KẺ KHÙNG NGƯỜI ĐIÊN


Châu Thanh bỏ lại bó hoa cho anh, chạy tọt vào phòng tắm.
“Huhu anh đừng dọa em.”
***
Tiệm bánh ngọt The Cake những ngày 28 Tết vẫn mở cửa như thường lệ.

Khắp cửa hàng được bao phủ một màu đỏ, tượng trưng cho màu may mắn của năm mới.
Những ngày này, tổ 3 nhận được bất kì một vụ án mới nào, vô cùng nhàn rỗi, thậm chí không cần phải đến cơ quan, xem như nghỉ Tết sớm.
Mộ Từ An sắp những mẻ bánh đầu tiên của ngày lên kệ, rồi lại bàn ngồi với Châu Thanh.
“Bị cảm à?”
“Trù nhau à?” Châu Thanh đặt ly trà xuống, “Tự nhiên hỏi như vậy?”
Mộ Từ An chỉ vào chiếc áo len cổ lọ mà Châu Thanh mặc, “Thời tiết có lạnh thật, nhưng chưa đến mức để cậu mặc kiểu này.

Không phải cậu không thích mặc kín ở cổ, than khó thở à?”
Nội tâm dở khóc dở cười, còn không phải vì tác phẩm của ai đó, khiến cô vừa ngại vừa xấu hổ.
“Áo giặt hết rồi, còn mỗi cái này.”
“Quỷ tin cậu,” Mộ Từ An cười khinh, “Tối qua ba mình gọi, bảo cậu về ăn Tết cùng, ý cậu thế nào?”
Dần thấy chạnh lòng, năm nào hai bác Mộ cũng gọi cả cô và Mộ Từ An về, nhưng không thích Tết, nên cô chỉ về viếng mộ ba, tiện ghé thăm hai bác.

Hơn nữa mấy năm trước, bận rộn ở cơ quan, sát giao thừa mới rỗi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho khỏe thân.
Châu Thanh biết rõ, kể từ ngày hai đứa quen biết, rồi chơi thân với nhau mãi đến bây giờ, hai bác vẫn luôn xem cô như con gái trong nhà.

Năm nào hai bác cũng chuẩn bị hai bao lì xì, một cho Mộ Từ An, một cho cô.

Có điều, Châu Thanh không thuộc về nơi đó, đó là nhà của Mộ Từ An, không phải nhà của Châu Thanh.
“Năm nay mình ăn Tết với nhà chồng, chắc chỉ ghé thăm hai bác.”
Mộ Từ An mừng thầm, sau bao năm nhìn Châu Thanh một mình đón Tết qua màn hình điện thoại, từ đây, bạn cô đã có gia đình mới, quan trọng hơn, cô ấy có người nguyện ý ở bên.
“Ừm, chắc mùng hai, mùng ba mình mới qua.”
Châu Thanh gật đầu: “Hôm nào nghỉ?”
“Hết hôm nay, mai mình về rồi.”
“Vậy mai đi chung, mai dỗ ba, mình cũng về.”
Mộ Từ An đắn đo, “Này…chồng cậu có đi chung không?”
“Có chứ, anh chở mình về mà, sẵn ghé nhà cậu thăm hai bác.”
Câu chuyện bỗng nhiên bị cắt ngang bởi tiếng ồn ào.
Người phụ nữ hất ly còn đầy đá lạnh vào mặt Mã Tư Kỳ, cô ta là quản lý của diễn viên có tiếng, Linh Đan.
Linh Đan ăn mặc sang trọng, cười khinh: “Đáp lễ.”
Mã Tư Kỳ nhẫn nhịn, thêm cái lạnh len lỏi vào da thịt, run cả người, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Người quản lý cúi đầu khép nép một bên, giống như hành động vừa rồi là bị ép buộc.
Linh Đan thì khác, hống hách: “Sao? Cô làm đổ nước vào người tôi, tôi trả lại, oan?”
Mã Tư Kỳ nghẹn giọng: “Tôi đã xin lỗi rồi.

Hơn nữa, rõ ràng là quản lý của cô gạt chân tôi, mắt cô mù à?”
Giống như chỉ chờ câu này để làm cớ, cô ta giáng một bạt tai xuống mặt Mã Tư Kỳ, hả hê: “Có bản lĩnh thì đánh lại tôi đi? Xem ngày mai cô còn chân diễn không?”
Biết Mã Tư Kỳ không dám, Linh Đan càng đắc ý, chỉ chỉ vào bên má mình, “Đánh ở đây này.”
Chát!
“Đứa nào?” Linh Đan ôm bên má, lớn giọng.

Châu Thanh đánh Linh Đan xong, không quan tâm đến cô ta.

Cô cởi khoác ngoài, khoác lên người Mã Tư Kỳ, vụng về vén mấy cọng tóc vì nước mà vương trên mặt, “Không sao chứ?”
Mã Tư Kỳ rưng rưng: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Linh Đan bị làm lơ, tức càng thêm tức, “Cô dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không?”
Châu Thanh xót xa nhìn thần tượng mình bị người ta ức hiếp đến phát khóc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt kiều diễm của Mã Tư Kỳ, nói với Mộ Từ An: “Nhờ cậu.”
Mộ Từ An định đưa người vào trong, nhưng Mã Tư Kỳ không nhích nửa bước, dường như sợ người khác vì chuyện của mình mà liên lụy.
Châu Thanh thở dài, quay người nhìn Linh Đan, vô thức nhăn mặt, lùi xa mấy bước, tay che mũi.
Linh Đan trợn tròn mắt: “Ý gì?”
Linh Đan khác với Mã Tư Kỳ, gương mặt cô ta đẹp theo nét sắc xảo, trang điểm đậm.

Đáng nói, người Linh Đan nồng nặc mùi nước hoa, Châu Thanh không chịu nổi.
“Tôi rất nhạy cảm với mùi hương, phiền cô tránh xa chút.”
“Này! Người ta muốn lại gần tôi còn không được, cô lại tránh? Cô tưởng tôi thèm lắm sao? Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?”
Châu Thanh lắc đầu, vô cùng thành thực.
Linh Đan hậm hực, đá chân cô quản lý ra hiệu.
Người quản lý thiếu điều muốn giật nảy, “À, xin giới thiệu một chút, vị này là Linh Đan, diễn viên nổi tiếng, được đánh giá là tân binh khủng long đấy.”
Châu Thanh nghe tên, gật gù: “À, tôi biết này, tôi có xem qua mấy phim mà cô đóng.

Cô diễn hay quá, tôi toàn tua qua đoạn cô.”
Linh Đan cau có: “Cô điếc à? Cái danh tân binh khủng long là vì tôi đạt giải diễn viên mới xuất sắc đấy.”

Châu Thanh thản nhiên: “Có nghe câu ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ chưa?”
Câu nói này, không chỉ Mộ Từ An, Mã Tư Kỳ, Lục Thanh Viên cùng mấy nhân viên trong tiệm, đến cả quản lý của Linh Đan cũng không nhịn được mà cười.
“Bên ngoài cô tệ đến vậy, người hâm mộ có biết không?”
Linh Đan liếc xung quanh, tiệm buổi sáng rất vắng, nhân viên không một ai cầm điện thoại quay, tiệm cũng không có camera, cô ta đắc ý: “Biết hay không không quan trọng, quan trọng là, trong cái tiệm rách này, thần tượng của họ bị hành hung, ai sẽ phẫn nộ?”
Lục Thanh Viên không nhịn được, tố cáo: “Chị dâu, rõ ràng là chị gái xinh xắn này đến trước, bà chị kia từ đâu chui ra, còn chen hàng, em không bán, chị ta mắng em có mắt không tròng, bây giờ còn nói mình là tiệm rách.”
Linh Đan cười thành tiếng: “Tôi nói đúng mà, người nào nổi tiếng hơn thì được ưu tiên.

Với cả, tôi nói đúng chứ đâu có sai? Nhân viên không hiểu lễ nghĩa, tiệm còn vắng như chùa, không phải rách…”
“Câm!” Châu Thanh quát lớn.
Linh Đan bị khí thế của người trước mặt dọa đến đơ người, không nói tiếp.
Mã Tư Kỳ là người mẫu có nhan sắc yêu kiều, kinh động đến tâm hồn yêu gái đẹp, lại là đại diện của thương hiệu mĩ phẩm mà Châu Thanh thích, trở thành fan trung thành là điều đương nhiên.

Mấy tháng trở lại, Mã Tư Kỳ còn tham gia đóng một bộ phim, cũng vì là diễn viên phụ nên Châu Thanh lướt qua tất cả cảnh quay khác, chỉ mải ngắm những đoạn nhỏ của Mã Tư Kỳ.
Mấy ai yên lòng khi thần tượng của mình bị bắt nạt ngay trước mắt?
Hiện tại, cô út yêu quý cùng tiệm bánh tâm huyết của bạn mình bị đem ra đàm tếu.
Chuyện này thật sự đã đạt đến giới hạn của Châu Thanh.
“Linh Đan, cô chính thức bị liệt vào sổ đen của cái tiệm rách này, tôi cấm cô không được bén mạng đến đây, dù chỉ nửa bước.”
“Tôi là cái gì mà cấm tôi?”
Châu Thanh không muốn Mộ Từ An dính líu đến chuyện không hay, đành ra mặt: “Tôi là chủ, cô có ý kiến?”
Không buồn đôi co với cô gái đang thẹn vì tức trước mặt, Châu Thanh ngạo nghễ, nói: “Cô vào quán tôi, xúc phạm nhân viên của tôi, tội thứ nhất: xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác.

Cô ngay tại quán tôi, sử sụng bạo lực với khách của tôi, tội thứ hai: vi phạm quyền được pháp luật bảo hộ về tính mạng và sức khỏe.

Linh Đan, nếu có thời gian, mời cô cùng tôi đến Cục cảnh sát làm việc.”
Người quản lý thấy sự tình chuyển xấu, níu áo Linh Đan, “Về thôi chị.”
Linh Đam nuốt cơn phẫn uất vào lòng, khí thế ban đầu mất sạch, lời nói không mạch lạc như trước, “Mấy người không có chứng cứ, đừng hòng dọa được tôi, đợi đấy!”

Linh Đan vừa nói vừa luống cuống thu dọn đồ, nói xong thì cô ta cũng rời khỏi.
Châu Thanh cười khẩy, thời buổi này cũng tồn tại những người có nhân cách tệ thật.
“Cảm ơn cô nhiều nhé.”
Châu Thanh dẫn Mã Tư Kỳ vào trong, “Cảm ơn cái gì? Bảo vệ thần tượng là vinh hạnh của em, không cần cảm ơn.”
Mã Tư Kỳ ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, da cô ấy trắng nõn, mái tóc hoe đỏ nổi bật, môi điểm son đỏ đỏ hồng hồng.

Ban nãy, cô nhìn thành một cô ma cà rồng không sợ trời không sợ đất, hiện tại lại nhìn như một cô gái dáng vẻ ngại ngùng, khác biệt hoàn toàn.
Mà cái sự ngại ngùng này, đáng yêu thật.
“Em hâm mộ chị à?”
Châu Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Mã Tư Kỳ, giả vờ ho khan mấy tiếng, “Cũng…có.”
Mộ Từ An khúc khích cười: “Con nhỏ này yêu chị sắp điên rồi, ngày nào chẳng chia sẻ bài viết của chị lên tin trên Instargram.

Màn hình máy tính để hình của chị, điện thoại cũng để, có điều mới thay thành hình của chồng nhỏ gần đây rồi.”
Châu Thanh ngượng đỏ mặt, lén đá mông Mộ Từ An, thì thầm: “Đừng vạch trần góc khuất của người khác.”
Mã Tư Kỳ mải mê quan sát biểu cảm của Châu Thanh, khiến cô nàng càng thêm ngượng.
“Có thể…đừng nhìn em như vậy, được không?”
“Em tên gì nhỉ?”
“Châu Thanh.”
“Châu Thanh này, chị cảm giác em không đơn thuần là chủ một tiệm bánh.”
Mộ Từ An đưa cho Mã Tư Kỳ ly cacao ấm, “Cảnh sát đấy, cần thuê vệ sĩ, chị cứ gọi.”
Mã Tư Kỳ cảm ơn Mộ Từ An, rồi nói: “Không trách em hiểu luật như vậy.”
“Cậu ấy nói đúng.”
Mã Tư Kỳ ngạc nhiên: “Hả?”
Châu Thanh cố ý bày vẻ nghiêm túc để người kia tin tưởng, “Nếu chị có việc, hãy đến Cục cảnh sát thành phố tìm em, hoàn toàn miễn phí.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi