KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Lê Cẩn ngồi nghe cả buổi, tuy rằng cảm thấy Kiều Lạc nói rất có lý, nhưng anh cứ cảm thấy không ổn lắm. Anh luôn che chở từng ly từng tý cho Tiêu Dĩ Thư, chưa bao giờ nặng lời với cậu, đột nhiên bảo anh như cuồng phong bão táp, anh sợ người ta bị dọa chạy mất.

“Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt.” Kiều Lạc chỉ điểm thành nghiện luôn, lại còn rung đùi đắc ý nữa.

Lê Cẩn: “…” Hình như thằng nhãi cậu còn ít tuổi hơn tôi mà nhỉ?

“Tôi nói thật đó, người có tính cách như cậu ấy, anh không thể để cậu ấy tự lựa chọn được, để cậu ấy chọn không biết phải chờ đến bao giờ, anh phải chọn giúp cậu ấy!” Kiều Lạc cực kỳ chắc chắn. “Tục ngữ nói rất đúng, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, anh cứ nghe theo tôi, không sai đâu.”

“…” Lê Cẩn vẫn hơi do dự, anh nghĩ ngợi một lúc mới không xác định nói. “Không thì để tôi thử đã?”

“Đi mau đi mau.” Có vẻ Kiều Lạc vô cùng hứng thú với chuyện này. “Hôm nay không phải là cơ hội tốt lắm à, cậu ấy đang ngủ trong phòng anh đấy, đến đêm thân mật với nhau là chuyện bình thường mà.”

“…” Lê Cẩn thấy dáng vẻ hiện tại của Kiều Lạc hơi dung tục, rõ ràng bề ngoài trông đứng đắn như thế, sao mà chẳng có chút khí tiết nào vậy. “Cậu nói linh tinh gì đấy, Tiểu Thư đang bị bệnh, dù tôi thực sự muốn ra tay cũng không thể nhân lúc cậu ấy bị bệnh để ra tay chứ.” Đây là cái cách vớ vẩn nào vậy.

“Tôi bảo anh thân mật với cậu ấy, chứ không bảo anh làm cậu ấy!” Kiều Lạc liếc Lê Cẩn một cái đầy khinh bỉ. “Suy nghĩ này của anh là không được rồi, đồng sàng cộng chẩm mà anh chỉ nghĩ được mỗi chuyện kia thôi à? Quả nhiên anh đã nín nhịn nhiều năm quá rồi, trong đầu chỉ có mỗi chuyện đó, chậc chậc chậc, thật là đáng thương mà ~” Anh lắc đầu tỏ vẻ không thể nhìn nổi.

Gân xanh trên trán Lê Cẩn như muốn nổ tung, muốn ăn đòn lắm hả?

Kiều Lạc thấy mình xem thường người ta như vậy cũng đủ rồi, hả lòng hả dạ tỏ vẻ đã ăn no, anh muốn đi tắm rồi ngủ: “Anh cố lên đấy!” Trước khi đi còn giơ ngón tay cái với Lê Cẩn coi như ủng hộ.

Lê Cẩn lượn đi lượn lại mấy vòng trong thư phòng mới có can đảm về phòng ngủ, cứ thử theo cách mà Kiều Lạc nói xem, không biết chừng thành công thì sao? Tốt xấu gì anh và Tiêu Dĩ Thư cũng kết hôn rồi mà.

Hôm nay còn giữ được người ta ở trong phòng ngủ của mình, cơ hội tốt như vậy phải nắm thật chắc, gắng sức để giữ cậu lại vĩnh viễn!

Lúc Lê Cẩn về phòng, Tiêu Dĩ Thư đã tỉnh dậy, đang ngồi ăn ở bàn nhỏ.

“Tiểu Thư, sao em lại xuống giường, bảo người làm kê bàn ăn lên giường là được rồi, như vậy lại cảm lạnh thì sao.” Lê Cẩn lo lắng vô cùng, lấy tấm chăn mỏng trên chiếc ghế gần đó khoác lên người Tiêu Dĩ Thư. “Dậy lúc nào vậy?”

“Không lâu lắm, vừa nãy thôi, chắc em sẽ khỏi rất nhanh, lúc cảm cúm khó chịu đều không muốn ăn gì hết. Anh xem em này, khẩu vị tốt thế này, nhất định là sắp khỏi rồi.” Tiêu Dĩ Thư đang ăn cháo, còn có mấy món dễ tiêu nữa, phòng bếp đã chuẩn bị từ trước rồi, lúc cậu thức dậy thì hơi đói, định xuống dưới ăn thì mấy cô người làm đã mang lên đây.

“Vậy là tốt rồi.” Lê Cẩn thấy Tiêu Dĩ Thư ăn ngon miệng như vậy cũng yên tâm hơn, xem ra đúng là không nghiêm trọng mấy. “Em ăn từ từ, không no thì gọi người mang lên nữa, anh đi tắm trước.”

“Ừm.”

Lê Cẩn còn định nói gì đó, có điều đã nghĩ mãi mà vẫn chưa biết phải cuồng phong bão táp như thế nào, vì thế đành phải xoa đầu đi vào phòng tắm, aizzz… Chuyện này còn khó hơn cả làm ăn buôn bán nữa chứ!

Tắm được một lúc Lê Cẩn mới phát hiện ra: Hình như Tiểu Thư vẫn chưa tắm mà!

Anh vừa nghĩ đến chuyện Tiểu Thư của anh tắm trong phòng của anh, rồi mặc áo tắm của anh đi ra ngoài, chưa gì mà tim đã đập mạnh, huyết mạch sôi trào, hai người chưa từng thân mật như vậy đâu.

Ừm… Có thể nhìn lén không?

Sai rồi, vừa rồi nên đề nghị tắm cùng chứ? Hai người đàn ông, tắm cùng nhau thì đã sao, lúc đi học còn tắm cả đàn cả lũ với nhau mà, cực kỳ bình thường!

Lê Cẩn vô cùng hối hận!

Thật ra anh nghĩ nhiều rồi, anh muốn là một chuyện, nhưng không nhất định Tiêu Dĩ Thư sẽ muốn mà! Chỉ số thông minh của Tiêu Dĩ Thư ở trên mức trung bình, cái cớ hai người đàn ông tắm cùng nhau chả phải chuyện gì lớn này cậu ấy sẽ tin chắc?

Lê Cẩn vừa tắm vừa nghĩ ngợi, đợi đến lúc ngủ mình phải nói gì, làm gì mới được. Anh còn nghĩ, nếu Tiêu Dĩ Thư đã khỏi bệnh rồi, không biết chừng hai người còn có thể phát triển thêm một bước nữa đấy! Hiện tại đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, không nắm chắc cơ hội này thì có lỗi với bản thân quá!

Sau đó, vẫn là anh suy nghĩ nhiều.

Tiêu Dĩ Thư đã có chuẩn bị sẵn rồi. Lúc nãy cậu đã nhờ cô người làm đến phòng cậu lấy hộ áo ngủ của mình, chờ Lê Cẩn tắm xong thì vào tắm, khóa cửa phòng tắm lại, căn bản không có cách nào để nhìn lén. Sau đó, lúc ra ngoài thì cậu mặc áo ngủ của mình, cái loại quần dài áo dài ấy, vô cùng bảo thủ, không để lộ ra một tý tẹo chỗ nào mờ ám để người ta phải suy nghĩ miên man cả.

Lê Cẩn thất vọng, sao Tiểu Thư không mặc áo ngủ của anh chứ? Anh vừa mới ảo tưởng rất lâu mà, người mình thích mặc quần áo của mình là có một loại quyến rũ đặc biệt đấy biết không? Thậm chí lúc ở trong phòng tắm anh còn tưởng tượng ra cái loại cosplay xấu hổ này, đây có thể xem như một loại chế phục quyến rũ nhỉ?

Lê Cẩn đang não bổ có phần sung huyết, anh cảm thấy cơ thể mình nóng dần lên, sắp chảy máu mũi rồi.

Đương nhiên, anh não bổ thì cứ não bổ, Tiêu Dĩ Thư tắm xong lại uống thuốc cảm, nằm bên cạnh Lê Cẩn nói chuyện mấy câu rồi bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Thật sự không phải Tiêu Dĩ Thư cố ý đâu, nhưng uống thuốc cảm này xong chỉ thấy buồn ngủ, không còn cách nào cả, bây giờ cơ thể cậu không hề có chút sức lực, đầu óc cũng không tỉnh táo nổi, ngay cả chuyện ngủ cùng Lê Cẩn cũng không nghĩ nhiều.

Lê Cẩn: “…” Anh còn chưa nói gì mà, anh còn chưa làm được chuyện cuồng phong bão táp như Kiều Lạc nói mà?

Thế này là kết thúc rồi?

Lê Cẩn chỉ còn biết nằm nghiêng nhìn Tiêu Dĩ Thư chằm chằm, chỉ nhìn được mà không ăn được, đối phương còn là người mình thích, thật sự là khó nhẫn nhịn lắm. Có điều đây là lần đầu tiên hai người đồng sàng cộng chẩm, đối với Lê Cẩn cũng có thể coi đây là một sự tra tấn ngọt ngào.

Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Dĩ Thư, thật mềm mại… Giống như tính cách của cậu vậy, trông da dẻ cũng trắng trắng mịn mịn, muốn sờ quá…

Lê Cẩn càng nghĩ càng kích động, thân thể còn hơi đau, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Anh dậy vào phòng tắm giải quyết một lúc mới thoải mái hơn, vừa rồi ở trong phòng tắm, anh đã tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Dĩ Thư tắm trong này để phát tiết đấy…

Có điều trong buổi tối hôm nay cũng không phải Lê Cẩn hoàn toàn không có thu hoạch gì. Khi anh ra khỏi phòng tắm, nhìn Tiêu Dĩ Thư trắng trắng mềm mềm nằm trên giường mà không nhịn được, nhẹ tay nhẹ chân cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái.

Nụ hôn này rất nhẹ rất nhẹ, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai người, mặc dù một đương sự khác hoàn toàn không biết…



Hôm sau Tiêu Dĩ Thư khỏi bệnh hẳn. Cậu rất cảm kích vì Lê Cẩn chăm sóc cậu, nhưng cảm kích thì cảm kích, cậu vẫn quyết định quay về phòng mình, nếu đã khỏi rồi thì nên về thôi.

Lê Cẩn rất là thất vọng, anh muốn nói gì đó để giữ cậu lại, nhưng vẫn không thể nói thành lời. Đã quyết định phải thay đổi cách theo đuổi, thế nhưng có vẻ chưa thể thay đổi ngay lập tức được.

Có điều không cần lo lắng đâu, bởi vì trưa nay sẽ có một thần trợ công đến Lê gia!

____ Phương Ngữ Vi sắp đến đây! Còn muốn sống ở Lê gia một khoảng thời gian!

Thật sự thì Lê Cẩn cực kỳ chán ghét người phụ nữ này, thế nhưng vào lúc này, anh vô cùng vô cùng cám ơn vì cô đã đến!

__Hết__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi