KẾ THÊ

Editor: Bộ Yến Tử

Đại khái là vì nhắc tới Thuần Khác hoàng hậu, Nguyên Vũ đế có chút thất thần, ý tứ phản đối đã không còn trọng yếu như vậy.

Sau khi Quý phi khuyên phục cũng đã phát huy tác dụng, cuối cùng thì Nguyên Vũ đế cũng miễn cưỡng đáp ứng cọc hôn sự này.

Chỉ là vẫn còn nhíu mày nói: 

"Nói như vậy, Phương Sóc Chương kia càng không thể trọng dụng. Tương lai nếu như hắn ở triều làm quan, Tiểu Cửu cũng ở trong triều đình, chẳng phải để nhóm thần tử chế giễu sao?"

Trong tâm tư của Quý phi, nàng mới không thèm quản chuyện của Phương Sóc Chương kia, đáp lại hai câu, dần dần không có thanh âm.

Nguyên Vũ đế đã ngủ, Quý phi lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Được sự đồng ý từ miệng vàng lời ngọc của Nguyên Vũ đế, cọc hôn sự này còn không tính là vạn vô nhất thất. Quý phi tính toán ngày mai sẽ đi mời Nguyên Vũ đế hạ chỉ, để Khâm Thiên giám xem cát hung bát tự, định ra ngày tốt, hai phương nhanh chóng viết xuống hôn thư, như vậy mới thỏa đáng.

Hơi hơi nghiêng tai nghe ngóng tiếng hít thở đều đặn của Nguyên Vũ đế, Quý phi chậm rãi phun ra một hơi.

Ngày thứ hai Quý phi quả thực đến hỏi Nguyên Vũ đế muốn thánh chỉ, trải qua giấc ngủ cả đêm, Nguyên Vũ đế vốn có chút không vừa ý, muốn đổi ý, đáng tiếc Quý phi trực tiếp tới trước mặt hỏi hắn, hắn cũng không tốt để giả ngu, dù sao đường đường là một đế vương, sao có thể không giữ lời hứa chứ?

Nguyên Vũ đế kiên trì để Trung Thư Lệnh chấp bút nghĩ thánh chỉ, Quý phi ngựa không dừng vó cầm thánh chỉ đi Khâm Thiên Giám cùng Lễ bộ.

Có Quý phi đốc xúc cùng với sự phối hợp của phủ An Viễn hầu, bên kia Khâm Thiên Giám rất nhanh đã có kết quả bói toán cát hung, nói là thượng cát.

Quý phi liền cười để Lễ bộ nhanh chân thu xếp hạ thánh chỉ tứ hôn cho phủ An Viễn hầu và phủ cửu Hoàng tử, chuẩn bị lục lễ, lại thúc giục Khâm Thiên Giám sát tính ngày tốt.

Chuyện hôn sự này đã định, kinh ngạc lỗ tai rất nhiều người.

Người đầu tiên chính là Phương Sóc Chương.

Hắn mới hạ quyết tâm muốn cưới Thường Nhuận Chi một lần nữa, vừa mới bắt đầu hành động bất quá nửa tháng, đang tính toán dùng thư tín thừa thắng thu hồi tâm của Thường Nhuận Chi, không nghĩ tới vợ trước lại muốn gả cho người khác.

Lúc biết được tin tức này, Phương Sóc Chương đang suy tư viết thư cho Thường Nhuận Chi, hắn tính toán viết một bức thư tình biểu thị tâm ý của hắn.

Mặc dù biết thư trước đó hắn đưa tới, tất cả đều bị Thường Nhuận Chi cho người thiêu hủy, nhưng hắn cảm thấy, bám riết không tha, kim thạch có thể lũ, tâm Thường Nhuận Chi rất mềm, chỉ cần hắn kiên trì, một ngày nào đó Thường Nhuận Chi sẽ tự tay mở ra thư hắn viết.

Ôm ý nghĩ như vậy, mỗi ngày một phong thơ, hắn chưa bao giờ gián đoạn.

Hắn nhớ được, tân hôn lúc ấy, hắn cũng từng viết thơ cho thê tử của mình. Khi đó, Thường Nhuận Chi xem xong ánh mắt nhìn hắn rất là sùng bái cùng vui sướng, nói vậy Nhuận Chi rất thích thơ hắn viết.

Cũng phải, nam nhân lớn lên xuất sắc lại tài hoa hơn người, như thế nào không làm nữ tử tâm động?

Phương Sóc Chương chấp nhất bút, chính là đang xuất thần nghĩ tới sinh hoạt trong tân hôn lúc trước cùng Thường Nhuận Chi, thình lình bị thanh âm kinh hoàng của gã sai vặt trong nhà đánh gãy, bút lông sói đang chấm mực nước nhất thời động trên giấy viết thư tuyết trắng.

"Xảy ra chuyện gì?" 

Phương Sóc Chương nhíu mày trách mắng: 

"Phía sau có cẩu truy ngươi sao? Lỗ mãng thất thất."

Hắn các bút, tính toán lấy giấy viết thư bị nhiễm mực phóng tới một bên, lại nghe gã sai vặt ở một bên cả kinh kêu lên: 

"Lão gia! Thái thái nàng, nàng phải lập gia đình!"

Phương Sóc Chương nghe được trượng nhị hòa thượng không hiểu, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, gã sai vặt liền tự mình bổ sung thêm: 

"Trong cung hạ ý chỉ đi phủ An Viễn hầu, cửu Hoàng tử muốn kết hôn với thái thái!"

Bởi vì Phương Sóc Chương chuyển biến thái độ  với Mi di nương, nói là tĩnh dưỡng kỳ thực cũng là giam cầm, người trong phủ đều biết được tâm tư của Phương Sóc Chương đối với thái thái trước kia.

Đối với hạ nhân bọn họ mà nói, có một chủ mẫu tính tình tốt tự nhiên là một chuyện tốt.

Cho nên trong phủ hơn phân nửa người đều ôm thái độ vui mừng, hi vọng Phương Sóc Chương thật sự có thể tiếp thái thái trước kia trở về.

Bởi vậy, đối với chuyện xảy ra ở phủ An Viễn hầu, bọn họ cũng tương đối để bụng, không nói thường xuyên hỏi thăm, nhưng chú ý nhiều hai phân là có.

Cho nên chuyện phủ An Viễn hầu tiếp thánh chỉ trong cung, rất nhanh liền truyền tới.

Phương Sóc Chương nghe rõ ràng, nhẹ buông tay, mực đoàn giấy viết thư liền tung bay xuống dưới, chậm rãi rơi xuống bàn.

"Lão gia..." 

Gã sai vặt gấp trát hạ ánh mắt: 

"Lão gia, chúng ta làm sao đây?"

Phương Sóc Chương cường trang trấn định, nhưng hắn biết rõ cảm giác lòng mình đang kịch liệt nhảy lên.

Kinh ngạc, kinh ngạc, khủng hoảng, khó chịu... cảm xúc phản đối nối gót nhau mà tới.

Đến lúc này, Phương Sóc Chương còn mang theo hai phân may mắn, hỏi gã sai vặt: 

"Có phải nhìn lầm rồi hay không? Có thể phủ An Viễn hầu không có tiếp thánh chỉ?"

Gã sai vặt liên tục lắc đầu: 

"Tiểu nhân hỏi thiệt nhiều lần, đều nói là phủ An Viễn hầu sắp có một tiểu tức phụ Hoàng gia, nhân gia nói thực rõ rành rành, chính là thái thái và cửu Hoàng tử... Lão gia!"

Gã sai vặt nói còn chưa nói xong, liền thấy Phương Sóc Chương ngã ngồi xuống.

Gã sai vặt vội đưa tay tới đỡ, cũng chậm một bước, Phương Sóc Chương đã ngồi xuống, "Đông" một tiếng, nghe xong hắn cũng cảm thấy mông rất đau.

"Lão gia..." 

Tay chân gã sai vặt có chút luống cuống, đứng một bên phía sau.

Lúc này, trong đầu Phương Sóc Chương liên tục quanh quẩn hai chữ.

Xong rồi.

Đồng dạng vì cọc hôn sự này mà giật mình, còn có Thái tử và Thái tử phi đang bị giam cầm.

Khi Thái tử biết tin tức, là đang cùng Thái tử phi dùng cơm trưa.

Trong khoảng thời gian này hắn bị giam cầm, nhưng là thành thật rất nhiều, ở trong phủ Thái tử cũng thường xuyên ở cùng Thái tử phi.

Trong lòng Thái tử biết Nguyên Vũ đế cấm chân hắn, nhất định sẽ không quá mức yên tâm, hơn phân nửa sẽ ở trong phủ Thái tử sắp xếp một hai người vào giám thị hắn.

Thái tử cũng biết Nguyên Vũ đế ngóng trông đích hoàng tôn trong bụng Thái tử phi, cho nên đối với Thái tử phi trước nay chưa có hảo, hi vọng người giám thị có thể đem chuyện hắn làm truyền đến tai Nguyên Vũ đế, cũng tốt nhường Nguyên Vũ đế hết giận được mau chút.

"Thường nữ quan và Cửu đệ?"

Thái tử nghe nói tới chuyện Nguyên Vũ đế hạ chỉ tứ hôn, nhất thời đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: 

"Ngươi không hỏi thăm sai?"

"Tiểu nhân hỏi thăm là thật." 

Hạ nhân phủ Thái tử vội hỏi: 

"Nghe nói Khâm Thiên Giám bên kia ngay cả lục lễ cùng ngày tốt đều đã định, trong nửa năm sẽ xuất giá."

Sắc mặt Thái tử rất không tốt, vung tay cho hạ nhân lui ra, lại hỏi Thái tử phi đồng dạng cũng giật mình: 

"Thường nữ quan ở bên cạnh ngươi hầu hạ, ngươi không nhìn ra nàng cùng Cửu đệ có cái gì cẩu thả?"

Thái tử phi không vui khi Thái tử dùng từ "Cẩu thả" này, trên mặt dừng một lát nói: 

"Thiếp thân chỉ biết Thường nữ quan liên tục kháng cự tiếp xúc với Phương đại nhân, nhưng là không có phát giác nàng và cửu đệ có lui tới."

Thái tử phi cắn một ngụm bánh bao vàng óng ánh, nói: 

"Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, cũng không thể nói Cửu đệ và Thường nữ quan có giao tình lui tới. Có khi hai người bọn họ còn không biết lẫn nhau."

Nói đến đây, Thái tử phi cũng dừng một chút.

Nàng nhớ tới cung yến lần đó, Thường Nhuận Chi đi Bích Tỉ viện, còn gặp qua Cửu Hoàng tử.

Hay là...

Thái tử phi đang nghĩ tới, chợt nghe Thái tử cả giận nói: 

"Ngươi nói cái gì? Nói bọn hắn không có chút quen biết, phụ hoàng có thể hạ chỉ để Cửu đệ cưới một thứ nữ hòa ly sao?"

Thái tử phi thản nhiên nói: 

"Thái tử gia nếu như không vừa lòng cọc hôn sự này, có thể tới trước mặt phụ hoàng nói. Thiếp thân là một nữ tắc nhân gia, vốn chính là tóc dài kiến thức ngắn, cũng lý giải không xong hàm nghĩa cọc hôn sự mà phụ hoàng định."

Thái tử trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác, đứng lên muốn phát giận, lại băn khoăn đến chuyện Thái tử phi đang có thai, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi