KẺ KHÙNG NGƯỜI ĐIÊN


Ánh mặt trời ban sáng từ khe quạt thông gió, rọi thẳng lên người Châu Thanh.
Tằng Hi ung dung ngồi chơi điện thoại.
Lex vừa nhâm nhi mẩu bánh vừa đọc báo,“Cao Tư Tôn chưa nói với ông chủ về con nhỏ này à? Sao đến giờ vẫn chưa có chỉ thị?”
Tằng Hi xé bịch bánh, nhét tất cả vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Sang tỉnh kí hợp đồng rồi, chiều nay mới về.

Bảo cứ giữ con ranh này lại, lão về rồi tính.”
“Đi từ hôm nào?”
“Hôm con trai lão từ Cục cảnh sát về.”
“À.”
Tằng Hi tu một bình nước khoáng, “ợ” thành tiếng, “Nhìn anh cũng không còn trẻ, bao tuổi rồi?”
“37.”
“37? Lớn hơn tôi gần 10 tuổi, tôi năm nay 28 rồi.”
Trông Lex không có vẻ gì là bất ngờ, Tằng Hi hỏi tiếp: “Người nhà thế nào? Vợ con hay người yêu? Sao lại vào đường này thế?”
“Cô nhi.

Độc thân.

Thiếu tiền.”
Tằng Hi bĩu môi, tự nhiên cảm thấy không có cảm tình với người này, hết ngăn cản hắn phát hỏa, giờ đến câu trả lời cụt ngủn, rõ ràng là khinh thường.
Chợt, một thứ ánh sáng gì đó chớp lóe qua, Tằng Hi nheo mắt, nhìn Châu Thanh vừa khẽ cựa mình.
Hắn đến gần, muốn xem chiếc đồng hồ trên tay Châu Thanh, chỉ có mới mua mới có thể sáng bóng được như vậy.
Nhưng càng gần, một thức âm như tiếng muỗi vo ve càng lớn.


Tằng Hi đanh mặt lại, thử để điện thoại ra xa Châu Thanh, âm thanh khó nghe kia nhỏ dần.
“Khốn nạn!” Tằng Hi mắng một tiếng, giây sau lập tức tháo đồng hồ trên tay Châu Thanh, đập mạnh xuống đất.

Để chắc ăn hơn, hắn mở một bình nước khoáng khác đổ vào chiếc đồng hồ đã vỡ nát.
Một loạt hành động hung hăng khiến Lex nhíu mày, “Sao vậy?”
“Cái đồng hồ này có thiết bị ghi âm.”
Lex nhìn điện thoại Tằng Hi đang phát nhạc, ngờ ngợ hiểu ra, có lẽ vì sự va chạm giữa hai tần số âm thanh khác nhau nên cậu ta mới phát giác được.
Lúc này, Châu Thanh vì cơn đau ở tay lờ mờ tỉnh lại.
Tằng Hi khốn nạn thật, hắn vội vàng tháo nút đồng hồ rồi giật mạnh, khiến cổ tay cô vừa đỏ vừa trầy xước.
Từng cơn đau nhức, ê ẩm ồ ạt kéo đến.
Châu Thanh nhăn mặt, nhìn hướng ánh mặt trời soi chiếu qua khe quạt thông gió, áng chừng đây là ban sáng, cô không tin nổi là mình bất tỉnh lâu đến vậy.
Châu Thanh thầm rủa Tằng Hi một tiếng.
Hiện giờ, bụng cô đói cồn cào dẫn đến dạ dày có bị xót, cổ họng khô rát và đắng ngắt, đầu óc lâng lâng như bay bổng trên trời.

Một cảm giác bức bách, kinh khủng vô cùng.
Miễn cưỡng mở to mắt nhìn thứ lấp lánh dưới sàn, hóa ra, tên khốn này đã phát hiện món bảo bối của Vũ Tuấn.
Nhìn tiếp dưới chân, một bịch bánh còn nguyên vỏ, và một chai nước chưa vặn nắp.
Đói có thể nhịn, nhưng khát không thể sống, Châu Thanh không còn đường lui nữa.
Châu Thanh với chai nước, để sát cái trán lấm tấm mồ hôi của mình, và bóp mạnh.

Trán không mát, nghĩa là không có lỗ thủng, chứng minh chai nước chưa bị giở trò.

Dùng sức mở chai nước mới biết, người đang đuối phải vận sức khổ như thế nào.
Châu Thanh uống từng ngụm, từng ngụm, chốc chốc đã vơi mất hai phần ba.
Lex nhìn một màn ngớ ngẩn, bật cười: “Chai nước và đồ ăn đều là mới, bọn tôi chẳng thèm giở trò đâu, cô không cần lo.”
“Kệ mẹ nó! Chết quách đi càng tốt.”
Châu Thanh cười khinh miệt, định châm chọc Tằng Hi mấy câu, nhưng cái bụng rỗng tuếch gào thét rạo rực, cô không còn tâm trạng đôi co nữa.
Châu Thanh khua chân lấy chiếc bánh, chậm chạm mở, rồi chậm rãi ăn.
Trong căn phòng cũ nát, hành động của cô gái khiến một người đàn ông lặng lẽ hài lòng.
***
Theo sự sắp xếp, chiều mùng 7, Vũ Tuấn gửi xuống cho Cao Tư Tôn và Tằng Hi chỉ thị bắt tạm giam Dư Đông Trạch với lý do nghi ngờ tham nh.ũng, bằng chứng là nguồn tiền lớn du nhập vào tài khoản của Dư Đông Trạch không rõ lý do.

Chứng cứ tất nhiên không đủ thuyết phục, nhưng ít nhất có thể tạm giam một đêm, đám đàn em còn lại chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, tạo cơ hội cho Châu Thanh và Lương Thạc Hoan đánh cắp dữ liệu.
Không ngoài dự tính, khi Châu Thanh đang tập thể dục tại chỗ, Lex ngủ gật thì Tằng Hi nhận được cuộc điện thoại.
“Tôi biết rồi, tới ngay đây.”
Ngắt máy, Tằng Hi đứng dậy sửa soạn, cầm theo cả chìa khóa còng, “Khôn hồn thì ngoan ngoãn ở yên đấy, may ra mày còn sống thêm được mấy ngày.”
Tằng Hi rời đi được 10 phút, cũng là lúc ánh chiều tàn cuối cùng phải nhường chân cho sắc tối ám lên nền trời.
Lex mở mắt, đứng dậy vươn vai rồi khởi động tay chân.
Châu Thanh vẫn đang thong thả giãn gân cốt, “Không giả ngủ nữa à?”
“Không rảnh.” Sau đó, Lex móc trong túi áo một chiếc chìa khóa nhỏ khác, “Chuẩn bị chưa?”
“Chuẩn bị cái gì? Tôi không hiểu chú Lex đây đang nói gì cả.”
“Giả ngây với ai vậy?” Lex bước lại mở khóa còng, nhìn dấu hằn đỏ trên cổ tay cùng vết trầy đã kết vảy trên trán Châu Thanh, đáy mắt anh ẩn chứa một sự bất mãn, “Có sao không?”
Lex đỡ Châu Thanh đang khó khăn đứng dậy, ngồi lì một chỗ quả thực là một cách bào mòn sức khỏe hiệu quả.

“Không chết được.”
Lex dẫn Châu Thanh rời khỏi nơi giam giữ cô, men theo lối đi chật hẹp, đến trước phòng làm việc của Dư Đông Trạch.
Biết trước đã có sắp đặt, nhưng Châu Thanh vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, cô lén nhìn xuống cửa sổ cách đó vài bước chân, “Trụ sở phụ của công ty Dư Đông Trạch?”
“Ừm.” Lex lấy trong túi quần một tấm phim nhựa trong suốt có dấu vân tay của Dư Đông Trạch mà anh đã chuẩn bị sẵn, scan lên thiết bị nhận diện vân tay.
Sau tiếng bíp, giá sách trong phòng rục rịch chuyển động, mở ra một không gian khác.
Châu Thanh và Lex bắt đầu chia nhau ra tìm tư liệu.
Hai trụ sở chính và phụ của công ty Dư Đông Trạch đều tọa lạc ở thành phố Nam.

Tuy nhiên, trụ sở phụ có diện tích lẫn quy mô nhỏ hơn trụ sở chính rất nhiều, nhưng lại là nơi Dư Đông Trạch thường xuyên lui tới nhất.

Hệ thống an ninh ở đây chặt chẽ hơn bên kia gấp bội, chứng minh rằng nơi đây đang ẩn chứa bí mật gì đó của lão, khả năng cao là bằng chứng những cuộc giao dịch trái phép.
“Em vẫn không khác gì so với lúc trước.”
“Sao không khác được? Em có chồng rồi.

Mà anh thì…“giao diện” là Lex, mà “hệ điều hành” vẫn là Lương Thạc Hoan nhỉ?”
Lương Thạc Hoan sắp lại tệp hồ sơ về vị trí cũ, bình thản hỏi: “Biết Lex là Lương Thạc Hoan từ khi nào?”
Châu Thanh đăm đăm vào khung tranh treo giữa phòng, xung quanh khung trống bụi một cách đáng nghi, có nghĩa rằng bức tranh thường xuyên bị động vào.

Châu Thanh nhún chân với khung tranh xuống, quả nhiên, đằng sau đó là một chiếc USB.
Lương Thạc Hoan hiểu ý, lập tức khởi động máy tính trên bàn làm việc.
USB vừa cắm vào, một màn hình đen với những mã code xanh chi chít nhau.

Lương Thạc Hoan thành thạo gõ phím giải mã code, chốc lát, màn hình lại hiện tiếp một dãy các tệp dữ liệu.

Những tệp dữ liệu chứa chứng cứ đã bị trộm mà Cục cảnh sát thu được về hoạt động phi pháp của Dư Đông Trạch.
Lương Thạc Hoan lập tức chuyển số dữ liệu bị đánh cắp về hệ thống của Cục cảnh sát.

Trong lúc đợi tải lên dữ liệu, Lương Thạc Hoan tiếp tục tìm thêm thông tin từ số giấy má chất trong hộc bàn làm việc.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Châu Thanh nhàn nhã đi vòng quanh tham quan, “Câu hỏi gì?”
“Con bé này!”
Châu Thanh phì cười, không phải cô không nhớ, mà chỉ muốn trêu ghẹo một chút cho vơi bớt sự căng thẳng.
“Hôm chạm trán ở bìa rừng biên giới, tên gầy tên Lex đánh đấm như gà bới, cố tình đúng không? Lại còn trói bằng loại da đểu dễ tan chảy khi bén lửa, thêm cả cái cửa rục rịch sắp rớt tới nơi.

Nhìn thôi cũng thấy sơ hở rồi.”
“Lần đó em không sao chứ? Thấy cũng no đòn lắm.”
“Ờ, suýt chút đi chầu ông bà đấy.” Đột nhiên, tầm mắt chú ý đến thứ đang lòi ra từ một tập sách cũ kĩ nằm tút trên cao, “Tiền bối, lấy giùm nào.”
Lương Thạc Hoan đang nửa ngờ vì sao Châu Thanh lại nhờ đến anh việc cỏn con như vậy, rồi chợt nhận ra, cô nàng với không tới.
Sau lớp khẩu trang, đôi môi của người đàn ông vừa nhếch lên, “Tránh ra, để anh.” Rồi anh với tay lấy cuốn sách xuống.
Ấy thế, Châu Thanh vẫn nhìn ra đôi mắt Lương Thạc Hoan mới chớp nheo lại, chắc chắn là đang chê bai cô đây mà!
Bên trong cuốn sách cũ là một tờ giấy a4 mới tinh, vì không cùng kích thước khổ giấy nên mới bị lộ một ít ra ngoài.
Châu Thanh mở tờ giấy, số thông tin vừa đọc lướt đủ khiến cả hai kinh ngạc mà tròn mắt.
Giấy kết quả xét nghiệm ADN của Dư Đông Trạch và Đường Tử Khai, người yêu cầu xét nghiệm là…Dư Nghiêm?
“Đường Tử Khai là em trai Dư Đông Trạch? Lạy má tôi!”
Lương Thạc Hoan cốc nhẹ lên đầu Châu Thanh, “Quan hệ cha con ghi rõ ở đây thưa chị.”
Lực đạo của Lương Thạc Hoan rất nhẹ, nhưng Châu Thanh hơi nhột, đưa tay lên xoa xoa đầu, “Ờ, đọc chưa kĩ.”
Nhiệm vụ hoàn thành, Lương Thạc Hoan nhanh chóng chụp lại tờ giấy gửi cho Vũ Tuấn, rồi rút USB bỏ vào túi áo, sau đó cùng Châu Thanh rời đi.
Lối đi cũ nhập nhoạng ánh đèn chớp sáng, bỗng “ting” một tiếng, cánh cửa thang máy dần dần hé mở.
Lương Thạc Hoan đánh hơi thấy điều bất thường, vội vàng giấu chiếc USB có chip định vị giấu vào lớp đất của chậu cây gần đó, nhanh chóng cầm tay Châu Thanh quay đầu lại.
Không kịp rồi, Tằng Hi và đám đàn em của hắn vây kín khắp lối đi hẹp, trên tay chúng có vũ khí, Châu Thanh và Lương Thạc Hoan thì không.
“Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá, mà đụng phải tao?” Ngón tay Tằng Hi xoay xoay chiếc khóa còng, đểu giả trông đôi trai gái đang đeo khẩu trang trước mặt, “Lex…à, Lương Thạc Hoan chứ nhỉ? Hai người đi đâu vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi