KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Chung Khải đứng một mình tựa lưng vào tường. Anh nhắm mắt lại, khắc thật sâu hình dáng Tiêu Dĩ Thư vào trí óc, một năm rồi, một năm không gặp, cậu vẫn giống như trong ký ức.

Không, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều.

Còn mình thì sao, trong một năm này, hút thuốc uống rượu đều thành thạo, cả người cũng tiều tụy đi không ít.

Hối hận ư? Hình như có hối hận, trong lòng vẫn rất thích cậu, thế nhưng nếu có cơ hội lựa chọn một lần nữa, mình vẫn sẽ quyết định như vậy.

Tình yêu có tốt đẹp đến đâu cũng không thể vượt qua được áp lực tiền bạc, không có tiền bạc, tình cảm sâu đậm đến mấy cũng tàn lụi. Nếu khi đó lựa chọn tiếp tục cùng Tiêu Dĩ Thư, có lẽ tình trạng của hai người còn không bằng hiện tại. Bây giờ chia tay rồi, tuy trong lòng có chút nuối tiếc, nhưng cũng coi như sống vẫn ổn.

Chung Khải tự giễu trong lòng: Có lẽ Dĩ Thư đã phớt lờ mối tình này từ lâu rồi, mình vẫn nhớ nhung thế này thật sự hơi buồn cười, là chính mình cô phụ mối tình đó, chẳng trách ai được.

Lúc cuộc hội họp sắp kết thúc, Chung Khải mới quay lại, đa phần mọi người bên trong đều uống đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo. Triệu Hiểu Quân đang ôm một đám người khóc tu tu, trong miệng toàn là những lời lưu luyến không nỡ.

“Được rồi, đàn ông con trai gì mà khóc lóc như thế này. Nếu cậu thật sự không nỡ, vậy thì ở lại xây dựng cống hiến cho tổ quốc là được rồi, còn ra nước ngoài làm gì!”

“Con gái nước mình tốt đẹp mọi mặt, cũng rất chu đáo cẩn thận, sao cậu phải ra nước ngoài để lấy một cô da dẻ sần sùi chứ ~”

“Đúng đó đúng đó!”



Rất nhiều người đều đang ồn ào vui đùa trêu chọc nhau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cuộc tụ họp cũng kết thúc khi chưa đến ba giờ chiều, mọi người bá cổ choàng vai đi ra ngoài, có mấy người đã gọi taxi, có người thì đi xe bus, cũng có người tự lái xe về hoặc là để vợ hay bạn gái lái xe, còn có một vài người nhờ nhân viên nhà hàng lái xe đưa về hộ, đại đa phần đàn ông đều uống say túy lúy, không thể tự lái xe được.

Tuy Triệu Hiểu Quân cũng uống hơi nhiều, nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Cậu ta quan tâm hỏi mọi người định về thế nào, còn gọi giúp mấy chiếc xe, rồi đến lượt Tiêu Dĩ Thư: “Dĩ Thư à, cậu lái xe tới đây hay thế nào, có cần tớ gọi một chiếc xe cho không?”

“Tớ đi nhờ xe của bạn tới đây.” Tiêu Dĩ Thư vội vàng xua tay. “Không cần để ý đến tớ đâu, tớ bảo anh ấy tới đón là được rồi.”

Cậu vừa nói xong, những người vừa ngồi cùng bàn với cậu bắt đầu mang một ánh mắt kỳ quái. Những người khác thì còn tạm, nhưng mà Châu Tiểu Ba, cậu ta không thể nào áp chế được sự khó chịu trong lòng, không biết là vì uống nhiều rượu quá hay là cố ý, mà dùng âm lượng để tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy, nói toáng lên: “Ha ha, bạn cậu đưa cậu tới đây, bây giờ còn đến đón cậu, bạn gì mà phải đưa đi đón về như vậy, lúc nãy tôi không tiện nói cậu, nhưng không phải được bao dưỡng mà cậu có thể đeo được một chiếc Rolex mấy chục vạn sao? Còn mặc được bộ âu phục đẹp như thế? Chỉ bằng số tiền lương kia của cậu? Đến cả dây đồng hồ cũng không mua nổi đâu! Nếu cậu và người bạn mà cậu nói có quan hệ trong sạch, một người cũng không tin!”

Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Dĩ Thư, hơn nữa còn chăm chú vào cổ tay cậu, đều muốn nhìn thử chiếc đồng hồ trị giá mấy chục vạn kia, thật hay giả đấy, mấy chục vạn? Nếu thật sự đắt như vậy, quả thật không thể là bạn bình thường tặng được, mấy nghìn đã là rất tốt rồi, những mấy chục vạn, có thể mua được một chiếc xe rất xịn đấy biết không?

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dĩ Thư cũng mờ ám dần, dù sao đã hai năm không gặp, con người bước chân vào xã hội xong có thể thay đổi như thế nào thật sự rất khó nói, lúc còn đi học có xuất sắc đến đâu, cũng không ngăn cản được hiện thực của xã hội, cậu sinh viên đã từng rất ngoan ngoãn này sẽ không sa đọa thật đấy chứ?

Nếu nói đến những người tin tưởng Tiêu Dĩ Thư tuyệt đối trong sạch, tin tưởng vào nhân phẩm của cậu, tính toán cẩn thận ra cũng chỉ có Chung Khải và Triệu Hiểu Quân, còn những người khác thì hồi còn đi học cũng không có thâm giao gì với Tiêu Dĩ Thư.

Chung Khải và Triệu Hiểu Quân vừa định nói hộ Tiêu Dĩ Thư, bất chợt một giọng nam vang lên ở cửa:

“Tiểu Thư, anh đến đón em đây.”

__Hết__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi