KÊ KÊ PHU PHU ABO

[8]

Mặc dù Đại Kế là một con gà trống Alpha, nhưng hắn vừa béo lại mù, hoàn toàn không giống những gà nam thần khác, lai lịch bất minh, thân thế cũng trở thành một câu đố.

“Đại Kế Kê, mắt của anh bị thương thế nào vậy?”

Đại Kế: “Bị gà đánh.”

Tôi “ồ” lên một tiếng, thầm nghĩ đám kê kê đánh hắn nhất định rất hung tàn, tướng tá to như Đại Kế mà cũng không sợ.

“Bực thật! Bây giờ anh không thấy đường, thân thể cũng bị đám tiện kê kia đánh sưng phù.” Đại Kế lại hung ác nói.

Tôi:??!

Hắn xác định không có đang đùa tôi? Cái thân béo phì béo phệ này của hắn, không phải mập do ăn, mà là bị đánh sưng ư?

Đánh sưng thì thôi đi, cư nhiên còn có thể sưng thành trái bóng a?!

“Anh có thể chất dễ béo, bầy gà kia quá tâm cơ luôn, trước đó mỗi ngày đều chiêu đãi anh ăn thịt cá, nên anh hơi mập tí… mập xíu xiu hà.”

Tôi: “……”

Nào chỉ xíu xiu đâu a, đại ca.

“Đại Kế Kê, tại sao gà khác lại muốn đánh anh?” Tôi lại nghi hoặc tiếp.

“Bởi vì anh lớn lên đẹp trai, lại có tiền, tập hợp ngàn vạn sủng ái lên thân này.”

Gà con xấu xí tôi đây: “……..”

Đột nhiên có hơi muốn đánh hắn thì sao giờ?

Sau đó, Đại Kế lại bắt đầu chửi mắng, từ trong những lời liên miên hắn nói, tôi đã hiểu tiền căn hậu quả.

So sánh với đám kê kê khác, Đại Kế phi thường được thương yêu, là con gà duy nhất có thể thân cận với chủ nhân của hắn, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không bị ăn.

Một hôm, mấy con gà bằng hữu của Đại Kế mời hắn đến nhà làm khách, lại dụ hắn ăn một đống lớn thức ăn có chứa chất xúc tác cùng với thóc cho gà béo lên, thế nào cũng là mấy món thực phẩm rác dễ ăn dễ mập, tìm mọi cách dụ Đại Kế ăn cho phì.

Chủ nhân của Đại Kế đã có hơi chán ghét hắn, bảo Đại Kế mau chóng giảm béo.

Trên thực tế, những lúc riêng tư bầy gà Alpha bằng hữu của Đại Kế đặc biệt đố kị Đại Kế, nên bỏ thuốc vào rượu làm hắn hôn mê, sau đó bọn chúng lại hung hăng đánh Đại Kế một trận cho hả giận, còn vứt Đại Kế ra sông.

Nhưng Đại Kế mạng lớn, không bị độc chết, cũng không chìm sông chết đuối, mà còn gặp được tôi.

Sau khi tôi nghe xong: Đậu mớ! Quả đúng là tuồng cung đấu cẩu huyết, rốt cuộc Đại Kế có lai lịch thế nào đây?

[9]

Tôi nhặt được một con gà trống Alpha, mỏm núi này của chủ nhân rốt cuộc cũng có được một con gà Alpha, chủ nhân lòng tràn đầy mong chờ, mong chờ cuộc sống nghèo khổ của ổng có thể có chút thay đổi, nhưng mà…

Đại Kế hắn không thấy đường, hoạt động cũng bất tiện, thậm chí không có xíu xiu ý nghĩ cùng gà khác giao phối nào, Đại Kế cũng thập phần tùy hứng, sức lực của hắn lớn kinh gà, một khi không vui, có thể một cước đá văng bất kì con gà nào.

Chủ nhân cung cấp đồ ăn thức uống ngon cho hắn, cực kỳ hầu hạ, Đại Kế lại không xem mấy món ăn thôn quê này vào mắt, thái độ cao ngạo, một chút cũng không cảm kích.

Đại Kế Kê nhất định là quý tộc, tiểu công tử đến từ thành phố lớn!

Mặc dù Đại Kế không muốn làm lộ thân phận nhiều, nhưng tôi không chỉ một lần suy đoán và hoài nghi như vậy.

Kể từ đó, chủ nhân càng thêm phiền muộn.

Ổng hết lần này tới lần khác lẩm bẩm, tố khổ với tôi: “Tiểu Kỷ, Tiểu Kỷ của tao à, còn không bằng từ đầu mày đừng cho tao hi vọng!”

Bởi vì đã mang đến hi vọng, hôm nay hi vọng vỡ tan, càng khiến chủ nhân tuyệt vọng hơn.

Tôi cũng thương chủ nhân, nói với ổng rất nhiều lần rằng “Tôi xin lỗi.”

[10]

Gần đây tôi ngày càng cảm nhận được, Đại Kế là một con gà Alpha kỳ quái.

Chủ nhân rõ ràng đã an bài cho hắn cái ổ gà ấm nhất, sạch sẽ lại thoải mái, lại còn không có gà khác đến quấy rầy, thế mà Đại Kế không thích, nói là không thấy an toàn, muốn chen cùng một chỗ với tôi, nguyện ý ở cùng một nơi với tôi.

Trong thời gian Đại Kế dưỡng thương, buổi tối không ra khỏi ổ, ban ngày lại càng lười hoạt động, hắn không chủ động đi kiếm ăn, ngoại trừ tôi ra, cũng không muốn tiếp xúc với gà khác, gà sống chớ quấy rầy.

Hơn nữa hắn thường xuyên nằm chổng vó, chiếm lấy cái ổ gà nhỏ bé của tôi, một bộ dạng kê đại gia chờ người khác tới phục vụ.

Chưa từng thấy con gà mập nào làm biếng mặt dày vô sỉ tới vậy!

Tôi oán niệm trong lòng, thế nên buổi tối thừa dịp Đại Kế nằm ngủ, luôn len lén dùng mỏ gà mổ hắn, hoặc là nhổ lông trên đầu và đuôi hắn.

Tôi đã quan sát rồi, lúc ngủ Đại Kế y hệt như gà chết, sét đánh cũng không nhúc nhích, căn bản là sẽ không bị tôi làm tỉnh giấc.

Lông trên đuôi tôi trời sinh đã thưa thớt nhỏ ngắn, gia hỏa này lại cứ tuyệt nhiên tương phản với tôi, lông của Đại Kế tương đối dày rậm nhiều, bình thường lắc một cái là sẽ rụng một cọng nhỏ, tôi len lén nhặt về mấy cọng chắc hắn cũng không để ý.

Tôi dần dần thích giở trò xấu mỗi khi hắn ngủ.

Nhưng tôi quá ngây thơ rồi, Đại Kế vẫn phát hiện được: “Tiểu Kỷ Kê, em đừng nhổ lông anh nữa, anh sẽ trọc mất!”

Hóa ra hắn ngủ cũng không sâu, chẳng qua là chen ngủ cùng một chỗ với tôi thì tương đối an ổn hơn, có khi, tôi cảm giác nói không chừng hắn còn đang giả ngủ nữa.

“Em xin lỗi.” Tôi lập tức nhận sai.

“Được rồi, anh tha thứ cho em, kỳ thực anh cũng phải cảm ơn em, Tiểu Kỷ Kê.” Đại Kế bỗng dưng đổi đề tài.

Tôi ngu ra: “Hả? Tại sao?”

“Cám ơn em giúp anh thu dọn lông tạp, mỏ pháp* cũng không tệ.” Đại Kế quăng cái mị nhãn về phía tôi. [phương pháp dùng mỏ =)))]

Đang đứng đắn mà phóng điện gì a!

Tôi lắc lắc lông gà, một trận ác hàn: “Mỏ pháp?”

“À, cũng có thể nói là kỹ xảo dùng mỏ, kỹ thuật mỏ không tệ!”

“…….”

Tôi cự tuyệt nói chuyện với hắn tiếp, chủ đề ô nhiễm rồi.

[11]

Đại Kế thật sự là một con gà kỳ quái.

Mấy chuyện trước đây thì bỏ qua đi, lại còn có chuyện tôi càng nghĩ không thông.

Đều cùng tìm giun trên đất ăn như nhau, Đại Kế lại chê bẩn chê phiền phức, nhìn bầy kê kê khác liên tục lắc đầu, ra vẻ không thèm, nhưng hắn lại thích ăn giun tôi bắt, còn bảo tôi dùng mỏ ngậm lại đút cho hắn.

Đại Kế nhất định là rất thiếu tình thương của mẹ, thóc và giun đã dính nước bọt của tôi, hắn vậy mà cũng nguyện ý ăn!

Tôi vốn tưởng loại gà tiểu công tử như Đại Kế, nhất định rất ghét người khác làm bẩn, tính khiết phích rất nặng.

Ngày ngày nằm dí trong chuồng gà ổ gà không ra cửa, dần dà dần dà, Đại Kế cũng buồn chán trống rỗng, hắn lớn tiếng ồn ào, bảo tôi đỡ hắn ra ngoài tản bộ ngắm phong cảnh.

Tôi thầm nghĩ, bây giờ hắn “mù” hết rồi, còn ngắm cái phong cảnh gì.

Đại Kế lắc lắc đầu, nói tôi không hiểu, là một con gà không có tư tưởng, nhiều lần nhấn mạnh: “Tiểu Kỷ Kê, anh là dùng tâm, dùng tâm để thưởng thức mỹ cảnh.”

Tôi: “……”

Mắt của Đại Kế đã hỏng, có lẽ não cũng xuất hiện vấn đề, quả thật là một con “gà bệnh”.

Nhưng mà, trong lòng Đại Kế, tôi là “ân kê cứu mạng” của hắn, cũng là kê đại anh hùng anh tuấn tiêu sái, thế là tôi dựa theo nguyên tắc quan tâm đồng chí gà tàn tật, vẫn đỡ Đại Kế đi tản bộ ngắm phong cảnh.

Đại Kế xem tôi như “gậy chống hình gà”, kỳ thực không phải, tôi tìm một sợi dây đeo lên cổ Đại Kế, trên dây còn có cái lục lạc, bước đi một đường đinh đinh đang.

Ha ha, giống như tôi đang dắt gà, lại còn là đang dắt một con gà trống Alpha.

Tôi thầm khoái chí trong lòng, bầy gà trống Beta khác cũng rất hâm mộ, dù sao không phải ai cũng có thễ dắt một con gà trống Alpha dân thành phố.

Đồng thời chủ nhân cũng có thêm hi vọng với tôi: “Tiểu Kỷ, chiếu cố nó cho tốt.”

Tôi ngẩn người, đợt trước chủ nhân còn rất tức tối, hàng ngày vừa nhìn chăm chăm Đại Kế, vừa mài dao. Ổng không chỉ không định chiếu cố Đại Kế, còn tức tới muốn mần thịt hắn.

Sao thái độ mấy ngày nay lại thay đổi rồi?

“Chờ nó mập lên tao đem nó đi bán, nó là gà Alpha từ chỗ khác tới, nhất định có thể bán được giá tốt! Nếu thật sự không được, tao liền mần thịt ăn một mình!”

Mắt chủ nhân lộ hung quang, lại bắt đầu mài dao rẹt rẹt.

Tôi: “……”

Đại Kế chẳng lẽ còn chưa đủ mập sao? Hơn nữa chủ nhân ơi ông tuyệt đối không thể ăn thịt Đại Kế, rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân a!

[12]

Đều là gà lưu lạc thiên nhai, vừa gầy vừa xấu như tôi cũng là bị ghét bỏ từ nhỏ đến lớn, thế nên nhìn Đại Kế vừa mập vừa mù của hôm nay, cho dù tính tình hắn cổ quái, da mặt dày, tùy hứng lại còn lười biếng, nhưng tôi trước sau vẫn không bỏ rơi Đại Kế, vẫn luôn chiếu cố hắn.

Đại Kế ở lại chỗ chúng tôi là để dưỡng thương, chờ mắt hắn khỏe lại, gầy xuống thành công, nói là muốn trở về báo thù.

Tôi đề nghị với Đại Kế, rằng chúng tôi giải thích tình huống với chủ nhân, nhờ chủ nhân giúp hắn, Đại Kế lại trực tiếp lắc đầu, nói thời cơ chưa đến, có thể sẽ liên lụy đến tôi và chủ nhân.

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, kỳ thực là tôi không nỡ để hắn đi.

Tôi vẫn thường nói Đại Kế kỳ quái, thầm nói xấu một đống tật xấu của hắn, nhưng cũng không phủ nhận, chuyện Đại Kế hiểu lại rất nhiều.

Mỗi lần hắn mở miệng là sẽ phổ cập kiến thức cho tôi, cũng không phải kiểu thuyết giáo liền tù tì, có nhiều lúc mỏ còn rất là hài hước, vừa nhìn đã biết là chú gà đã tiếp nhận giáo dục cao cấp, đọc rất nhiều sách.

Ngoài ra, năng lực tiếp nhận sự vật mới cùng với học tập của Đại Kế cũng rất mạnh, học mọi thứ rất nhanh. Dần dà, hắn không cần tôi dìu đỡ nữa, mà tự mình tìm tòi đường đi, hắn lắng nghe tám hướng, nghe thấy âm thanh và mùi vị liền có thể phân biệt được rất nhiều, cũng đã quen thuộc địa hình phức tạp rối rắm ở nơi này của bọn tôi.

Có một hôm, Đại Kế đang dùng móng gà bới bới bới bùn trên đất, lại bới ra một tấm bản đồ, lấy mỏm núi của chúng tôi làm trung tâm, còn có thể không ngừng mà mở rộng ra xung quanh.

Tôi vỗ tay cho hắn, bầy kê kê khác cũng không ngừng vỗ tay, tôi biết rất nhiều gà đều thầm mến Đại Kế.

Chuyện này truyền vào tai chủ nhân, chủ nhân đặc biệt vui mừng, bởi vì mặc dù Đại Kế tùy hứng, nhưng lại là một con gà thiên tài.

Ổng quyết định chờ Đại Kế hết mù, giảm béo thành công, nhất định phải bán Đại Kế đi, hảo hảo kiếm về một khoản. Chờ phát tài rồi, ổng sẽ mua cả một nhà xưởng trà bưởi, tự làm ông chủ, ngày ngày uống trà bưởi.

Aiz, chủ nhân của tôi chỉ có chút tiền đồ này.

[13]

Đại Kế đối xử với tôi cũng không tệ.

Chỏm núi kế bên có mấy con gà hở một chút là thích khi dễ tôi, chúng nó là gà ác bá có tiếng, những con gà khác đều không dám chọc, Đại Kế lại giúp tôi đánh bọn nó.

Đại Kế có sức lực lớn, đánh lộn cũng lợi hại. Mấy con gà ác bá đánh không lại Đại Kế, chỉ có thể cậy mạnh ngoài mỏ, rối rít mắng “gà mập đáng chết”, “gà mù thối”, càng mắng càng khó nghe.

Tôi cũng nổi giận, ngậm đá nhỏ không ngừng ném ném ném, muốn đập chết tụi nó. Cho dù tụi nó là gà Alpha ưu tú thì thế nào, kê phẩm không tốt, tam quan bất chính, chính là bại hoại trong loài gà!

Nếu như tôi cũng có thể đánh, nhất định sẽ dạy tụi nó làm gà một lần nữa.

Một trận này, tôi và Đại Kế đánh rất thống khoái.

Sau khi trở về ổ gà, Đại Kế bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Kỷ Kê, em có chê anh mập không?”

Tôi lập tức lắc lắc đầu gà.

“Nếu như mắt anh trị không khỏi, vĩnh viễn cũng không thấy đường, em có hay không sẽ—–”

“Sẽ không, sẽ không!” Tôi vội vàng cắt ngang hắn, an ủi, “Đại Kế Kê, em sẽ chiếu cố anh thật tốt, em sẽ xin chủ nhân mời bác sĩ tốt nhất, cho anh dùng thuốc tốt nhất, anh nhất định sẽ lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng!”

“…..” Đại Kế trầm mặc một hồi lâu, cũng không biết nghĩ đến cái gì, “Tiểu Kỷ Kê, vậy em có thấy anh đẹp mắt không?”

Con gà mù mập thành quả bóng, từ bề ngoài mà nhìn, thật sự là bàn không tới đẹp mắt mà.

Nhưng tôi không nhẫn tâm đả kích Đại Kế, tôi nhớ lại những lời cha mẹ đã từng cổ vũ tôi, liền mặt mày thành thật nói: “Đại Kế Kê, mào gà đỏ và chiếc đuôi dài của anh rất xinh đẹp, không thua kém bất cứ con gà nào trên đời này. Hơn nữa anh cơ trí dũng cảm, văn võ song toàn, không chỉ biết đánh nhau, còn kiến thức rộng rãi, anh còn có rất nhiều rất nhiều ưu điểm.

Nói tóm lại anh phải nhớ, anh có suất khí thuộc về riêng mình, không cần so sánh với gà khác, bọn nó là do đố kị mới cười nhạo anh, Đại Kế Kê, anh là độc nhất vô nhị đó! Trong mắt em anh rất đẹp, em cũng phi thường xem trọng anh!”

Đại Kế giật mình: “…..”

Ặc, hình như không cẩn thận đã lỡ nói mấy câu buồn nôn, mặt gà của tôi đỏ bừng.

Đêm đó trước khi ngủ, Đại Kế bị tôi làm cảm động cắn răng nhịn đau, bứt xuống cộng lông dài nhất mĩ lệ nhất trên đuôi… tặng cho tôi.

Tôi cười cho qua, chỉ xem cộng lông này là quà tạ lễ của hắn.

Mà lại không biết, Đại Kế đã xem đó là tính vật định tình.

Vào đêm, Đại Kế và tôi ngủ trong cùng một cái ổ, hắn ở bên cạnh tôi thì thầm: “Tiểu Kỷ Kê, chờ mắt anh khỏe rồi, có thể trông thấy em rồi, anh có thể đánh dấu em không?”

Tôi vốn đã rất buồn ngủ nhất thời giật mình tỉnh giấc.

“Có thể không? Anh có thể đánh dấu em không?” Đại Kế lại hỏi lần nữa.

Tôi: “……”

Hắn quả nhiên bị mù mà, mới vừa ý đứa xấu xí tôi đây.

“Đại Kế Kê, anh thích em sao?”

“Đương nhiên là thích a!” Đại Kế trả lời rất quyết đoán, “Tiểu Kỷ Kê, em đối xử với anh rất tốt, sao anh lại không thích em chứ? Anh đâu có ngu.”

Tôi: “……”

Không thể không nói, có nhiều lúc tư tưởng của Đại Kế rất đơn thuần.

Hắn thật sự hiểu thế nào là “thích” và “yêu” sao?

Tôi hiểu rõ thích và yêu không phải một kiểu, tôi hi vọng con gà đánh dấu tôi, sẽ thật tâm yêu tôi, chứ không phải bởi vì thiện ý và cảm tạ nhất thời.

Lại nói, tôi cũng không xác định được mình có yêu Đại Kế hay không.

Lúc này tôi cũng không trả lời Đại Kế, bảo rằng chờ anh bình phục rồi lại nói.

[14]

5 tháng trôi qua, Đại Kế quả thực đã gầy xuống, đại khái là vì giun và thóc nơi đây hắn nhìn chướng mắt, cũng ăn không quen. Mắt hắn sau khi tiêu sưng, cũng sắp khỏi hẳn, sắp trông thấy tôi rồi.

Tôi vui buồn lẫn lộn, vừa vui cho Đại Kế, đồng thời cũng lo lắng hắn sẽ thấy bộ dáng xấu xí của tôi.

Hôm nay, vốn tôi và Đại Kế đã hẹn sẽ ra núi ngắm hoa, Đại Kế lại phát sốt sinh bệnh, hắn sốt đến mơ mơ màng màng, vẫn một lòng nhớ phải đi hái hoa.

Con gà này rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ? Đã bệnh đến nguy kịch rồi, còn nhớ hái hoa!

Tôi vừa tức vừa bất đắc dĩ, sau đó tôi vẫn van xin chủ nhân và chúng bạn gà khác chiếu cố Đại Kế, tự mình ra núi tìm loại hoa mào gà mà Đại Kế đòi.

Chờ đến khi tôi ngậm nhành hoa mào gà mình vất vả hái về, Đại Kế đã đi rồi.

Chủ nhân nói cho tôi biết, Đại Kế đã được chủ nhân cũ của hắn đón về nhà rồi.

Nhà của Đại Kế cách chỗ chúng tôi rất xa xôi, cách tới mấy ngọn núi, đại khái là mất mấy ngày đi đường. Chủ nhân của Đại Kế là một đại phú hào, vẫn luôn nuôi Đại Kế như thú cưng, cho nên Đại Kế là gà Alpha có huyết thống thuần huyết đặc biệt cao quý, so với bầy gà Alpha quê mùa chúng tôi quý gấp mấy lần, bởi vì hắn đi theo chủ nhân phú hào, giá trị còn vượt trội hơn nữa.

Bầy gà tiện kê bằng hữu từng phản bội Đại Kế, đều đã bị ông chủ phú hào xử lý, chủ phú hào mang theo một đống người oai hùng, ngàn dặm xa xôi chạy đến, khăng khăng muốn mang Đại Kế còn đang hôn mê đi.

Đối mặt với chủ phú hào có quyền thế, chủ nhân cũng vô lực ngăn cản và phản kháng, hơn nữa bản thân ổng vốn đuối lý, lén nuôi dưỡng gà Alpha của nhà người ta, chỉ đành ngoan ngoãn giao Đại Kế ra.

Nghe chủ nhân kể lại xong, tôi chỉ nhàn nhạt “ò” một tiếng.

Kỳ thực như vậy cũng tốt.

Mối thù của Đại Kế đã báo, chủ nhân phú hào cũng tự mình đến dẫn hắn về, hắn nhất định đã viên mãn rồi.

Quỹ đạo đời gà của tôi và Đại Kế vốn không như nhau, không cẩn thận mới trùng được một phần nhỏ, hiện giờ duyên số đã tận, cũng nên ai về chỗ nấy thôi.

Cái đêm Đại Kế rời đi ấy, trời đổ mưa to.

Chủ nhân nhìn ngóng ra cơn mưa ngoài song cửa, lại đang uống trà bưởi giải sầu, tôi không có trà bưởi uống, đành uống nước mưa, chỉ cảm thấy vừa đắng vừa chát.

Qua được mấy ngày, tôi lại lần nữa hậu tri hậu giác, cái lúc Đại Kế phát sốt muốn đi hái hoa như vậy, có lẽ là chuẩn bị tặng cho ai nhỉ?

Người đó, biết đâu chính là tôi.

Mà ý nghĩa của hoa mào gà là, tình yêu chân thành vĩnh hằng.

Hết chương 2.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi