KẺ LỪA ĐẢO

Có một loại người rất thích gây phiền phức, rõ ràng là một người có khả năng hoàn thành hết tất cả mọi chuyện, nhất định phải lôi lôi kéo kéo đi làm chuyện khác, còn lẽ thẳng khí hùng, giống như có trăm ngàn lý do, không làm như vậy sẽ cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

Có thể phán đoán, nếu như người đó không phải có tính ỷ lại quá mạnh, thông thường mà nói, lý do cũng chỉ có một.

Đó chính là yêu.

“Lê Nhiên, anh xong chưa? Máy điều hòa không mở được, em nóng muốn chết rồi!” Bạch Vân Bằng để thân trần ngồi trên sàn nhà, không nhịn được liền giục.

Đồng dạng ngồi ở trên sàn nhà, tóc dài ngổn ngang tùy ý cột gọn cuốn lên trên đầu, Lê Nhiên vội vàng nộp gấp bản thảo so với cậu càng nổi nóng: “Nóng chết sao không tự mình đi mua, em cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi.”

“Không được!” Bạch Vân Bằng liều mạng quạt tay, một bên chém đinh chặt sắt nói, “Có nóng chết em cũng muốn đi cùng anh. Một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, nếu hiện tại em đi mua điều hòa, xuống lầu, đi ngân hàng, xếp hàng, lại trở về, chí ít phải uổng phí hai giờ ở cùng với anh.”

“Em có bệnh.” Lê Nhiên chẳng muốn nhiều lời, ngón tay đẹp đẽ như múa trên bàn phím, gõ lên từng từ từng chữ. Bỗng nhiên cảm nhận có nguồn nhiệt tiến tới gần mình, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét đến người nào đó đang dùng chính tay chân bò qua chỗ mình.

“Dừng.” Lê Nhiên khinh thường ác liệt liếc qua, “Không được lại đây, nóng.”

Đáng tiếc nhiều năm ở chung, ánh mắt anh một nửa có lực sát thương đều bị Bạch mỗ tự động che đậy, nửa còn lại thì vừa mới bắt đầu đã không có ý định thả đi. Trên thực tế, đối với Bạch Vân Bằng mà nói, từ trước cho đến nay cậu không nhẫn tâm xuống tay.

Một người kiên định thực hành, một người không kiên định chống cự, kết quả, đương nhiên là Lê Nhiên mặt như hàn băng bị một người có nhiệt độ nóng hổi ôm ấp vào người.

“Trên người anh mát mẻ quá, thật là thoải mái.” Bạch Vân Bằng ôm người nào đó trong lòng ngực không còn chê nóng nữa, trái lại như một con chó cỡ lớn đang hưng phấn phe phẩy đuôi, phiền nhiễu thì không nói làm gì, thỉnh thoảng còn dùng mũi ngửi mùi, “Anh thay đổi dầu gội đầu sao? Mùi rất thơm.”

“Chỉ còn một chút nữa là xong rồi, đừng làm phiền anh.” Dù sao cũng đã ôm rồi, Lê Nhiên đơn giản nhích gần về phía sau, lấy trọng lượng mình đè tới, sống lưng trong thời gian dài ngồi thẳng nay được buông lỏng một chút.

“Ừm.” Bạch Vân Bằng ở phía sau thành thật không làm gì nữa, chỉ ôm lấy anh, cằm đặt trên vai anh, nhìn anh gõ chữ.

Một lúc sau…

“Lê Nhiên.”

“Hở?”

“Em quạt giúp anh nhé.”

“Nếu em sợ anh nóng, chi bằng cách anh ra xa một chút.”

“Cái này thì không được.”

Lê Nhiên cười nhạt, không nói nữa. Bạch Vân Bằng cầm lấy quạt tay, cẩn thận nghiêm túc quạt cho anh. Khí trời như vậy, ngay cả gió cũng rất nóng, nhưng cái người cầm quạt tay vẫn ở bên cạnh quạt cho người khác, cho dù có nóng cũng phải nhịn.

“Xong rồi.” Gửi bản thảo qua email, Lê Nhiên thở dài một hơi.

“Thật sao?” Bạch Vân Bằng nhảy cẫng lên, hai con mắt sáng trưng, “Thay quần áo thôi, chúng ta đi mua điều hòa!”

Lê Nhiên buồn cười đứng lên, đột nhiên tầm mắt bỗng dưng mơ hồ, tất cả các điểm ánh sáng ngay trước mắt đột nhiên mờ hẳn, còn buồn nôn đến lợi hại, nhanh chóng chụp lấy vai Bạch Vân Bằng đứng bên cạnh, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Chờ một chút, hình như anh bị say nắng rồi.”

“Anh sao thế?” Bạch Vân Bằng so với anh căng thẳng hơn rất nhiều, nhanh chóng đỡ anh ngồi xuống, “Anh có chỗ nào không thoải mái? Anh chờ em một chút, em đi lấy đá… CMN, tủ lạnh cũng không dùng được. Anh trước tiên cứ nằm đây đi, tuyệt đối không được cử động, em đi rót ly nước cho anh.” Bịch bịch bịch tiếng bước chân ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh lại bịch bịch bịch trở về, Bạch Vân Bằng ngồi xổm người xuống, ôm lấy Lê Nhiên, cẩn thận đưa nước cho anh uống.

Dòng nước mát mẻ từ từ ngấm vào người, Lê Nhiên thoải mái đi rất nhiều: “Được rồi, không sao rồi.” Nói xong anh còn muốn đứng lên.

“Anh làm gì đó, không nên lộn xộn!” Bạch Vân Bằng lập tức đè anh xuống.

“Anh đã nói không sao rồi mà.” Lê Nhiên không nhịn được nhíu mày, đẩy cậu ra.

“Cho dù không có chuyện gì thì cũng không được đứng dậy.” Thái độ Bạch Vân Bằng rất kiên quyết, không để ý Lê Nhiên phản đối, thẳng thắn đem anh từ chỗ ngồi ôm lên, đi đến bên giường mới đặt anh xuống, sau đó bưng thau nước sạch tới, vắt khăn lạnh lau tay anh, một bên lau, một bên vẫn chưa yên tâm hỏi dò, “Anh có thoải mái không? Đây chắc chắn là say nắng rồi, không còn chỗ nào khác khó chịu chứ?”

Biết lúc này phản kháng cũng vô dụng, Lê Nhiên chỉ lắc đầu một cái.

Sau khi lau tay và mặt, cùng lau một bên người xong, đối mặt với thân thể đẹp đẽ sắp sửa bị mình thoát □, nếu như nói trong lòng không có điểm tà niệm thì đó là lời nói dối, nhưng cả người đối phương đang trong giai đoạn thế này, có điểm tà niệm thì có thể làm gì? Bạch Vân Bằng cắn răng: “Không sao chứ, em đi ra ngoài mua điều hòa, trước tiên anh cứ nằm nghỉ ngơi đi.”

Lê Nhiên gật đầu đáp ứng, nhắm đôi mắt lại, bận rộn nhiều ngày như vậy, xác thực rất mệt, nếu không cũng không đến nỗi bị say nắng đến thế.

Thời điểm tỉnh lại anh cảm nhận được điều hòa đang thổi đến người mình, bên người không có ai, nhưng mùi hương trong phòng bếp rõ ràng truyền tới vào trong phòng.

Lê Nhiên từ từ ngồi dậy, quần áo của mình chỉ toàn là mồ hôi, đương nhiên không thể mặc, anh mở tủ quần áo ra, cầm lấy áo lót trắng cỡ lớn của Bạch Vân Bằng mặc vào, chậm rãi bước vào phòng bếp.

Bạch Vân Bằng nghe được tiếng bước chân, biết là anh: “Tỉnh rồi? Không có chuyện gì…” Nói tới chỗ này đột nhiên mạnh mẽ dừng lại, ánh mắt cậu dừng ngay trên người Lê Nhiên.

Nhưng dường như Lê Nhiên chưa phát hiện, đi tới bên cạnh cậu nhìn vào trong nồi, nhíu mày: “Lại là cháo tổ yến, anh không thích uống cái này chút nào.”

“Anh bị say nắng, phải cố gắng bồi bổ.” Câu nói như từ trong hàm răng thốt ra, cổ tay áo rộng lớn lộ ra cánh tay trắng nõn, đã nhiều ngày rồi không được nhìn thấy cạnh đẹp đến thế, đôi chân thon dài kiên cường cách mình chỉ trong gang tấc, Bạch Vân Bằng cảm giác mình nhẫn nại đến cực hạn rồi.

“Ừ.” Lê Nhiên gật gù, nghiêng đầu, đối mặt Bạch Vân Bằng, lộ ra nụ cười.

Anh tuyệt đối cố ý.

Bạch Vân Bằng hẫng một nhịp tim, đã mất đi khống chế.

“Lê Nhiên.”

“Hở?”

“Anh đã khỏe rồi?”

“Ừm.”

“Cái kia… Anh biết em muốn làm gì chứ?”

Ngay cả chữ “Ừ” cuối cùng này, là được phát ra giữa răng môi hai người. Cuối cùng cũng thực hiện được Bạch Vân Bằng thẳng thắn dứt khoát lấy áo lót mới vừa mặc vừa cởi vừa đưa tay từ dưới đi lên.

Trong phòng bếp có một chiếc bàn dài bằng phẳng, đúng là một chỗ tốt.

Điện đã bật, điều hòa cũng mở, cho dù hai người có làm chút gì đó, cũng không cần lo lắng bị say nắng nha?

Có người nói, mùa hè là mùa không hề lãng mạn một tí nào.

Nhưng đối với những người đang say trong men tình mà nói, những thứ này, có đáng là gì?HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi