KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP

Kể từ khi bước chân vào con đường điện ảnh, Dung Hạc rất ít khi đóng phim truyền hình. Cậu không hề có ý nghĩ “đóng phim điện ảnh rồi mới về làm giá quay phim truyền hình”, tất nhiên cậu vẫn luôn coi nhẹ chuyện này.

Cậu hoàn toàn tập trung vào điện ảnh là vì trước đó cậu đã đóng phim truyền hình tám chín năm, đột nhiên đổi thành màn ảnh rộng, cảm thấy vô cùng mới lạ, loại cảm giác này rất dễ nghiện, lại có thêm cảm giác thành tựu cuối cùng cũng có thể thực hiện được ước mơ, cậu muốn nhân lúc mình vẫn còn tràn trề năng lượng cố gắng hết sức, nếu như có thể may mắn nhận được một giải thưởng, vậy thì càng tốt. 

Độ nổi tiếng của cậu bày ra đó, có thể mang về doanh thu rất cao cho phòng vé, độ dẻo dai, và khả năng diễn xuất cũng rất mạnh mẽ, bởi vậy rất được các nhà đầu tư điện ảnh ưu ái, tiếp xúc được với một lượng kịch bản ổn định. 

Nửa đầu năm nay, Dung Hạc tiếp xúc với một kịch bản điện ảnh rất được yêu thích, có tên là “Đất Trời bên nhau.”

Bộ phim bao gồm một số câu chuyện nhỏ đơn giản từ thời cổ đại đến ngày nay, cùng nhau kết nối giấc mơ lãng mạn và nghiêm ngặt của con người về chuyến bay vũ trụ.

Bộ phim này sẽ do ba đạo diễn nổi tiếng đồng đạo diễn, một trong số đó chính là ân sư Trương Lễ Toàn của Lục Tiêu Viễn. 

Khi Dung Hạc nhận được kịch bản, đúng lúc bị Lục Tiêu Viễn nhìn thấy, cậu bèn tranh thủ nhờ Lục Tiêu Viễn dành chút thời gian bận rộn của mình giúp cậu phân tích nhân vật, trong quá trình nói chuyện với Lục Tiêu Viễn, cậu cũng nắm chắc nhân vật hơn một chút. 

*

Hôm nay, Lục Tiêu Viễn hiếm khi có một buổi sáng nhàn rỗi, khi tỉnh dậy đi xuống lầu, nhìn thấy Dung Hạc đang đeo tạp dề, ở trong phòng bếp làm mứt dâu tây. Hương thơm chua chua ngọt ngọt bay đến tận đầu cầu thang. 

Bị ảnh hưởng bởi một bộ phim được quay trong thời gian trước đó, Dung Hạc gần đây bị ám ảnh với việc làm món tráng miệng. 

Chỉ thấy một tay cậu cầm xẻng gỗ nhỏ khuấy nước sốt dâu tây trong nồi, một tay cầm dâu tây đỏ tươi ướt át, thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng một quả. 

Một giỏ dâu tây tươi mát này, không biết đến tột cùng là do bị cậu ăn gần hết, hay bị ném vào nồi làm mứt. 

Lục Tiêu Viễn dựa vào cửa lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó chậm rãi đi tới, hai tay xuyên qua nách cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Bắt được em rồi.” 

“Oa, thế mà em lại bị anh bắt được.” Động tác xào mứt bị cản trở, Dung Hạc ra vẻ buồn rầu thở dài, quay đầu lại hỏi, “Vậy phải làm gì anh mới thả em ra đây? Có thể dùng dâu để trao đổi không?”

Lục Tiêu Viễn nói, “Có thể.”

Dung Hạc chọn một quả dâu tây đỏ nhất giơ lên trước mặt Lục Tiêu Viễn, Lục Tiêu Viễn không thèm nhìn, cứ như vậy nâng cằm cậu lên, cúi thấp đầu phủ lên môi cậu. 

Đứng dưới ánh ban mai lấp lánh, hai người nhận một nụ hôn có vị dâu tây. 

Không biết qua bao lâu, nồi nhỏ ở trên bếp phát ra tiếng kháng nghị lẩm bẩm, Lục Tiêu Viễn mới buông tha cho đôi môi đỏ mọng của Dung Hạc, bình luận như một vị khách hàng hài lòng: “Dâu tây rất ngọt.”

*

Gần một tuần nay, Dung Hạc đều chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh mới, sau nhiều lần thử vai gắt gao, Dung Hạc được mấy vị đạo diễn nhất trí thông qua, xuất sắc giành được một vai nam chính trong số những câu chuyện trong “Đất Trời bên nhau”.

Câu chuyện riêng lẻ này kể về hai phi hành gia bình thường vào khoảng giữa thiên niên kỷ, vì vậy còn có một nhân vật nam chính khác. 

Dung Hạc không biết đối phương là ai, bởi vì công việc bận quá, cũng không kịp hỏi thăm trước, chỉ khi đến hiện trường đọc kịch bản, cậu mới biết nam chính còn lại đối diễn với mình là Lục Tiêu Viễn! 

Thảo nào trong khoảng thời gian này Lục Tiêu Viễn giống như đang giấu diếm cậu chuyện gì đó, mỗi lần cậu muốn hỏi, đều bị Lục Tiêu Viễn thần không biết quỷ không hay chuyển đề tài. 

Không ngờ tới là muốn tạo bất ngờ cho cậu. 

Vẻ mặt Lục Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh thoải mái, vươn tay về phía Dung Hạc đang sững sờ, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Khiếp sợ Dung Hạc trong lòng chưa hết, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy, nói một câu: “Hợp tác vui vẻ.”

Đạo diễn Trương nhìn ra Lục Tiêu Viễn lừa Dung Hạc nhận vai này, liền cười ha hả nói với Dung Hạc: “Chú không định tìm nó quay đâu, nó nghe nói cháu đóng nam chính, mới hỏi chú còn thiếu diễn viên không, tốt nhất là vai đối diễn với cháu. Đạo diễn Lưu nói với chú, đúng lúc câu chuyện của cháu còn thiếu một vai nam chính trạc tuổi với cháu, tính cách phải nghiêm túc, thờ ơ một chút. Tốt nhất là tạo hình phải tương phản với cháy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiêu Viễn là thích hợp nhất.”

Sau khi đọc kịch bản thành công, hai người cùng nhau trở về khách sạn, Lục Tiêu Viễn phát hiện Dung Hạc có vẻ hơi lo lắng, bèn hỏi cậu có chuyện gì? 

Cảm giác của Lục Tiêu Viễn rất đúng, về việc đóng chung phim điện ảnh lần này, Dung Hạc rất vui, nhưng cũng có chút lo lắng.

Ngoại trừ lần cứu viện trên cao nguyên sáu năm trước ra, đây là lần đầu tiên cậu và Lục Tiêu Viễn chính thức hợp tác. 

Ít có diễn viên bình thường nào có thể không khiếp sợ khi đóng phim cùng với ảnh đế, cho dù là người yêu của ảnh đế, cũng không cách nào may mắn thoát khỏi. 

Dung Hạc không hề giấu giếm, thành thật bộc bạch ý nghĩ của mình với Lục Tiêu Viễn, không xác định nói: “Nếu như em kéo chân sau của anh thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa lại còn ở trước mặt đạo diễn Trương, chỉ nghĩa thôi đã thấy sợ rồi.”

Lục Tiêu Viễn xoa xoa tóc cậu, bình tĩnh nói: “Mấy năm nay anh không quay phim nhiều, thậm chí còn không sản xuất được vài tác phẩm tử tế, ai biết đã thụt lùi ddeens mức nào? Mà mỗi năm em đều cho ra đời những bộ phim điện ảnh xuất sắc, không ngừng học hỏi, không ngừng trưởng thành, phải là anh cố gắng nỗ lực để không kéo chân em mới đúng.”

Dung Hạc nghe xong, hông khỏi nhướng mày, vẻ lo lắng trên mặt biến mất như gió thổi mây đen. 

Lục Tiêu Viễn luôn thích nói mấy lời khen ngợi này chọc cậu vui vẻ, mặc dù không có khả năng đó, nhưng vô cùng êm tai. 

*

Sau khi khởi quay, mỗi ngày đoàn làm phim đều có mùi thức ăn cho chó, dùng lời của anh quay phim để nói thì chính là: “Ăn no thức ăn cho chó, ngay cả làm việc cũng càng trở nên hăng hái hơn.”

Mọi người đều quan sát cuộc sống hàng ngày đầy yêu thương của Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc từ góc nhìn 360 độ, định kiến ăn sâu trong đầu đối với Lục Tiêu Viễn cũng dần dần tan rã. 

Dần dần, một khái niệm hoàn toàn mới được hình thành trong tâm trí –

Không ai thương vợ hơn ảnh đế Lục. 

Đối với tin đồn riêng tư của đồng nghiệp, Dung Hạc hoàn toàn không biết gì, toàn tâm toàn ý đồn vào việc quay phim. 

Bởi vì đây là lần đầu tiên hợp tác với một đại đạo diễn đỉnh cấp như đạo diễn Trương, mỗi ngày cậu đều dùng 120% sức mạnh tinh thần, không dám chểnh mảng. 

Năm đầu kết hôn, Dung Hạc theo Lục Tiêu Viễn đến nhà đạo diễn Trương một lần, ăn bữa cơm gia đình với nhà đạo diễn trương. Lúc đó ở trên bàn cơm, đạo diễn Trương hỏi Dung Hạc có ý định quay phim điện ảnh của ông không, bị Dung Hạc khéo léo từ chối. Dung Hạc nói với đạo diễn Trương, chờ cậu có đủ năng lực và tự tin, không cần đạo diễn Trương mời, cậu sẽ đích thân đến thử vai. 

Đạo diễn Trương nghe xong, cười to: “Thế mà bị Tiêu Viễn nói trúng rồi.”

Dung Hạc lúc đó mới biết, thì ra trước đó đạo diễn Trương đã từng nói với Lục Tiêu Viễn muốn sắp xếp cho cậu một vai nam chính, bị Lục Tiêu Viễn từ chối. Mà lúc đó Lục Tiêu Viễn cũng nói y chang lời của cậu bây giờ. 

Đạo diễn Trương vuốt chòm râu hoa râm cảm thán: “Hiểu cháu không ai bằng Tiêu Viễn.”

Đối với đánh giá của đạo diễn Trương, Dung Hạc vô cùng đồng ý. 

Trên thế giới này, không ai hiểu cậu hơn Lục Tiêu Viễn. 

Bởi vì có mối quan hệ này của Lục Tiêu Viễn, đạo diễn Trương ở ngoài trường quay đối với Dung Hạc vô cùng tốt, thường kiên nhẫn tỉ mỉ giải đáp thắc mắc cho cậu, nhưng một khi bắt đầu quay phim, những lời chỉ trích và phê bình gay gắt không thiếu một câu nào. 

Ví dụ như có một cảnh khóc đã phải quay ba bốn lần, đạo diễn Trương vẫn không hài lòng, gọi Dung Hạc đến bên cạnh giảng kịch bản. 

Cảnh này cần nước mắt phải chảy ra, sau đó dừng lại, trải qua một loạt đấu tranh tâm lý kịch liệt, nước mắt mới có thể tiếp tục rơi xuống. 

Nếu là đạo diễn khác, thì người đó sẽ chia cảnh khóc này thành hai lần quay, nhưng đạo diễn Trương cảm thấy Dung Hạc có khả năng làm được chuyện này liền mạch, nên mới nghiêm khắc phân tích cho cậu, còn nói chỉ có như vậy mới có thể đuổi kịp Lục Tiêu Viễn. 

“Tiểu Dung, cháu đã từng có lúc buồn bã và tuyệt vọng đó chưa, nhớ đến lúc cháu buồn mà không thể khóc ra ấy? Nếu có rồi thì dùng nó trong cảnh này nhé.”

Cuối cùng, mặt đạo diễn Trương cứng nhắc, để cho cậu mấy ngày tự mình suy đoán, chờ ấp ủ tình cảm xong thì mới cho quay cảnh này.

Các diễn viên khác thấy vậy, nhao nhao oán thầm yêu cầu của đạo diễn Trương quá cao, có rất nhiều diễn viên ngay cả khóc cũng không khóc được. Chứ đừng nói đến là phải tìm ra chi tiết cho từng cảnh khác. Huống chi cảnh khóc lại là thế mạnh của Dung Hạc, lại bị đạo diễn Trương coi thành vô giá trị. 

Đêm đó, Lục Tiêu Viễn kết thúc công việc muộn hơn Dung Hạc, lúc trở lại khách sạn, nhìn thấy Dung Hạc đang nằm sấp bên cửa sổ, bả vai khẽ run run, bóng lưng kia thoạt nhìn vô cùng đơn bạc, lẻ loi. 

Lục Tiêu Viễn cảm thấy trái tim mình giống như bị ai nhéo một cái, sải bước đi tới, gọi một tiếng “Tiểu Hạc”. 

Dung Hạc vừa ngẩng đầu lên, nước mắt như hạt châu đứt dây đột nhiên rơi xuống, vành mắt cũng đỏ đến kỳ lạ, khiến cho Lục Tiêu Viễn giật mình. 

Lục Tiêu Viễn còn tưởng ban ngày đạo diễn Trương phê bình quá nghiêm khắc, đen mặt nói: “Lời của thầy em nghe là được rồi, đừng để trong lòng, em diễn tốt lắm rồi.”

Chưa kịp nói xong, Dung Hạc đột nhiên dừng lại. 

Nước mắt hóa thành từng giọt lệ, đọng lại trong hốc mắt, xen lẫn đau khổ và tuyệt vọng, rất lâu sau, giọt nước mắt không thể trụ được nữa lại rơi xuống.

Vẻ mặt căng thẳng của Lục Tiêu Viễn cũng từ từ giãn ra. 

Thì ra, Dung Hạc đang mô phỏng lại cảnh khóc dang dở ban ngày kia, mà hắn quan tâm quá thành loạn, đánh giá thấp khả năng chịu áp lực của Dung Hạc. 

Dung Hạc dùng mu bàn tay lau nước mắt, vội vàng hỏi Lục Tiêu Viễn: “Có phải cảm giác này không anh?”

Lục Tiêu Viễn gật đầu, rầu rĩ nói: “Ừ, đạo diễn Trương mà nhìn thấy chắc sẽ không dám chê nữa đâu.”

Ngay cả hắn cũng còn bị lừa cơ mà. 

Dung Hạc vui vẻ nói: “Phương pháp của đạo diễn Trương nói quả nhiên rất hữu dụng.”

Lục Tiêu Viễn nghe xong, đột nhiên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Em nhớ đến chuyện thương tâm nào đấy?”

Dung Hạc lè lưỡi làm mặt xấu: “Không nói cho anh biết đâu.”

*

Sau khi “Trời Đất bên nhau” trải qua gần một năm hậu kỳ và tuyên truyền, được xếp lịch chiếu vào dịp Tết Nguyên đán, bởi vì có đạo diễn Trương làm đạo diễn, Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc và một số người khác tham gia diễn xuất, lại là điện ảnh năng lượng tích cực thích hợp cho cả nhà cùng xem, nên tỷ lệ xem và doanh thu phòng vé tốt nhất trong số nhiều phim chiếu Tết.

Cùng lúc đó, ngày kỷ niệm kết hôn của Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn đã đến, đúng lúc cả hai đều đang trong kỳ nghỉ, vì thế đột nhiên quyết định hòa mình vào trong đám đông, đến rạp chiếu phim công cộng xem bộ phim do cả hai cùng đóng chính.

Lễ tình nhân năm nay trùng với ngày mùng 3 Tết, khắp các ngõ phố ngập tràn hương sắc, rạp chiếu phim cũng chật cứng, để giành được hai tấm vé tình nhân trong những ngàu như thế này là điều không dễ.

Phút cuối trước khi phim bắt đầu, hai người tranh thủ tắt đèn, lén lút ngồi ở góc hàng cuối cùng.

Sau khi bộ phim bắt đầu, toàn bộ phòng chiếu phim khổng lồ đã không có chỗ trống. 

Âm nhạc vang lên, các diễn viên chính của bộ phim lần lượt xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên, tên của Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc cùng nhau xuất hiện trên màn ảnh rộng. 

Ở hàng ghế trước có một cô gái khẽ thì thầm “Là đôi chồng chồng Lộc Nhung nhà  tui đó”, bị người bạn đi cùng nhắc tập trung xem phim, đành che miệng, lặng lẽ vui mừng.

Dung Hạc nhìn bốn chữ chợt lóe lên trên màn ảnh, trong lòng không tránh khỏi nổi lên một chút gợn sóng. 

Cậu còn nhớ hôm đến rạp xem bộ phim đầu tay của Lục Tiêu Viễn, rạp cũng chật kín người, cậu không biết ai đang ngồi cạnh mình, mang tâm tình phức tạp, xem xong toàn bộ bộ phim. 

Lúc đó cậu  không ngờ tới, người lạ ngồi bên cạnh không còn là người lạ mà cậu tình cờ gặp nữa mà là người mà anh giấu kín trong lòng, chỉ dám tâm niệm, không dám nói ra.

Mà lúc đó, bất luận là thưởng thức người trên màn hình, hay vụng trộm liếc mắt nhìn bên cạnh, đều là một loại hưởng thụ. 

Dung Hạc cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, không nhịn được nhẹ nhàng dùng ngón tay cái gãi gãi lòng bàn tay ấm áp của Lục Tiêu Viễn, một lát sau, nhận được phản ứng tương tự.

130 phút, bộ phim kết thúc. 

Đợi đến khi đồng hồ lăn  bánh, phòng chiếu phim trống rỗng, hai người họ bước ra khỏi rạp.

Bọn họ đeo khẩu trang đen và đội mũ len đôi, bọc kín toàn bộ phần đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng vẫn không ngăn được khí chất chói lọi của họ, nhất là trong khung cảnh tuyết rơi trắng xóa thì càng bắt mắt hơn.

Mười một giờ đêm, người đi bộ trên đường đã không còn nhiều, hầu hết đều là khán giả rời đi sau buổi chiếu phim.

Dưới bông tuyết bay bay, ba cô gái khoảng hai mươi tuổi đi ngang qua bọn họ, một cô gái nói: “Wow, cậu nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai ở phía bên kia không, khí chất giống như hệt Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc.”

Một người khác cũng phát hiện ra, hào hứng nói: “Chắc là hai người đó rồi, hôm nay là lễ tình nhân mà, lý do quá đầy đủ luôn!”

Dù gió rất lớn, nhưng giọng nói của các cô gái không nhỏ, lời này bay vào trong tai Dung Hạc, khiến cậu giật mình. 

Cô gái thứ ba ngược lại rất bình tĩnh, thấy lạ không trách nói: “Mình đoán là bắt chước đôi chồng chồng bọn họ thôi, gần đây không biết sao mà nổi lên trào lưu, trên mấy nền tảng video ngắn rất nhiều netizen đều nổi theo cách đó, bọn họ sắp thành tượng đài luôn rồi.”

Cô gái đầu tiên phát hiện ra bọn họ vỗ trán, nói: “Cũng đúng, mình đang nghĩ gì vậy trời, đây là nơi công cộng, thầy Lục và thầy Dung sao có thể phách lối như vậy được.”

Sau khi biết bản thân nhận nhầm, các cô gái vừa nói cười vừa rời đi. 

Lục Tiêu Viễn nắm tay Dung Hạc, đi theo hướng ngược lại, vào một con hẻm sâu không người. 

Trên tuyết để lại hai dấu chân xiêu vẹo.

Dung Hạc thừa dịp trời tối kéo thấp khẩu trang xuống một chút, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn Lục Tiêu Viễn: “Thầy Lục, hôm nay anh phách lối gớm nha.”

Lục Tiêu Viễn phủi một mảng bông tuyết trên mũ Dung Hạc đi, đáy mắt mang theo nụ cười: “Thầy Dung cũng thế mà”

Dung Hạc ranh mãnh chớp chớp mắt: “Có muốn thừa dịp trăng đen gió mát, làm chút chuyện phách lối hơn không?”

Đêm nay không có trăng, đèn đường gần nhất cũng cách đó hai mươi mét.

Hai người dưới gió tuyết lượn lờ, ở trong ngõ sâu nhận được nụ hôn nồng cháy, liều lĩnh, và nổi loạn y chang một đôi tình nhân nhỏ. 

Bờ môi lạnh lẽo vấn vít cùng tiếng nước, dây dưa vô cùng nóng bỏng. 

Dường như bọn họ đã phó mặc cuộc sống của mình cho trời đất, chỉ có nhau ở nơi này.

*

Kết hôn được 5 năm, tình yêu nồng nàn vẫn không thuyên giảm. 

Vừa nghĩ đến sau này vẫn là em/anh, bèn cảm thấy phần đời còn lại rất đáng giá. 

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi