KẾ HOẠCH XUYÊN KHÔNG CỦA VẬT HI SINH: CẢI TẠO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Trong cơn hoảng hốt Lăng Hạ mở to mắt, đầu óc mờ mịt, thân thể mệt mỏi lợi hại.

Yết hầu như muốn cháy khô, trên người còn lưu lại dấu vết của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ cắn răng di động thân thể bủn rủn vô lực, muốn vươn tay lấy chén trà để trên bàn bên giường.

Nhưng hắn không có chút sức lực, cổ tay lại mang xiềng xích rất nặng xượt qua cạnh bàn, rơi thành một đống ở trên mép giường.

Lăng Hạ cười khổ một cái, ánh mắt nhanh chóng đảo qua xiềng xích lạnh lẽo trói lấy tứ chi của hắn.

Thoáng nhìn qua thân thể của hắn, da thịt vốn mềm dẻo co dãn bây giờ nơi nơi đều là vết cắn màu hồng đậm, thậm chí có nơi còn ứ máu, dường như tìm không ra một nơi hoàn hảo. Hai chân hơi động một chút, còn có chất lỏng dinh dính từ nơi xấu hổ tràn ra, bắp đùi đều ướt sũng.

Lăng Hạ vì đau đớn mà kêu rên một tiếng, nhịn không được đập mạnh xuống giường một cái thống khổ nhắm mắt lại, Ngự Chi Tuyệt tên trứng thối này!

Lần đầu tiên sau khi rời đi, hắn lại xuyên trở về nhưng không ngờ đã qua bảy năm. Ngự Chi Tuyệt tỏ tình với hắn, hắn kinh ngạc né tránh, ẩn cư tu hành hai năm, sau đó bị Ngự Chi Tuyệt tìm được.

Hắn đã từng chạy trốn khỏi Ngự Chi Tuyệt một lần, nhưng khi bị tìm về lần nữa, nửa tháng sau hắn đều không xuống giường được.

Bây giờ chiến tranh toàn bộ Dị Giới đã bắt đầu, đại quân con rối của Ngự Chi Tuyệt đã chiếm lĩnh gần một phần ba đại lục, chính phái loạn thành một đống. Nhưng mà, Tống Tiểu Hổ hẳn là đã lãnh đạo chính phái đoàn kết đứng lên, cũng sắp bắt đầu phản kích ——hai hài tử năm đó rốt cục vẫn đi lên con đường đối địch!

Lăng Hạ mờ mịt nghiêng người, thời gian tách ra quá dài, đứa nhỏ năm đó biến thành Ma Tôn đại nhân hiện tại, hắn đã không thể nhìn thấu nữa.

Càng làm cho hắn không hiểu là tình cảm Ngự Chi Tuyệt đối với hắn rốt cuộc là cái gì?

Căn bản chỉ là ích kỷ muốn chiếm hữu đi? Giống như sủng vật giam hắn trong tẩm cung, lúc động dục thì không để ý hắn phản kháng nhào lên, làm thẳng đến khi hắn ngất đi, lúc bình thường thậm chí còn không để hắn mặc quần áo, cũng không để hắn gặp bất kỳ kẻ nào. . . . . .

Thuở ban đầu, hắn vì phản kháng mà bị Ngự Chi Tuyệt bẻ gẫy tứ chi, Ngự Chi Tuyệt suýt chút nữa giết chết hắn, sau đó lại điên cuồng không tiếc hết thảy đại giới cứu hắn sống lại, biểu cảm bướng bỉnh thị huyết trên khuôn mặt kia thực sự làm hắn sợ. . . . . . Kẻ điên này!

Bây giờ hắn không có cách nào không sợ.

Lăng Hạ dùng sức cắn môi dưới, hắn bi ai phát hiện, trí nhớ khuất nhục này đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn, hắn không thể quên được.

Tiếng bước chân thong thả quen thuộc tiến tới gần bên này, Lăng Hạ giật mình một cái, co rúm cuộn tròn thân thể, phảng phất như làm vậy mới có thể tìm được chút sức mạnh chống đỡ bản thân.

Hắn không muốn ngẩng đầu, nhưng một góc áo màu tím vẫn xâm nhập vào trong tầm mắt của hắn. Hắn biết đối phương đang đánh giá bản thân, thân thể không khống chế nổi bắt đầu run run.

Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt híp lại, vừa lòng thưởng thức tư thái yếu ớt lại cực kỳ hấp dẫn của thanh niên này.

Tứ chi mềm dẻo thon dài của thanh niên cuộn lại, như mèo con đang chờ đợi y âu yếm, trên người đều là dấu vết và hơi thở y lưu lại. . . . . . Người này, hoàn toàn thuộc về mình!

Lăng Hạ bắt đầu hô hấp dồn dập, một ngón tay của Ngự Chi Tuyệt đặt lên mũi chân hắn chậm rãi dời lên, như hùng sư tuần tra lãnh địa. Da thịt bị đụng chạm lưu lại cảm giác tê ngứa khó diễn tả bằng lời, Lăng Hạ liều mạng khắc chế bản thân không phản ứng lại, không phản kháng —— hắn càng phản kháng, sẽ càng bị ép buộc thảm.

Ngón tay kia cuối cùng lưu lại nơi lõm xuống hơi thắt lưng hắn, lưu luyến một hồi, lại dọc theo giữa đùi xuống phía dưới lần nữa.

Lăng Hạ sợ hãi run lên một chút, dùng thanh âm yếu ớt thấp giọng nói: “Đừng. . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Ta rất mệt.”

Thanh âm của hắn khô khan lợi hại, ngay cả khi không tình nguyện hắn cũng phải cúi đầu xuống như vậy. Ở đây nhiều ngày làm hắn hiểu ra, càng quật cường sẽ bị ép buộc càng thảm, nếu mềm giọng cầu xin, Ngự Chi Tuyệt sẽ ngẫu nhiên nghe hắn .

Ngự Chi Tuyệt nhướng mày, vươn tay sờ sờ trán Lăng Hạ, độ ấm da thịt nơi đó có chút nóng hơn bình thường, là đêm qua làm hơi quá đáng sao?

Y đưa một viên đan dược tới bên môi Lăng Hạ, ý bảo hắn nuốt vào, lại nâng chung trà lên uống môt ngụm nước, cúi người bón vào miệng Lăng Hạ.

Lăng Hạ bối rối nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân nuốt xuống nước miếng. Nhưng mà đầu lưỡi Ngự Chi Tuyệt vẫn không lui ra ngoài, lật chuyển đảo khuấy trong miệng hắn một hồi, nước trà không kịp nuốt theo khóe môi chảy ra ngoài.

Rốt cục Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, độ ấm trong miệng Lăng Hạ cũng cao hơn bình thường, nhưng vẫn làm y lưu luyến không thôi. Y cởi bỏ xiềng xích trên người Lăng Hạ, hôm nay buông tha cho hắn, giúp hắn thanh lý cơ thể.

Cổ tay cổ chân bị xích lại lâu vì va chạm mà tạo thành một vòng màu đỏ thậm chí còn hơi chảy máu, mặt Ngự Chi Tuyệt không biểu cảm nhìn, trong lòng tính toán đổi phương thức.

Lăng Hạ biết hôm nay bản thân hẳn là sẽ không chịu tra tấn, thở nhẹ một hơi đồng thời lâm vào giấc ngủ say. Trong lúc mơ màng hắn cảm giác được Ngự Chi Tuyệt tẩy trừ thân thể cho hắn, trên trán hình như cũng bị hôn vài cái. Khác với nụ hơn như muốn cắn nuốt hết thảy làm cho người ta run rẩy thường ngày, nụ hôn khẽ đó rất mềm nhẹ, dường như làm hắn xúc động muốn khóc.

Hắn mơ mơ màng màng nằm mộng, trong mộng Ngự Chi Tuyệt vẫn là hài tử đáng yêu năm đó, thường thường đỏ mặt. . . . . .

Dù sao cũng là người tu hành, hiệu quả đan dược cũng rất tốt, cho nên khi Lăng Hạ tỉnh lại thân thể đã gần như hoàn toàn khôi phục. Làm hắn kinh ngạc là, những xiềng xích kia đều bị mang đi, nhưng mà trên cổ lại nhiều ra một cái vòng cổ chó tinh xảo, bên trên có một cái chuông nhỏ.

Vòng cổ chó màu bạc, khắc hoa văn rất tinh xảo, tiếng chuông cũng thanh thúy êm tai, nhưng như thế cũng không thể nào thay đổi bản chất của nó. Bởi vì vô cùng khuất nhục, Lăng Hạ nháy mắt liền đỏ mặt, ngực cũng phập phồng gấp rút.

Ngự Chi Tuyệt đúng là xem mình như sủng vật. . . . . .

Nhận ra sự thật này, Lăng Hạ cảm thấy trong lòng vừa đắng vừa chát, ánh mắt cũng cay cay. Trong khoảng thời gian này hắn luôn làm bộ thuận theo muốn tìm cơ hội đào tẩu, nhưng bây giờ cơn tức giận giống như sóng to gió lớn phun trào, hắn không có cách nào duy trì bình tĩnh.

Hắn hung hăng lật bàn, bởi vì sắc lực bị phong ấn nên chỉ có thể động thủ đẩy ngã đập nát toàn bộ bích hoạ, bình hoa quý báu, thậm chí còn lôi hết đệm chăn trên giường, lấy tay xé thành mảnh nhỏ, mệt đến thở hổn hển mới dừng lại.

Lúc Lăng Hạ động cái chuông trên vòng chó kia không ngừng rung lên, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, hắn dùng lực bẻ, làm thế nào cũng không lấy xuống được.

Suy sụp ngồi một hồi lâu trong tẩm cung hỗn độn, Lăng Hạ đột nhiên khủng hoảng, nếu Ngự Chi Tuyệt trở về. . . . . . sẽ xử phạt mình thế nào? Hắn càng nghĩ càng sợ, ôm chặt hai chân ngồi ở góc tường.

Lúc chạng vạng Ngự Chi Tuyệt đến đây, chỉ dùng ngón tay thon dài điểm nốt ruồi lệ chí trên mặt, không có biểu cảm gì. Lăng Hạ dùng khóe mắt vụng trộm nhìn, trong lòng càng không yên, lúc Ngự Chi Tuyệt làm động tác này, có nghĩa là sắp tới hắn sẽ thật thảm rất thảm. . . . . .

“Lăng đang tức giận sao?” Ngự Chi Tuyệt đi đến ngồi xổm trước mặt Lăng Hạ, dùng ngón tay như ngọc nâng cằm của hắn lên, khẽ cười nói, “Đập mấy thứ kia không sao, không làm thương tổn đến bản thân làm ta đau lòng là được.”

Thanh âm từ tính kia rất dễ nghe, Lăng Hạ lại rùng mình một cái, hấp tấp nói: “Đúng, thực xin lỗi.”

Nhìn sợ hãi không cách nào che dấu trong mắt Lăng Hạ, hàn quang trong mắt Ngự Chi Tuyệt càng nổi bão, y chán ghét thần sắc này của Lăng Hạ. . . . . . Nhưng bây giờ, y đã không có cách nào thay đổi.

Cho dù như vậy, cũng muốn giữ hắn bên mình. . . . . .

Cho dù như vậy, cũng tham luyến trên thân người này ấm áp.

Ngự Chi Tuyệt khảy lộng hai lần Lăng Hạ cổ gian Linh Đang, cười nói: “Là vì này sao? Ta cảm thấy lăng mang theo rất đẹp mắt a, đội này, mặc kệ lăng ở nơi nào, ta đều có thể tìm được, tha thứ ta được không được?”

Lăng Hạ cắn răng không nói chuyện, hắn cũng không thể nói gì hơn.

Ngự Chi Tuyệt vươn tay dịu dàng vuốt ve xương quai xanh của Lăng Hạ, sau đó dao động đến ngực, y có thể cảm nhận được, da thịt dưới tay đang khẩn trương căng lên rồi lại co rúm.

Loại kháng cự này làm y rất không thoải mái.

Đôi đồng tử của Ngự Chi Tuyệt dần dần biến thành màu tím hoa lệ mà khiếp người, y nắm lấy một điểm trước ngực Lăng Hạ, dùng móng tay nhẹ nhàng nhéo, nói: “Trên giường loạn hết cả rồi.”

Lăng Hạ kêu lên một tiếng, trong lòng càng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Ngự Chi Tuyệt đánh hắn ngã xuống đáy cốc: “Vật hôm nay liền đứng làm đi, chắc Lăng cũng không đến nỗi đứng không được a.”

Lăng Hạ bị mạnh mẽ nhấc lên, lưng tê rần, đánh mạnh vào tường, hai chân cũng bị giơ lên. Ngự Chi Tuyệt cường ép hắn nhìn, nhìn y làm thế nào xâm nhập từng chút từng chút vào trong thân thể mình.

Hắn nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, hô hấp cũng rối loạn một chút.

Động tác của Ngự Chi Tuyệt thật hung mãnh, nhưng hắn bi ai phát hiện, hình như hắn đã quen phương thức làm tình này, trong tình huống này còn có thể có cảm giác.

“Nhìn ta. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt nắm nơi đã lên tinh thần của Lăng Hạ, lưng đánh mạnh thẳng tiến vào, thấp giọng ra lệnh.

Lăng Hạ nhẫn nại nhìn qua, liền thấy một đôi tử nhãn chuyên chú đến tàn nhẫn, ánh mắt kia tràn ngập xâm chiếm, gắt gao theo dõi hắn, phảng phất như muốn nuốt hết hắn.

Ngực hắn cứng lại, nói không rõ bản thân có cảm giác gì.

Đương nhiên, động tác tiếp theo cuả Ngự Chi Tuyệt không cho hắn có cơ hội nghĩ rõ ràng. Lăng Hạ cảm thấy bản thân như một cọng rơm bị cuồng phong sóng giữ trên biển lớn vùi dập, hoàn toàn mất đi năng lực tự chủ. Hắn chỉ có thể bất lực nắm chặt cánh tay Ngự Chi Tuyệt, từ từ trầm luân trong cảm giác hít thở không thông. . . . . .

Lúc Lăng Hạ tỉnh lại, tẩm cung đã khôi phục nguyên dáng, dường như một phen hỗn độn kia đều do hắn tưởng tượng. Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, đáng tiếc, hắn ra không được.

Trong khoảng thời gian này hình như Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng vội, có một ngày Ngự Chi Tuyệt rất khó đối xử dịu dàng với hắn, không làm gì cả, chính nhẹ ôm lấy.

Lăng Hạ chết lặng núp trong ngực y, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

Ngự Chi Tuyệt tự quyết định nói cho hắn thế cục bên ngoài lúc bấy giờ, trận pháp diệt thế đã lập xong, uy lực của nó, đủ để phá hủy toàn bộ đại lục Dị Giới.

“Thế giới như vậy, nên hủy diệt không phải là tốt nhất sao?” Ngự Chi Tuyệt cúi đầu nở nụ cười, ôm chặt Lăng Hạ vào ngực mình, giống như người chết đuối cố bắt lấy một mảnh bè gỗ cứu mạng cuối cùng.

Lăng Hạ sợ hãi nắm chặt hai tay, đây. . . . . . Kẻ điên.

Ngự Chi Tuyệt bây giờ, không có gì khác với nhân vật phản diện cuối cùng trong truyện, hắn không còn là thiếu niên đáng yêu trong ký ức của mình. . .

Ngự Chi Tuyệt nhận ra hắn đang run rẩy, thấp giọng nở nụ cười, lồng ngực đều chấn động: “Lăng sợ sao? Dù mọi người cùng nhau chết, huynh cũng phải chết bên cạnh ta! Biết không?”

Lăng Hạ hô hấp dồn dập, không biết bản thân nên nói cái gì.

Hắn là một tiểu nhân vật không biết tự lượng sức mình, không thể thay đổi được kết cục cuối cùng. . . . . .

Mấy ngày trước khi trận pháp diệt thế được phát động, Ngự Chi Tuyệt lấy ra hai vòng tròn màu bạc nho nhỏ.

Y ám Lăng Hạ xuống dưới thân, một bên làm, chờ Lăng Hạ thất thần đột nhiên dùng sức đâm một lỗ vào vành tai Lăng Hạ, đồng thời đeo vòng tròn đó lên lỗ tai Lăng Hạ.

Lăng Hạ đau suýt nữa kêu lên, gần đây Ngự Chi Tuyệt rất ít khi làm hắn đau như vậy, hắn cố nén không trở mặt —— Tô Mạc Chận đã liên hệ, lúc Tống Tiểu Hổ phá hư pháp trận sẽ cứu hắn ra.

Hắn cho rằng Ngự Chi Tuyệt lại bắt đầu điên tra tấn bản thân, liền cắn răng nhẫn nại không hé răng, nhưng là xuống dưới Ngự Chi Tuyệt động tác lại nhường hắn có chút ngạc nhiên.

Ngự Chi Tuyệt đưa kim tới, chỉ chỉ vành tai bên trái của mình, ngữ khí rất mềm nhẹ, nói: “Đến, Lăng cũng bấm cho ta một lỗ tai.”

Y thấy Lăng Hạ cứng ngắc bất động, liền nắm tay hắn đâm vào vành tai của bản thân, vừa đâm vừa nói: “Đây là đồng tâm hoàn, dù là đời sau, ta cũng có thể tìm được huynh.”

Tay Lăng Hạ khống chế không nổi bắt đầu phát run, tay Ngự Chi Tuyệt thật ổn định, nắm lấy hắn từng chút từng chút đâm vào, giống như đang đâm vào ngực hắn, lại mang lên một cái vòng ngân khác.

Ngự Chi Tuyệt khẽ cười một tiếng, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại: “Thật tốt, ta quả nhiên vẫn luyến tiếc tách khỏi Lăng.”

Cổ họng Lăng Hạ khô chát lợi hại, môi đều run run, rốt cuộc hắn khó có thể bình tĩnh nữa, quát: “Ngự Chi Tuyệt, đến cùng là ngươi muốn gì? Ngươi làm tất cả chuyện này là vì sao?”

Ngự Chi Tuyệt điên đến lợi hại, làm cho hắn cũng sắp điên rồi!

“Thứ ta muốn thủy chung đều không đổi a. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn hắn, mềm nhẹ nói, “Ta không có được tâm của Lăng, những người khác trên thế giới này dựa vào cái gì có thể cười? Tất cả đều hủy diệt đi. . . . . .”

Vì cái lý do thiểu năng này mà làm ra mọi chuyện sao?

Lăng Hạ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng: “Nếu ông đây, nếu ông đây nhận lời, ngươi còn hủy diệt thế giới này sao?”

Hắn nói xong liền bắt đầu hối hận. Thực ra hắn cũng không biết tình cảm của bản thân đối với Ngự Chi Tuyệt đến cùng là gì, nhưng hắn thủy chung vẫn không muốn nhìn Ngự Chi Tuyệt đi lên con đường hủy diệt, điều ấy là không thể nghi ngờ.

Nghe thấy những lời này, mặt Ngự Chi Tuyệt vẫn là bình tĩnh vô ba, nhưng mà ngữ điệu hơi nhanh đã tiết lộ tâm tình của y thật tốt: “Đương nhiên sẽ không —— Lăng, ta chờ những lời này đã rất lâu rồi.”

Trong hiện thực, Lăng Hạ “Bốp” một cái đập chuột tắt máy tính, thật muốn nôn ra máu.

Mẹ kiếp! Đi chết đi thể loại khoa trương giả tạo! Đi chết đi rau chân vịt canh trứng!

Sét đánh lão tử chết đứng a a a! Ngược như vậy còn có thể HE a!

——

Có bạn nào thích thể loại này không nhỉ? :-? Ngược a~ ngược a~ Nhưng ngược kiểu này mình lại rất là thích, rất là phấn khích nha~ :))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi