ cần một cơn gió thổi qua là đã trông gà hóa cuốc lo sợ đủ thứ, nhưng cũng chỉ vì bốn năm yêu thầm bỗng chốc trở thành sự thật, anh ấy không tin rằng tôi thật lòng thích anh.
Dù sao thì cũng tại tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi tôi chính thức "biết" anh, lúc đầu thì không muốn nói chuyện cùng anh, sau lại còn dùng tiền để phân rõ ranh giới giữa hai người, rất nhiều chuyện đều là anh đơn phương nguyện làm vì tôi, giờ nhớ lại không khỏi thấy đau lòng.
"Chẳng phải em đã bảo là mình không thích con gái à?" Tôi không biết cách an ủi người ta, một câu nhẹ nhàng cũng không nghĩ ra.

"Nhưng mà ngày đó đi ăn BBQ em đã chỉ vào em ấy rồi nói đấy là mẫu người mà em thích." Đường Phong Hành siết chặt tay tôi.
Tôi sửng sốt: "Sao anh còn nhớ lời vớ vẩn này vậy, đó chỉ là...!Em chỉ gạt anh thôi, là bịa ra đó, anh tin thật ư?"
Đường Phong Hành liếc tôi rồi cúi nhìn mặt đường: "Lời em nói anh đều sẽ tin."
Trong lòng chợt nhói lên, trái tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt.
Tôi chọc chọc vai anh: "Còn gì khiến anh khó chịu nữa không, nói hết ra đi, anh không nói thì sao em biết anh đang nghĩ gì được."
Đường Phong Hành dừng lại rồi nhìn tôi: "Sau này sẽ còn bao nhiêu "Lý Y" nữa? Về sau em còn phải tốt nghiệp rồi đi thực tập đi làm việc, sẽ còn bao nhiêu "Lý Y" như vậy tới tìm em? Chả lẽ lần nào cũng đều như này ư?"
"Mấy topic nặc danh đều nói bọn em rất xứng đôi, vậy nên anh chỉ có thể tiếp tục làm..."
"Làm gì?" Tôi nhích lại gần hỏi anh.
"Người tình...!bí mật...!thôi." Anh lắp bắp nói ra mấy chữ này.
Tôi hiểu rồi, Đường Phong Hành ghen rồi, chắc là đã để ý đến việc tôi cứ đi cùng Lý Y lâu lắm.

Tôi thở dài, nói: "Không hề có cũng sẽ không có, em ấy trả tiền cho em mà, dù sao em cũng phải tận tâm phục vụ khách hàng chứ.


Cả tháng nay mặt em cười đến đơ luôn để kiếm tiền rồi này, anh sờ thử mà xem."
Tôi cầm tay Đường Phong Hành áp lên mặt mình, anh nhẹ nhàng xoa xoa rồi gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn chẳng khá hơn, trong mắt vẫn cất giấu nỗi buồn ảm đạm.
Xem ra là vẫn chưa hài lòng với lời giải thích của tôi rồi.
Tôi bắt lấy bàn tay đang định rời đi của anh, nói tiếp: "Đường Phong Hành, tại sao anh cứ muốn nghe theo mấy lời đồn vô căn cứ rồi tự mình suy nghĩ lung tung chứ?"
"Đến nghe đương sự nói hết sáng tỏ cho anh không tốt hơn hả?"
"Lý Y chính là bà chủ, em là người làm công, bọn em là quan hệ giao dịch trong sáng nhá."
"Còn anh thì hoàn toàn không giống, anh là người em thích, em là người động lòng, chúng mình là quan hệ tình yêu thuần khiết."
Nhìn Đường Phong Hành lại chuẩn bị đứng khóc, tôi vội vàng hôn hôn lên tay anh rồi giục: "Mau lấy điện thoại ra đi, chỉ còn vài phút nữa là giao thừa rồi."
Anh ấy không hiểu tôi định làm gì nhưng vẫn thuận theo mà lấy điện thoại ra.
Tiếng gió rít gào ở bên tai chúng tôi, tuyết cũng bắt đầu bay khắp trời, mềm mịn và ngòn ngọt như những vụn bánh mì.
Tôi cũng lấy điện thoại của mình ra, mở mục ghi hình rồi ném sang cho anh: "Quay lại giúp em." Tôi chạy ra xa một chút, nhìn hoa tuyết bay múa dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tôi xoay người hỏi lớn: "Đường Phong Hành có thích Trần Thư Ninh không?"
Đường Phong Hành đang cầm điện thoại quay cho tôi lập tức ngẩn người, một lát sau mới thở ra một chữ: "Thích."
"Đến lượt anh hỏi em."
Anh hiểu rõ ý của tôi là gì, cảm thấy hơi xấu hổ mà ngập ngừng hỏi: "Trần Thư Ninh có thích...!thích Đường Phong Hành không?"
Tôi chạy như bay về rồi ôm chầm lấy anh, điện thoại vì bị tôi đụng phải mà hình ảnh trong màn hình lung lay, tôi ôm chặt cổ anh rồi lớn tiếng trả lời: "Thích! Rất rất thích! Thích đến mức muốn mãi ở bên anh, cả đời ở bên anh!"
Lúc này đây tôi cũng không hề có kế hoạch, tôi giống như mất kiểm soát mà chỉ muốn có được Đường Phong Hành, tình yêu điên cuồng say đắm này làm cho tôi chẳng uống rượu cũng say đến rối tinh rối mù.

Tôi vẫn níu lấy cổ của Đường Phong Hành còn anh thì cầm điện thoại sững người, khóe mắt bởi vì vừa khóc mà đỏ hoe, tuy rằng tôi cũng chẳng khá hơn anh là bao nhưng vẫn cố gắng tỏ ra đứng đắn để nói tiếp lời chúc phúc của mình: "Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2016, mong rằng tất cả mọi người đều có một năm mới bình bình an an, thuận thuận lợi lợi, còn có..."
Tôi dừng lại một lát, hôn một cái lên má Đường Phong Hành rồi nói tiếp: "Bạn trai, cùng nhau nói chúc mừng năm mới đi."
Chúng tôi đối diện với camera, đứng trên cầu vượt vắng vẻ trong đêm đông giá rét cùng nhau hét lên: "Chúc mừng năm mới!"
Ghi hình xong, tôi hí hoáy cắt video thành nhiều video ngắn mười giây rồi dựa theo thứ tự trò chuyện trong wechat để gửi hết cho tất cả bạn bè.
Làm xong tôi tắt luôn điện thoại, mặc kệ cho tiếng thông báo đang oanh tạc chiếc điện thoại của mình.
Tôi quơ quơ di động, hỏi: "Đường Phong Hành, anh có hài lòng không?"
Tôi nhìn anh ôm bó hoa tiến đến gần rồi ôm chặt lấy tôi, đè tôi lên thành cầu, eo tôi bị lan can kim loại cộm hơi đau.

Anh không ngừng chiếm lấy đôi môi tôi, gặm cắn mạnh mẽ như thể muốn ăn tôi luôn vậy.

Tôi tóm lấy tóc anh rồi khẽ kéo anh ra.
Phía dưới của chúng tôi cọ xát vào nhau, rõ ràng là không thể kiềm chế nổi nữa.
"Anh có muốn đi xem nhà mình không, tối rồi, nên làm chuyện người trưởng thành nên làm, anh nói có đúng không?"
Tôi kéo tay anh vào trong túi áo mình để anh sờ thấy cái hộp nhỏ hình vuông kia, thì thầm vào tai anh: "Bạn học Đường Phong Hành, vị dâu tây đấy, bạn có muốn nếm thử nó không?"
Sau đây xin cắt đi cảnh H dài 2000 chữ coi như là món quà dành cho và những reader trung thành ở đó ????????‍♀️.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi