KẾ HOẠCH XUYÊN KHÔNG CỦA VẬT HI SINH: CẢI TẠO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Một nam nhân áo trắng chậm rãi từ góc tối đi ra, Bích Vân vừa nhìn mắt liền thay đổi lấp lánh, che vết thương trên bả vai kêu to: “Bạch uyên hộ pháp!”

Minh Trạch không thèm nhìn nàng một cái, chỉ khinh miệt nói: “Đồ vô dụng.”

“. . . . . .” Bích Vân âm thầm bĩu môi, nhanh chóng ra xa xa băng bó vết thương.

Khôi Lỗi chi thuật của Minh Trạch là thiên hạ vô song, hắn cẩn mật, dù sao cũng là địa bàn chánh đạo, ba con rối mang theo đều là mạnh nhất. Trong đó một con hệ lôi mới vừa luyện chế lên cấp, càng thêm khó lường.

Bạch San quát lên: “Bọn chuột nhắt phương nào?”

Minh Trạch không thèm để ý, chỉ là rung tuyến năng lượng trên tay điều khiển con rối cấp sáu kia công kích bốn người.

Bạch San nghiêm nghị không hãi sợ, Trị Liệu Thuật của Thánh Nữ Phong là thiên hạ vô song, đương nhiên cũng bao gồm thuật giải độc. Nàng biết kẻ địch cường đại, lập tức quát lên: “Cẩn thận!”

Mấy người họ xuống núi không lâu nên không biết lai lịch Minh Trạch, chỉ âm thầm kinh hãi, sao xuống đây lại đụng phải một người lợi hại khó dây dưa như vậy?

Con rối này bóng dáng như sắt, móng tay càng bén, liên tiếp đẩy chúng nữ vây công kiếm năng lượng. Bốn người ngay ngắn trật tự vây công hồi lâu, thậm chí một mảnh móng tay cũng không bị vạch mất! Chung quanh cát bay đá chạy, không tới một khắc đồng hồ rừng xanh bốn phía sum xuê đã không còn sót lại chút gì.

Sơ ý một chút, một trong bốn hộ pháp bị móng tay con rối thi quẹt trúng cánh tay, ngay cả khi nàng mới ăn Giải Độc Hoàn vẫn choáng váng một hồi.

Ba người bí mật ở trong sơn động cũng có thể cảm thấy tinh phong đập vào mặt, đều âm thầm kinh hãi. Mộ Dung Tuyết che miệng thật chặt, nàng biết mình hiện thân cũng không thể làm được gì, vẫn lo lắng không dứt.

Bạch San quát lên: “Kết trận!” Bốn người phối hợp đã lâu, lập tức chợt thu hồi năng lượng kiếm, chân nhảy ra phạm vi công kích của con rối thi.

Tay Minh Trạch rung lên, cũng không nghèo đánh mãnh truy, hắn híp mắt, âm thầm suy nghĩ kiếm pháp bốn người rốt cuộc là xuất phát từ nơi nào, vì sao trúng độc khôi lỗi nửa ngày còn không thấy phát tác?

Tứ nữ ôm kiếm năng lượng ngồi thẳng trên đất, không nhúc nhích, bốn phía mơ hồ tạo thành một cỗ khí tức kỳ quái lưu động.

Trong lòng Minh Trạch thấy kỳ lạ, thử điều khiển con rối đánh tới một người, nữ nhân kia như cũ bất động, chỉ là trong nháy mắt biến mất không tung tích, con rối liên tục nhanh như chớp công kích, nhưng đều rơi vào khoảng không.

Bạch San há mồm, chậm rãi lẩm nhẩm ra một đoạn từ, ba người khác theo nàng đọc không ngừng, ngưng kết năng lượng nguyên tố, cái lồng khí này bỗng nhiên xa xa mở rộng ra ngoài, bao phủ trăm mét xa.

Bốn người họ kết trận pháp tên là “Bốn sao trận pháp”, sự vật trong phạm vi trăm mét chung quanh đều bị bốn người nắm trong tay, tùy tâm điều khiển, hết sức lợi hại.

Theo trận pháp giăng ra, tứ nữ đều khẽ giật mình, vì sao sơn động bên kia còn có hơi thở ba người? Chẳng lẽ là kẻ địch có mai phục khác hay sao?

Minh Trạch bén nhạy nhận ra nguy hiểm, lập tức đề cao lực tinh thần lên ngũ thành, điều khiển con rối không ngừng công kích tứ nữ, nhưng bốn người này phụ trợ lẫn nhau, lực lượng phóng lớn ra gấp mấy lần, ở nơi này giăng vòng tròn bất kỳ một động tĩnh nào bốn người đều có thể phát hiện, giống như biết trước, cho nên động tác khôi lỗi mặc dù rất mạnh thay đổi nhiều, đều nhiều lần thất bại.

Năm đó bốn sao trận pháp thậm chí khốn trụ được Ngự Thiên nửa canh giờ, ngay cả khi bây giờ thực lực Tứ Đại Hộ Pháp kém xa năm đó, vẫn thừa kế hơn phân nửa tinh hoa pháp trận này. Minh Trạch thử để con rối nhảy vào không trung, còn chưa bay lên vài mét đã cảm thấy phía trên hình như có một lá chắn rất áp bức, rất nhanh bị đánh lui xuống.

Bạch San mở mắt quát to: “PHÁ…!”

Bốn người đều là chắp tay trước ngực, theo Bạch San ra lệnh, đều truyền lực Tinh Thần tới người nàng, Bạch San chợt huy chưởng đánh ra, cầu năng lượng dày đặc liền chính xác công kích Minh Trạch.

Chân Minh Trạch chớp động tránh né, cầu năng lượng kia lại giống như mọc mắt có thể quay lại, hắn mở lá chắn kín toàn thân, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Có ý tứ.”

Tay hắn vung lên, con rối kia đã ngăn ở phía sau, theo mấy tiếng nổ, thân thể con rối bền bỉ vậy mà lại bị cầu năng lượng chia năm xẻ bảy tán lạc. Thân hình Minh Trạch không nhúc nhích, chỉ là khóe miệng chậm rãi chảy ra một vết máu.

Bích Vân cả kinh nói: “Hộ pháp đại nhân!”

Minh Trạch không chút để ý lấy tay lau lau nói: “Là bốn sao trận pháp của Thánh Nữ Phong thôi.”

Bạch San không ngờ hắn có thể kêu tên trận pháp, hơi kinh hãi, nàng lập tức trấn định tâm tư nói: “Nếu biết lợi hại, còn không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?”

Minh Trạch lạnh lùng nói: “Hôm nay ta thật muốn xem, trận pháp này lợi hại bao nhiêu.” Tay hắn run lên, đem con rối cấp tám trân quý kia ra.

Con rối cấp tám mặt mũi như người, dáng ngoài là một thiếu niên tuấn tú, da trắng khác thường, tinh sảo giống như da con nít, mặt mày sinh động như người sống. Chỉ là, động tác của nó hơi có vẻ cứng ngắc, hơn nữa cả người tản ra hơi thở âm lãnh khó có thể miêu tả, Lăng Hạ và Mộ Dung Tuyết đều kìm lòng không được rùng mình.

Bây giờ chiến ý Minh Trạch đã hoàn toàn bị kích phát, lập tức nhận ra hơi thở bốn phía, hắn và bốn người Thánh Nữ Phong đều hiểu lầm, còn tưởng rằng người của đối phương, xuống tay rung dây nhỏ, miệng con rối cấp tám trong phát ra một tia chớp bổ sơn động.

Ngự Chi Tuyệt huy kiếm đỡ, thân thể tê rần, bị đạo Lôi Điện kia đánh lui về phía sau hai bước, lôi điện đánh huyệt động nổ sụp nửa bên. Lăng Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, bảo hộ Ngự Chi Tuyệt ở phía dưới, đá vụn phía trên tuôn rơi xuống, ngay cả khi hắn vận lực tinh thần về phần lưng, vẫn bị đập cắn răng phát ra mấy tiếng kêu đau.

Mộ Dung Tuyết “A” một tiếng, hai chân đã bị đập trúng, nhất thời ngất đi.

Buổi tối Mộ Dung Tuyết không dùng đan dược, thanh âm dung mạo khôi phục như cũ, bốn người Thánh Nữ Phong lập tức nhận ra được, cùng nhau kêu lên: “Thánh nữ!”

Thân thể Ngự Chi Tuyệt phục hồi như cũ rất nhanh, không kịp nghĩ kĩ ôm Lăng Hạ nhảy ra ngoài, trên người hai người đều là bụi bậm, hết sức nhếch nhác.

Bích Vân nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt cũng kinh hãi, kinh ngạc nói: “Hộ pháp, đây chính là Ngự Chi Tuyệt!”

Đầu Lăng Hạ “Ông” một tiếng vang lên, đứng vững vàng trên mặt đất, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Đối mặt hai nhóm người, dễ loạn bậy lên a. . . . . .

Hắn biết Mộ Dung Tuyết bị ngất ở bên trong, lo lắng không dứt, bốn người Thánh Nữ Phong đã nhào qua cứu Mộ Dung Tuyết ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Con ngươi Minh Trạch chợt co lại, gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt, hoàn toàn xem nhẹ Lăng Hạ.

Lăng Hạ dùng sức nắm chặt lòng bàn tay Ngự Chi Tuyệt, nhịp tim đột nhiên gia tốc. Ngự Chi Tuyệt nhận thấy hắn căng thẳng, nhanh chóng nhìn lướt qua Minh Trạch, nắm chặt kiếm năng lượng trong tay.

—— thật ra thì, hắn cảm thấy ma tu đạo cũng không có gì không được, nhưng Lăng Hạ không thích, vậy không đi.

“Rất tốt. . . . . .” Minh Trạch chợt ngửa đầu cười lớn. Bích Vân bị hắn làm sợ hết hồn, ai từng thấy này vị hộ pháp mặt than này cười? —— nghe nói người thấy đều chết hết rồi. . . . . .

Bốn người Thánh Nữ Phong phản ứng cũng rất nhanh, đặt Mộ Dung Tuyết đã hôn mê giữa bốn người bày ra phòng hộ, rất nhanh mở trận pháp lần nữa. Bạch San cẩn thận dò xét hai tiểu tử cùng đi chung với Thánh nữ, cầm kiếm khoảng mười bốn tuổi, ngay cả khi đầu đầy bụi đất, vẫn có thể nhận ra dung mạo ba phần tương tự tiền Thánh nữ, cộng thêm nốt ruồi đỏ như máu dưới mắt. . . . .

Nàng giận dữ: “Là tiểu súc sinh họ Ngự! Vừa rồi ngươi làm gì Thánh nữ?”

Minh Trạch nghe lời của nàng tròng mắt liền rung lên, chợt vén vạt áo một chân quỳ xuống hàng đại lễ với Ngự Chi Tuyệt: “Tôn chủ, mặc dù tiền ma tôn từng ra lệnh cho chúng ta không ra tay với Thánh Nữ Phong, nhưng họ ở trước mặt mọi người nhục mạ Tôn chủ, tội đáng chết! Kính xin Tôn chủ tránh ra, thuộc hạ chắc chắn giải quyết nhanh chóng!”

. . . . . . Hắc tuyến rơi đầy a.

Các hạ vừa rồi không phải mới ra tay với “Tôn chủ” sao? Huống chi người nào đồng ý làm nhân vật phản diện thủ lĩnh của các ngươi hả ? Mặt than trung khuyển không có điểm nào ngốc được chứ?

Lăng Hạ tâm thần thấp thỏm nhìn Ngự Chi Tuyệt, chờ phản ứng của hắn.

Ngự Chi Tuyệt như không có nghe thấy, chỉ cẩn thận dò xét trán Lăng Hạ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng một vết thương: “Đau không?”

Lăng Hạ rất 囧, đứa nhỏ này không biết bây giờ đang trong tình huống nguy hiểm cỡ nào chứ?

Minh Trạch lạnh lùng nhìn Lăng Hạ một cái, Lăng Hạ chỉ cảm thấy cả người phát rét, hô hấp cũng có chút khó khăn. Hắn theo bản năng nhích tới gần Ngự Chi Tuyệt chút ——vừa rồi hắn cảm thấy sát ý mãnh liệt!

Sá, trong truyện ông đây cũng như ngươi chỉ là cp phụ, đừng chuyển ánh mắt tới đây a!

Bạch San cười lạnh, âm trầm nói: “Có Thánh nữ ở đây, các ngươi âm nghiệt ma tu này đạo dư, đừng mong một ai thoát được ra ngoài!”

Thân hình bốn người biến đổi, thân thể Mộ Dung Tuyết ở trung gian đột nhiên phát ra một tầng nhàn nhạt ánh sáng nhạt.

Lăng Hạ không khỏi ngạc nhiên, Mộ Dung Tuyết tay trói gà không chặt, ở đây thì có ích lợi gì? Nhưng hắn rất nhanh phát hiện khác thường, khí tức chung quanh hình như. . . . . . Trở nên mạnh mẽ? Đột nhiên khí ép tăng lên làm hắn khó hô hấp, thân thể khổ sở cuộn thành một đoàn trên mặt đất, Bích Vân bị thương phản ứng càng thêm mãnh liệt, khổ sở ôm đầu kêu rên. Ngự Chi Tuyệt cắn răng nỗ lực chống đỡ, chân hơi rung nhẹ.

Tròng mắt Minh Trạch đột nhiên biến thành màu đỏ, tay rung lên cấp tốc rót năng lượng vào, khóe miệng con rối cấp tám lộ ra một nụ cười quỷ dị, hướng bốn người phát ra mấy đạo Lôi Điện năng lượng dày đặc.

Bạch San hét lớn một tiếng, đánh hay tay ra, phát ra vô số năng lượng ánh sáng vô hình, bên trong lá chắn năng lượng chấn động mãnh liệt một hồi, mặt đất sụp đổ phát ra tiếng phá hủy chói tai, người người đứng không vững.

Đợi đến khi Lăng Hạ mở mắt lần nữa thì con ngươi co rụt lại, chỉ cảm thấy hô hấp đều muốn ngưng ——trái tim Ngự Chi Tuyệt bị đâm xuyên!

Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt có chút tan rã rồi, nhưng ngay cả như vậy, trên mặt của hắn không có bất kỳ khổ sở, vẫn nắm thật chặt kiếm năng lượng của mình ngăn trước mặt hắn, thay hắn chống đỡ lực lượng kinh người kia!

Trong lòng Lăng Hạ đau nhức, một tay liều mạng chặn vết thương của Ngự Chi Tuyệt, một cái tay khác hoảng loạn móc túi đựng tìm kiếm thuốc chữa thương. Nhưng tay không ngừng run rẩy, trong lòng hắn gấp gáp một hồi, tiện tay đem ném bình qua một bên, trên thân kiếm dùng sức quẹt một cái, không chút do dự nhét vào miệng Ngự Chi Tuyệt.

Mới vừa rồi hai cỗ lực lượng lực lượng ngang nhau, khuôn mặt con rối cấp tám tinh sảo cũng bị phá hủy hơn phân nửa, Minh Trạch như biến thành huyết nhân, mấy người Bạch San cũng lớn miệng hộc máu, cúi đầu thở hổn hển, hiển nhiên đều bị thương không nhẹ. Mộ Dung Tuyết tóc dài tán lạc trên mặt đất, ánh sáng nhàn nhạt trên người đã biến mất, cũng không biết sống hay chết.

Lăng Hạ không còn để ý tới điều gì khác nữa rồi, hắn ôm Ngự Chi Tuyệt vào trong ngực, như sợ kinh động hắn nhẹ giọng nói: “A Tuyệt? Đừng ngủ.”

Ánh mắt của Ngự Chi Tuyệt đã mất đi tiêu cự, nửa ngày hình như mới nhận ra người đang nói, đôi môi khẽ động không biết muốn nói gì.

Lăng Hạ liều mạng ức chế cay đắng nơi cổ họng, giọng khàn khàn: “Ta đều hiểu, về sau từ từ nói, thật xin lỗi!”

Hắn tự chủ trương, ngược lại hại đứa nhỏ này. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt đã không thể nuốt xuống, máu theo cằm của hắn chảy ra khắp nơi, Lăng Hạ đẩy cằm hắn ra, cứng rắn đem máu chuốc đi vào, đợi đến khi vết thương đọng lại hắn liền lại cắt một đường mới.

Trái tim bị đâm xuyên, máu dược người có thể cứu được sao?

Đôi môi Lăng Hạ ngày càng trắng, một hồi choáng váng. Giờ khắc này hắn thật sự van xin Ngự Chi Tuyệt có thể khôi phục, dù bị người ma tu đạo mang đi cũng tốt!

Hồi lâu, Bạch San chậm rãi đứng lên, thở hổn hển cười lạnh nói: “Đúng là tà bất thắng chánh, bọn ngươi dư nghiệt ma tu đạo, nhìn Thánh Nữ Phong ta hôm nay thay trời hành đạo!”

Lòng Lăng Hạ trầm xuống, Minh Trạch hiển nhiên còn chưa khôi phục!

Hắn âm thầm cầm huyết Tri Chu trong tay, nắm kiếm của Ngự Chi Tuyệt lung la lung lay đứng lên khẽ cười nói: “Cái gì mà dư nghiệt? Tại sao ân oán đời trước lại liên lụy đến tận bây giờ? Lại nói, A Tuyệt đệ ấy còn có một nửa huyết thống của Thánh Nữ Phong, ngươi nói thế nào? A Tuyệt đã làm chuyện gì sai?”

Bạch San giận dữ, một kiếm huơ ra đâm trúng vai Lăng Hạ. Lăng Hạ cắn răng dùng sức cầm mủi kiếm, tay bị thân kiếm cắt tới máu thịt be bét. Huyết Tri Chu nhân cơ hội theo thân kiếm nhanh chóng đi qua, cắn một cái lên cổ tay Bạch San.

Kịch độc đồng thời mang đến đau nhức, Bạch San kêu thảm một tiếng, nhất thời ngã lăn xuống đất, bốn sao trận pháp đã không giữ nổi lập PHÁ…!

Ba hộ pháp khác chấn động, cùng kinh hô: “Đại Hộ Pháp!”

Lực áp bức chợt được cởi ra, Minh Trạch đã có thể chuyển động, hai tay hắn rung lên, điều khiển con rối không trọn vẹn ngăn cản thế công ba nữ nhân.

Lăng Hạ không đứng vững được nửa, chán nản ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy trước mắt trận trận tối đen.

“A Tuyệt. . . . . .” Hắn sờ chạm vào đầu Ngự Chi Tuyệt, cẩn thận ôm vào trong ngực, nhịn không được nữa hôn mê bất tỉnh.

Bạch San cắn răng rên khổ sở nói: “Trước mang Thánh nữ bỏ chạy, không thể ham chiến! Trái tim tiểu nghiệt chướng bị đâm trúng không sống nổi!”

Tam nữ không chần chờ, một người cản ở phía sau, một người ôm lấy Mộ Dung Tuyết, một người khác dìu Bạch San, rất nhanh biến mất trong rừng.

Minh Trạch khạc ra vài bún máu nỗ lực đứng lên, trực tiếp đi về phía Ngự Chi Tuyệt hôn mê.

Hắn một cước đá Lăng Hạ, cẩn thận thăm dò tâm mạch Ngự Chi Tuyệt một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Quả nhiên như Tả Hộ Pháp từng nói, Tôn chủ đã kích phát vô ngân lực, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?”

Hắn chán ghét nhìn Lăng Hạ một chút, người này chính là dược người Tả Hộ Pháp nói, có lực ảnh hưởng rất lớn tới Tôn chủ?

Lưu lại, là một chướng ngại!

Minh Trạch khiến con rối thu hồi huyết Tri Chu, không chút để ý nhắm ngay trái tim Lăng Hạ đánh một chưởng.

Tôn chủ dựng nghiệp, có hắn là đủ rồi!

****

Hết Quyển hai.

Quyển ba: “Chết còn xuyên trở về, thật là câu chuyện máu chó một vạn năm!” :-D :-D :-D

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi