KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP

Khách  sạn đoàn làm phim thuê cách phim trường không xa, quy mô không lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, trong số tất cả các đoàn làm phim mà Dung Hạc từng làm việc, đây được coi là khách sạn tốt nhất. 

Dung Hạc vừa đến, đã thấy một  nhóm fan hâm mộ bị bảo vệ chặn ở bên ngoài,một nhân viên bảo vệ lớn tiếng quát: “Người đã đi vào, đi vào rồi, mọi người vệ đi! ”

Fan hâm mộ mang theo trường thương pháo ngắn đứng sừng sững trong gió lạnh, không hề động đậy mà hò hét: “Không, bọn tôi sẽ ngồi xổm đợi chị ấy ra!!”

Không cần đoán cũng biết, những cô gái nhỏ bất chấp mưa gió mạo hiểm chạy đến đây đều là fan của nữ chính Đường Y Lộ. 

Dung Hạc không có trợ lý, nên tự mình đến sân bay, lại tự mình xách vali cực lớn vào khách sạn. 

Cầm thẻ phòng đến tầng lầu tương ứng, Dung Hạc từ xa đã nghe thấy có người gọi điện thoại, đến gần một chút, mới biết người đó là Yến Cảnh. 

Cậu ta đang đứng trước cửa chéo góc đối diện với phòng Dung Hạc, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. 

Hành lang lớn như vậy, lại không hề có một bóng người, Dung Hạc vô tình nghe được vài câu, đầu bên kia điện thoại hẳn là cha mẹ Yến Cảnh. 

Sau khi cúp điện thoại, Yến Cảnh và Dung Hạc chào hỏi, lắc lắc điện thoại di động nói: “Ba mẹ em gọi tới, thật quá trâu bò luôn, em còn chưa kịp thở, đã gọi điện cho em làm giáo dục tư tưởng và hướng dẫn cuộc sống, kiểu này là em biết ba bốn tháng tới kiểu gì cũng bị kiểm soát cho xem, trời ơi là trời.”

Cậu ta nói, khuôn mặt đẹp trai ấm áp nhăn nhó thành một đống. 

Dung Hạc lẳng lặng nghe cậu ta than vãn xong, khóe môi cong lên, khẽ nói một câu: “Tốt đó chứ.”

“Tốt chỗ nào ạ?” Yến Cảnh bất mãn nói, “Chả tốt chút nào hết, ba mẹ em suốt ngày chỉ biết cằn nhằn thôi, em mười chín tuổi rồi đó, thế mà vẫn coi em như đứa con nít ấy.”

Dung Hạc “Ừ” một tiếng: “Có ba mẹ lải nhải, tốt mà.” 

Yến Cảnh bĩu môi nói: “Nhân loại bi hỉ(1) không tương thông, vừa nhìn đã biết anh Hạc chưa từng bị ba mẹ lải nhải sau khi trưởng thành. ”

(1): Niềm vui và nỗi buồn.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy thiếu niên của Yến Cảnh, Dung Hạc rất muốn nói không nên bộc lộ sự mất kiên nhẫn với tức giận với người thân, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Nói cho cùng, đây là chuyện của Yến Cảnh, ở trên đời này, có người nguyện ý bao dung vô điều kiện mọi hỉ nộ ái ố của cậu ta. 

Dung Hạc cười cười, xoay người mở cửa, nụ cười bên môi dần nhạt đi. Đẩy cửa phòng ra, cậu vô cùng ngạc nhiên vì phòng mà đoàn làm phim chuẩn bị cho mình là một căn phòng suite(2) nhỏ.

(2):  là loại phòng có diện tích lớn, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt. 

Cậu đặt vali xuống, đặt một xấp kịch bản lên bàn. Có một nếp gấp trong trang trong của một tập, cậu mở ra đang muốn vuốt phẳng lại, thì phát hiện ra đây là cảnh hôn. 

Hơi nóng lập tức len lỏi lên gò má.

Sau gần một ngày lắng đọng, cảm giác chột dạ hận không thể bay ra khỏi trái đất lúc đầu cuối cùng cũng nhạt đi, nhưng việc đỏ mặt và tim đập làm thế nào cũng không thể kiểm soát được. 

Đối  với diễn viên mà nói, việc khó nhất trong những cảnh hôn không phải là khoảnh khắc môi chạm môi, mà là quá trình tiếp cận, ánh mắt và cử chỉ chỉ cách nhau vài cm đó rất khó để kiểm soát, chỉ cần không để ý một chút sẽ mất đi vẻ đẹp. 

Mà màn biểu diễn ngày hôm qua của Lục Tiêu Viễn, có thể nói là hoàn hoàn, nhưng cậu lại không thể nào diễn lại được cảnh Lục Tiêu Viễn hôn mình hôm qua, chỉ cần hơi nghĩ lại một xíu, thì lông mi run rẩy, đầu ngón tay cũng sẽ tê dại, sau lưng nóng lên, không biết nên làm gì. 

Hoặc có lẽ giống như Lục Tiêu Viễn nói, cậu không có thiên phú, cho dù diễn viên xuất sắc nhất làm thầy dạy cậu, cũng là dạy vô ích, cho nên để diễn viên đóng thế diễn sẽ tốt hơn. 

Dung Hạc thở dài, vỗ vỗ mặt mình, lấy ra một tờ giấy trắng viết bốn chữ lớn “Tập trung quay phim”, kẹp ở trên đầu giường, để cảnh báo bản thân sắp tới phải toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc. 

*

Dung Hạc thu xếp hành lý một chốc, rồi qua chào hỏi vài diễn viên ở bên cạnh. 

Khi trời gần tốt, nhà sản xuất mời mọi người đến phòng ăn tầng một ăn cơm. 

Ngoại trừ mấy diễn viên, bao gồm cả Mã Thanh Vũ, vì vấn đề lịch trình mà không thể đến sớm, thì đa phần cả diễn viên và nhân viên công tác đều đến. 

Phòng ăn chật ních người của đoàn làm phim, đúng lúc náo nhiệt, nhà sản xuất cầm ly rượu đứng lên, vỗ vỗ tay nói: “Mọi người, “Côn Sơn Tuyết” của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu khai máy, nhân dịp hôm nay tề tựu đông đủ, để tôi thống kê một chút, đêm giao thừa năm nay có bao nhiêu người muốn về nhà ăn Tết? Nếu có nhiều người muốn về nhà thì chúng ta sẽ sắp xếp nghỉ hai ngày, thầy Tưởng nói, sẽ bao toàn bộ chi phí đi lại.”

Mọi người nghe xong, vỗ tay hoan hô, nhao nhao kính rượu Tưởng Thậm, Tưởng Thậm nhếch môi, nâng ly rượu với mọi người. 

Đạo diễn hình ảnh là lão Lý nói: “Hai năm nay tôi cứ giao thừa là tôi phải khiêng máy đi quay phim, thật sự năm nay rất muốn về nhà, mắt thấy cha mẹ ngày một già đi, muốn nhân lúc còn cơ hội thì phải báo hiếu.” 

Một  nữ diễn viên gật đầu nói: “Anh Lý nói đúng, mẹ em cũng vừa mới nhập viện trước đó, lúc call video không dám nhìn mái tóc bạc của bà ấy, cúp điện thoại xong lặng lẽ khóc một mình, rất muốn trở về ở bên cạnh bà ấy.”

……

Khi nói về những người thân ruột thịt của mình, ai cũng có ít nhiều điều muốn nói, chủ đề đã được chuyển từ dự án phim truyền hình ban đầu sang một câu chuyện ngắn về cha mẹ, khiến cả phòng ăn tràn ngập không khí ấm áp.

Chỉ có Dung Hạc yên lặng ăn thức ăn, thức ăn trong nồi đã sớm nguội lạnh, ăn vào trong miệng rồi rơi xuống dạ dày có chút không thoải mái. 

Cậu nhìn quanh bàn xoay, nhận ra chiếc nồi kia đã chuyển đến vị trí cậu không với đến được, mà ngọn lửa phía dưới không biết đã tắt lúc nào, cậu muốn nhắc nhở vị diễn viên kia bật lại lửa, nhưng thấy người ta đang cho người bên cạnh xem tấm ảnh vừa đầy tháng của con anh ta, khuôn mặt tràn ngập niềm hạnh phúc khi lần đầu làm cha. Cậu đành phải tự mình xoay nồi lại, bật công tắc làm nóng. 

Yến Cảnh ở bên cạnh Dung Hạc nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Hóa ra em là người duy nhất không muốn về nhà.”

Nghe vậy, vị diễn viên đóng vai chưởng môn phái Côn Sơn, cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đều thế cả, đều thích ra ngoài bay nhảy, giống hệt con gái chú.”

Đạo diễn Lâm cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Dung thì sao? Nhà cháu ở xa lắm à?”

Bị điểm tên, Dung Hạc phục hồi tinh thần lại, nói: “Cháu ạ, cháu không về nhà.”

Đạo diễn Lâm nghe xong, có chút kinh ngạc. 

Dung Hạc cười cười, chủ động kính đạo diễn Lâm một chén. 

Nếu không có gì khác, đây sẽ là đêm giao thừa thứ mười cậu phải trải qua một mình.

Thật ra, trong hai mươi sáu năm cuộc đời của cậu, khoảnh khắc gia đình đoàn tụ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khi cậu còn nhỏ, mẹ đã qua đời vì bệnh nặng, mà cha cậu là một luật sư, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất.  Hầu hết thời gian cậu đều ở cùng với bảo mẫu. Duy chỉ có đêm giao thừa, cha cậu mặc kệ có bận đến thế nào, đều sẽ chạy về nhà đón năm mới với cậu, khi cửa vừa mở, ông sẽ dùng chiếc áo khoác to lớn bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của cậu, rồi biến ra một phong bao lì xì thật dày y như có phép thuật vậy. Thậm chí năm đó, cha cậu vì trốn tránh kẻ thù báo thù, dẫn cậu trốn vào trong ngôi nhà nhỏ ở một thôn trong thành phố nào đó, cũng không quên nhét tiền mừng tuổi vào túi cậu trong đêm giao thừa. 

Chỉ là trước khi năm đó kết thúc, ba cậu đã gieo mình xuống sông tự sát…

*

Sau khi hỏi một lượt, chỉ có Yến Cảnh và Dung Hạc trở thành người không có nhu cầu ăn Tết. 

Đạo diễn Lâm uống hơi nhiều, nhìn Dung Hạc cũng trạc tuổi con trai mình, nghiêm túc nói: “Làm nghề này của chúng ta công nhận là bận rộn, cuộc sống cũng không có quy củ gì, nhưng nếu có cơ hội vẫn phải nhớ thường xuyên về thăm nhà. Dù sao cũng là người thân của mình, gặp một lần cũng là gặp, mấy đứa còn trẻ, chưa hiểu cái gì gọi là nhớ nhung.” 

Dung Hạc không nói gì, chỉ gật đầu đáp ứng, nhếch lên khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo. 

Mà Yến Cảnh, với tư cách là một người cũng không về nhà, tất nhiên cũng được coi là đối tượng để giáo dục tình thân. 

Ăn được nửa bữa cơm, Dung Hạc đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh. 

Phim trường nằm ở vùng ngoại ô, nhiệt độ khá thấp, vào ban đêm còn có tuyết rơi, nhưng lại rất tương thích với những cảnh trong “Côn Sơn Tuyết”. 

Dung Hạc không đi vào phòng vệ sinh, mà ngồi xổm ở trên bậc thềm bên ngoài phòng ăn ngắm tuyết. 

Biểu tình khó kiềm chế vừa rồi trong nháy mắt theo tuyết mà vơi đi không ít, nhưng lại không có cách nào khiến nó biến mất hoàn toàn.

Trước đây, cậu quay phim, chưa bao giờ trùng vào Tết. Mỗi khi đến đêm giao thừa, cậu đều cố ý tránh đi ánh đèn của muôn nhà, ở trong phòng xem bộ phim dài tập, coi đó là một ngày bình thường. 

Ngay cả trong đêm giao thừa của năm khó khăn nhất, khi cậu mang một thân nợ nần của cha, không thể trả nổi tiền thuê nhà, đói bụng cuộn mình trong căn nhà thuê giá rẻ, cậu cũng chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như bây giờ. 

Nhưng khi cậu hòa mình vào đám đông, nhận ra ai cũng có nơi để về, loại cảm giác đơn độc này nháy mắt được phóng đại lên hàng nghìn hàng vạn lần. 

Cậu rúc mặt vào trong cổ áo, cố nén chua xót trong khoang mũi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt trong chốc lát, băn khoăn không biết có nên kiếm cớ về sớm không.

Cậu lấy điện thoại di động ra xem giờ, lúc mở khóa thì hết hồn. 

Trên màn hình hiển thị tám cuộc gọi nhỡ của Lục Tiêu Viễn, buổi chiều hai cuộc,  chập tối một cuộc, năm cuộc còn lại là lúc mọi người mới bắt đầu ăn cơm. Điện thoại di động của cậu tắt tiếng nên không nghe thấy thông báo. 

Vừa định gọi lại, thì cuộc điện thoại thứ chín gọi tới, cậu suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, luống cuống tay chân nhận máy. 

Không đợi cậu mở miệng giải thích, thanh âm Lục Tiêu Viễn đã truyền đến: “Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa chưa? ”

Lục Tiêu Viễn không chất vấn cậu vì sao không nghe điện thoại, giống như việc gọi điện thoại cho cậu chỉ là muốn quan tâm cậu thôi. 

Một mảng tuyết mỏng rơi xuống chóp mũi, hơi lạnh, Dung Hạc hít hít mũi: “Ừm, đều sắp xếp ổn rồi ạ.”

Cậu không dám nói quá nhiều, sợ bại lộ tâm tình. 

Phía đối diện “Ừm” một tiếng, sau đó cũng trầm mặc theo. 

Trong điện thoại thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sột soạt, làm loãng đi một cách thần kỳ tiếng nói cười phảng phất từ ​​phòng ăn sau lưng cậu.

Tâm tình cậu bình tĩnh lại rất nhiều, Dung Hạc mở miệng: “Thầy Lục…”

“Nói đi, anh ở đây.” 

Thanh âm Lục Tiêu Viễn trầm ổn lại có trọng lượng.

“Không có gì ạ, chỉ muốn gọi anh một chút thôi.” 

Nói xong, Dung Hạc suýt nữa cắn trúng lưỡi. 

Tám mươi phần trăm là do uống chút rượu, nên mới nói chuyện không cần dùng não như thế. 

Cậu không ngừng hối hận, sợ Lục Tiêu Viễn sẽ cảm thấy cậu nhàm chán mà cúp điện thoại, vì vậy lại nắm chặt điện thoại vội vàng hô một tiếng “Thầy Lục”, nhưng những lợi sau đó lại kẹt lại. 

Bởi vì cậu không biết mình nên nói gì với Lục Tiêu Viễn. 

Cuộc điện thoại của Lục Tiêu Viễn là thứ khiến cậu không ngờ tới. 

“Không vội.” Ở đầu bên kia, Lục Tiêu viễn chậm rãi nói, “Từ từ nói.”

Dung Hạc nhất thời không nghe hiểu “từ từ” là có ý gì, suy nghĩ một hồi không nhìn được mở to hai mắt —— Lục Tiêu Viễn thế mà lại cùng cậu chơi trò nhàm chán này. 

Có lẽ lúc này Lục Tiêu Viễn cũng khá rảnh rỗi. 

Từ khi bọn họ “sống chung” cho tới nay, ngoại trừ mấy ngày đầu Lục Tiêu Viễn không vế, từ đó hầu như chỉ ở nhà nhàn rỗi, công việc đều dời lại hết, cũng không ra ngoài xã giao, mỗi ngày đều tưới hoa, phơi nắng, đọc sách, thỉnh thoảng còn hào phóng dạy cậu kĩ năng diễn xuất. 

Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được trạng thái Lục Tiêu Viễn nghe điện thoại lúc này ——

Rất có thể đang đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc áo ngủ màu đen, trong tay bưng một ly nước nóng hổi, buồn chán nhìn vườn hoa nhỏ trồng đầy mai vàng bên ngoài. Ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu lên gương mặt lạnh nhạt kia, tựa như một lớp tuyết ấm áp rơi xuống…

*

Bên trong phòng chờ VIP ở sân bay Lăng Bắc. 

Tiểu trợ lý Tề Hòa khiêng túi đồ cá nhân của Lục Tiêu Viễn chạy tới thông báo, vội vàng đẩy cửa xông vào, nói: “Anh, nếu chúng ta không đi…”

Sẽ bị trễ mất. 

Mấy chữ sau, Tề Hòa nói thầm trong miệng. 

Cậu ta bị rung động trước vẻ dịu dàng như hoa của anh trai thiết trụ, sau đó lại bị ánh mắt như đao cảnh cáo. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi