KẺ LỪA ĐẢO

“Này.” Bạch Vân Bằng thăm dò kêu một tiếng.

Không đáp lại, quả nhiên bị chọc tức rồi.

“Lê Nhiên?” Lần này giọng nói càng nhỏ hơn, Bạch Vân Bằng phiền muộn nghĩ, nếu như Lê Nhiên còn không để ý đến cậu, cậu liền từ bỏ luôn.

Cuối cùng Lê Nhiên quay đầu lại, trong mắt dẫn theo ba phần hàn ý: “Có chuyện gì?”

Bạch Vân Bằng cúi đầu, ngay cả dũng khí đối diện với Lê Nhiên cũng đều không có: “Tôi muốn đi toilet.”

Lê Nhiên đặt laptop lên bàn, cúi đầu nhìn xuống dưới giường tìm thấy cái bô tiểu: “Dùng cái này đi.”

Bạch Vân Bằng mặt đỏ lên, nhưng khẩu khí lại rất kiên quyết: “Chết cũng không dùng.”

“Cậu thật phiền phức.” Lê Nhiên không kiên nhẫn đứng lên, một tay cầm lấy chai nước biển, một tay nâng cậu dậy, “Đi thôi.”

“Nhanh một chút, đã xong chưa?” Lê Nhiên nâng Bạch Vân Bằng sau đó liền quay lưng đi, không nhịn được hỏi.

Tay phải Bạch Vân Bằng bị Lê Nhiên nắm giữ, chỉ có thể dùng cánh tay trái cởi quần, động tác không chậm mới là lạ: “Ông gấp gì chứ… Khụ khụ khục khục…” Đột nhiên cậu ho lên kịch liệt.

“Làm sao vậy?” Lê Nhiên hỏi, nhưng vẫn quay lưng lại với cậu.

“Không có chuyện gì.” Bạch Vân Bằng lại ho khan vài tiếng, rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại.

Cơn trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, Lê Nhiên nhìn chai nước biển nhỏ từng giọt phát ra âm thanh tích tích, tiếng nói anh trầm xuống, nghe như vang đến từ nơi xa xôi nào đó: “Chỉ còn một chút là hết rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về phòng bệnh thôi.”

“Lê Nhiên.” Thanh âm có chút hàm hồ, giống như trong miệng ngậm lấy đồ vật nào đó.

“Hở?”

“Hình như là… Tôi lại nôn ra máu.”

“Cái gì?” Lê Nhiên cuống quýt quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Vân Bằng che miệng, máu tươi từ giữa ngón tay cậu không ngừng chảy xuống, ngay lập tức anh liền đỡ lấy cậu, “Bạch Vân Bằng, cậu sao rồi?”

“Lê Nhiên…” Bạch Vân Bằng nhìn lông mày xinh đẹp Lê Nhiên chăm chú nhíu lại, trước mắt trời đất quay cuồng, ý thức rối nùi hỗn loạn, chỉ là không ngừng kêu tên anh, “Lê Nhiên, Lê Nhiên…”

“Bệnh nhân xuất huyết dạ dày đi cùng với những cơn đau co thắt, do đó dẫn đến sốt cao hôn mê, chủ yếu là do thời gian dài uống rượu cùng ăn uống thất thường gây ra, mà ngay cả bản thân bệnh nhân lại kháng thuốc, tình huống hết sức phức tạp, bệnh viện đối với ca này…” Tống Thần kiên trì cẩn thận giảng giải, thuật ngữ chuyên nghiệp không ngừng nói ra, đối với người nghe đều không có ý nghĩa nào.

Lê Nhiên thật sự hiếm thấy có kiên trì như vậy, nghe hết không bỏ sót câu nào.

“Phải như thế nào mới điều trị được cho nó?” Rất lâu sau, anh liền đặt câu hỏi.

“Chi có một biện pháp duy nhất chính là bài nùng.”

Lê Nhiên nhíu mày: “Bài nùng là gì?”

“Nói một cách đơn giản, chính là dùng băng gạc đem máu mủ trong dạ dày bệnh nhân hút ra, chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

“Bởi vì thuốc tê đối với bệnh nhân sẽ vô hiệu, vì lẽ đó khi tiến hành làm sẽ rất thống khổ, hơn nữa máu mủ trong cơ thể bệnh nhân khá nhiều, cần phải tiến hành nhiều lần, nếu làm như vậy, cần phải nằm viện một quãng thời gian dài.”

“Không thể giải phẫu giải quyết một lần cho xong luôn sao?”

“Không phải là không thể, trước đây cũng từng có ngoại lệ, nhưng hiện tại bác sĩ chủ khoa không có ở đây, chỉ có mình tôi ở nơi này, tôi chỉ sợ ngài không yên tâm?” Nhìn ánh mắt Lê Nhiên rõ ràng không tín nhiệm mình, Tống Thần bất đắc dĩ cười nhạt.

“Bác sĩ chủ khoa không ở đây? Tại sao?”

“Cái này, vấn đề này rất khó nói.” Tống Thần có vẻ như đang làm khó dễ.

Lê Nhiên khoát tay chặn lại không muốn hỏi nữa: “Thôi đủ rồi, vậy cứ dùng bài nùng đi.”

Trở lại phòng bệnh, Bạch Vân Bằng vừa tỉnh táo đang trợn tròn mắt chờ anh.

Lê Nhiên không nhìn cậu, ngồi trên ghế không nói lời nào.

“Xin lỗi.” Bạch Vân Bằng mở miệng.

“Không cần xin lỗi tôi, chẳng phải cậu bảo không cần tôi quản sao?”

Bạch Vân Bằng nịnh bợ nở nụ cười: “Còn tức giận hả?”

“Tôi đâu phải hạng người không biết nặng không biết nhẹ đi tức giận với mấy người làm gì?”

Rõ ràng là tức giận rồi, còn không chịu thừa nhận. Bạch Vân Bằng thở dài, kéo tay Lê Nhiên: “Đều do tôi không hiểu tốt xấu, ông đừng nóng giận nữa có được không?”

“Tôi nói rồi tôi không tức giận.”

“Lê Nhiên à…” Bạch Vân Bằng không thể làm gì khác, cậu ho khan vài tiếng, sử dụng khổ nhục kế, “Tôi bệnh đến nông nỗi này, chẳng lẽ ông còn trút giận lên người bệnh sao?”

“Bệnh không phải là do cậu tự gây ra?”

“Cái đó… Vậy coi như chúng ta huề nhau có được không?” Em không cùng anh tranh cãi nữa, anh cũng đừng nên tức giận, có được không?

Lê Nhiên hất tay cậu ra, “Cái đó nói sau đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai mươi tuổi, Bạch Vân Bằng lần đầu tiên… khụ khụ khụ…

Ngày hôm đó là ngày đầy nắng, ánh nắng sáng sớm chênh chếch chiếu vào phòng, sáng sủa cả một góc phòng.

Bạch Vân Bằng lười biếng mở mắt ra, nhưng chỉ một giây tiếp theo liền hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì, Lê Nhiên ngồi ngay bên giường cậu.

Suy cho cùng tuy bọn họ sinh hoạt chung một chỗ nhiều năm, nói đến điều này cũng không phải là chuyện mới lạ gì, nhưng tiền đề là, nếu như Lê Nhiên có bận quần áo.

Tóc thật dài buông xuống tán loạn, tôn lên phần lưng trắng nõn, vai không hẹp, eo tuyệt đối không thô, bắp thịt phần lưng cũng đều đều không nổi bật, chỉ nhìn cũng có thể tưởng tượng được cảm giác nhất định rất kích thích, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thưởng thức cảnh đẹp, Bạch Vân Bằng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Lê Nhiên, một câu nói cũng không nói ra được.

“Tỉnh rồi?” Lê Nhiên không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Lê Nhiên, tôi…”

“Tối hôm qua, cháu uống say.” Lê Nhiên nói lạnh nhạt, anh cúi người xuống tìm áo sơ mi khoác lên người, từ từ đi ra ngoài.

Một tuần trôi qua.

Một tuần ròng rã, Lê Nhiên không còn cười, cười vui vẻ, cười châm biếm, cưới lạnh lùng chế giễu… Tất cả đã không còn nữa. Tuy rằng anh cười không nói rõ là anh có đang vui sướng hay không, nhưng không cười, không thể nghi ngờ rằng đây là nói anh đang không vui.

Trước buổi tối, Bạch Vân Bằng nhìn chăm chú Lê Nhiên ở phòng bếp bận rộn, cuối cùng làm ra quyết định.

“Lê Nhiên.” Cậu đi tới, khẽ gọi tên người yêu.

“Nói đi.” Lê Nhiên không quay đầu lại, tiếp tục làm thức ăn.

Bạch Vân Bằng trong lòng căng thẳng, sinh hoạt lâu như vậy, cảm xúc của Lê Nhiên cậu là người hiểu rõ nhất. Cái câu “Nói đi” ý tứ không khác nào hướng về cậu nói rõ cảm xúc Lê Nhiên bây giờ cực kỳ không tốt.

“Chuyện lần trước, tôi xin lỗi.”

Âm thanh thái rau ngừng một chút, lại tiếp tục vang lên: “Cháu không cần xin lỗi.”

Bạch Vân Bằng cắn răng: “Tôi có thương lượng qua với trường đại học rồi, bọn họ nói cho dù tôi có nghỉ hè cũng có thể chuyển vào trong đó, thế cho nên… Ngày mai tôi sẽ dời ra ngoài.”

“ĐM!” Dao phay trong tay Lê Nhiên chặt vào tay mình, không nhìn ra được vết cắt nông sâu ra sao, máu từ từ chảy ra bên ngoài.

“Lê Nhiên, ông sao thế?” Bạch Vân Bằng vội vội vàng vàng tiến lên trước kiểm tra vết thương anh, sau đó lại chạy đến phòng ngủ lấy băng cá nhân, “Mau rửa sơ qua nước rồi dán lên cái này, vết thương chẳng mấy chốc sẽ phục hồi.”

Lê Nhiên không có đưa tay cũng không tiếp nhận băng cá nhân, cứ để máu chảy như thế, lạnh lùng nhìn cậu: “Cháu mới vừa nói cái gì?”

“Tôi nói… Ngày mai tôi sẽ dời ra ngoài.” Bạch Vân Bằng cúi đầu.

Lê Nhiên không muốn nhìn cậu, đem ngón tay đưa tới bên miệng mút, máu vẫn cứ chảy, nhưng anh lại không thèm để ý: “Cần gì phải đợi đến ngày mai, ngay bây giờ đi. Cút, cậu lập tức cút ngay cho tôi.”

Bạch Vân Bằng vẫn đứng tại chỗ: “Tôi biết tôi có lỗi với ông, lúc say rượu còn đối với ông làm ra loại chuyện đó, tôi biết tôi nên nhanh chóng biến mất ngay trước mắt ông, mà không nên ở đây lúc ẩn lúc hiện. Xin lỗi Lê Nhiên, thật sự xin lỗi, tôi không biết mình tại sao lại làm như vậy, tôi vẫn luôn yêu ông, nhưng từ trước cho tới nay không nghĩ tới lại muốn ông đến thế, tôi vốn chỉ muốn đứng bên cạnh ông chăm sóc cho ông là tốt rồi, tôi thật sự…” Đầu cậu càng ngày càng thấp xuống, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, chắc có lẽ, chuyện này sẽ là lần cuối cùng cậu và Lê Nhiên nói chuyện, rồi sau này, cậu sẽ không còn cách nào nhìn thấy người này nữa.

Trầm mặc hồi lâu, giữa lúc Bạch Vân Bằng nghĩ đến tất cả đã kết thúc, âm thanh Lê Nhiên sâu kín vang lên: “Thật là lạ nha.”

Bạch Vân Bằng nghe được câu này, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đến cùng là cháu uống ít hay nhiều? Thật sự không còn nhớ rõ luôn sao?”

Bạch Vân Bằng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Chẳng trách.” Lê Nhiên như tỉnh ngộ ra liền gật gù, “Kỳ thật buổi tối đó, căn bản chẳng phát sinh vấn đề gì cả.”

Bạch Vân Bằng tiếp tục gật đầu như giã tỏi, một lúc sau mới đột ngột phản ứng lại: “Ông nói cái gì? Làm sao có khả năng đó?”

Lê Nhiên mắt sắc liếc cậu, rồi lại cười lên: “Đêm đó khi cháu về đến nhà đã xỉn quắc cần câu, nôn hết lên cả quần áo, chú phải miễn cưỡng vác cháu đưa tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rất là mệt, cho nên chú ở ngay bên cạnh ngủ cùng cháu, cũng không mặc quần áo cháu vào.”

“Vậy tại sao ông…”

“Chú luôn có thói quen ngủ lõa thể, cháu không biết sao?”

“Hả?”

“Ha.”

“Sao ông không nói sớm?”

“Làm sao chú biết được cháu sẽ đi đến chỗ đó? Đến cùng là cháu đã từng làm chưa? Chắc ngay cả làm xong cũng không nhớ luôn.”

“Tôi chưa từng làm lần nào.” Đạp lên quyết tâm Bạch Vân Bằng thốt một câu, lại hỏi, “Vậy tại sao ông lại tức giận?”

“Cháu muốn dời ra bên ngoài đương nhiên chú phải tức chứ.”

Chưa kịp ngẩm nghĩ lại trong lời nói Lê Nhiên có hàm nghĩa gì, Bạch Vân Bằng vội vàng truy hỏi: “Tôi chỉ nói là tuần này thôi!”

“Ai bảo cháu uống nhiều rượu còn ói hết lên cả người, mắc ói muốn chết, chú không thể tức giận sao?”

“Trời ơi!” Bạch Vân Bằng chỉ cảm thấy đất trời như sụp xuống.

Lê Nhiên chậm rãi đi tới, đưa tay dính máu nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: “Cháu mới vừa nói… Cái gì?” Đại khái là do ánh chiều tà đi, trên mặt Lê Nhiên hiện lên vết ửng hồng nhàn nhạt.

“Tôi…”

“Ừ?”

“Tôi…”

“Mau nói!”

“Tôi muốn nói…”

“Không nói chú đi đây.”

“Chờ chút, tôi nói, tôi nói còn chưa được sao?”

“Hừ.”

Ngày ấy, Bạch Vân Bằng nếm được mùi vị trái cấm.

“Lê Nhiên.”

“Sao?”

“Tôi yêu ông.”

“Ừ.”

“Ông không tin?”

“Tin chứ.”

“Tôi xin lập lời thề, cho dù có bao nhiêu lâu, cho dù tương lai phát sinh chuyện gì, cho dù chúng ta có biến thành hình dạng như thế nào, tôi yêu ông, trọn đời trọn kiếp, vĩnh không hối hận.”

Lê Nhiên thoáng ngẩng đầu lên, dùng môi chặn miệng cậu.

Em sẽ hối hận, sẽ có một ngày, em sẽ hối hận như chính lời em nói, làm những chuyện như vậy, em sẽ hối hận khi ở cùng với anh.

Bạch Vân Bằng tiếp nhận quyền chủ đạo tiếp tục hôn lấy anh, động tác cậu ôn nhu lại triền miên, thật giống như đối xử với bảo vật trân quý nhất trần đời.

Lê Nhiên nhắm đôi mắt lại.

Dù vậy, anh nguyện ý cùng em chia sẻ, thời khắc hạnh phúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi