Lăng Tuyết bị người khác theo dõi trên đường, mấy chiếc xe màu đen
cùng loại từ chân núi bắt đầu chạy theo cô, vì buộc cô dừng lại, họ
không ngừng cản xe cô, ép cô đến dãy phân cách bên đường.
Khí thế này, hoàn toàn là muốn đẩy cô vào chỗ chết!
Lăng Tuyết nhíu mày quan sát kính chiếu hậu, những người này khí thế
bức người, đằng đằng sát khí, chắc không phải đám đua xe vừa nãy.
Rốt cuộc bọn chúng là ai?
Đang nghĩ ngợi, chiếc xe đằng sau có người ở ghế phụ lái thò đầu ra, trong tay có súng…
Pằng!
Lăng Tuyết giật mình, xoay vô lăng, mạo hiểm tránh đạn.
Những người đó không dễ dàng bỏ qua, tiếp tục nổ súng.
Lăng Tuyết cắn răng, lái xe xuyên qua mưa bom bão đạn, lấy ra hết tất cả kỹ năng, chỉ là uy lực của mưa đạn, cô rất khó tẩu thoát.
Ngay thời khắc nguy khốn, mấy chiếc xe ở đối diện chạy đến yểm trợ cho Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết nhân cơ hội thoát thân, bị hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Điện thoại reo, là Lãnh Thanh Mặc gọi, Lăng Tuyết lập tức nhận máy:
– A lô!
– Cô Lăng, không sao chứ?- Tần Tuệ lo lắng hỏi.
– Sao chị biết tôi gặp chuyện?- Lăng Tuyết bản năng hỏi.
– Anh Lãnh đoán những người đó sẽ đi tìm cô, cho nên phái người cứu
cô- Tần Tuệ giải thích- Cô không sao thì tốt rồi, mau quay về bệnh viện
đi, tôi và anh Lãnh đang đợi cô!
– Được.
Cúp máy, tâm trạng Lăng Tuyết phức tạp, xem ra những người này cũng xem cô là Cung Thiên Long, muốn tiêu diệt cô.
Cô nhớ đến sự việc xảy ra đêm đó, không khỏi sợ hãi, cô thật sự không nên xen vào chuyện này, sáng nay còn giả Cung Thiên Long dự họp báo,
hiện tại thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng tắm không sạch…
***
Lái xe mất vài tiếng đồng hồ, Lăng Tuyết cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Thuộc hạ của nhà họ Cung từ xa chạy đến mở cửa xe giúp cô, thấy cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cung kính hỏi thăm:
– Cô Lăng, cô không sao chứ?
Lăng Tuyết không tẩy trang, nếu không phải đám thuộc hạ từng thấy cô
lái xe, lúc cô hôn mê từng thấy cô mặc bộ đồ này, thì hoàn toàn không
nhận ra cô.
– Không sao! Đưa tôi đi gặp anh Lãnh!
Lăng Tuyết đi theo họ vào từ cửa sau, phát hiện bệnh viện gần như
không có nhân viên nào, có lẽ đều bị điều đi hết, vì không muốn chuyện
của họ Cung bị tiết lộ ra ngoài, họ đúng là hao tâm.
Bên ngoài hành lang trước văn phòng viện trưởng có một hàng vệ sĩ đứng canh, nhìn thấy Lăng Tuyết, đều cúi đầu chào cô.
Giống như cô chính là Cung Thiên Long thật sự.
Nhân viên gõ cửa thông báo, Tần Tuệ ra mở cửa:
– Cô Lăng, mời vào!
Lăng Tuyết bước vào trong, Lãnh Thanh Mặc đang căn dặn gì đó với cấp dưới, đợi nói xong mới ngước lên nhìn cô.
Lăng Tuyết lo lắng hỏi:
– Thế nào, điều tra được gì?
– Cô Lăng, chuyện này có chút phức tạp, mời cô ngồi, tôi sẽ từ từ nói cô nghe.
Tần Tuệ kéo ghế, làm động tác mời.
– Tôi phải hỏi tình hình của Lăng Ngạo trước, anh ấy có bị nguy hiểm đến tính mạng không?- Lăng Tuyết vô cùng sốt ruột.
– Cô yên tâm, những người đó không dám động đến cậu ấy đâu- Tần Tuệ
nói vô cùng chắc chắn- Cậu ấy tuyệt đối không bị nguy hiểm đến tính
mạng.
Nghe vậy, Lăng Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm:
– Các người đã điều tra ra là ai bắt anh ấy đi rồi?
Vừa rồi Tần Tuệ nói rất khẳng định, họ không dám động vào Lăng Ngạo, đáp án đương nhiên rõ ràng.
Tần Tuệ ra hiệu, toàn bộ nhân viên trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn lại chị, Lăng Tuyết, và Lãnh Thanh Mặc.
Tần Tuệ rót trà cho Lăng Tuyết, từ tốn nói:
– Là đám người lần trước muốn giết cô Cung.
– Tại sao họ lại bắt Lăng Ngạo?- Lăng Tuyết nhíu mày.
– Có lẽ họ hiều lầm cậu Lăng là người của cô Cung, cho nên mới ra tay với cậu ấy, nghĩ như vậy có thể khống chế chúng tôi- Tần Tuệ có chút hổ thẹn- Cũng là chúng tôi sơ suất, không lo nghĩ chu toàn, nên tăng cường phòng bị nghiêm ngặt ở bệnh viện hơn mới phải.
Lăng Tuyết nhớ tới tối hôm ấy, những người nọ không nhìn thấy rõ
khuôn mặt cô, hoàn toàn không ngờ cô và Cung Thiên Long giống hệt nhau,
lại càng không nghĩ đến cô sẽ giả mạo Cung Thiên Long.
Sau khi Lăng Ngạo xảy ra chuyện, người họ Cung liền đưa anh vào bệnh
viện này toàn lực chữa trị, mức độ xem trọng bất thường, có lẽ vì thế,
họ mới tưởng Lăng Ngạo là người của họ Cung?
– Cô có thể yên tâm, trước mắt họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu Lăng sẽ không sao đâu- Tần Tuệ an ủi nói- Anh Lãnh nhất định sẽ
nghĩ cách cứu cậu Lăng ra.
– Khi nào?- Lăng Tuyết nhìn Lãnh Thanh Mặc.
– Bảy ngày sau!- Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi nói- Cho tôi thời gian bảy ngày, tôi nhất định sẽ cứu được bạn em!
– Được!- Lăng Tuyết gật đầu- Tôi tin anh!
Lăng Tuyết có một loại cảm giác tin tưởng đặc biệt dành cho Lãnh
Thanh Mặc, tuy rằng họ quen biết chưa lâu, nhưng lời anh nói, cô đều
không hoài nghi.
Huống chi, hiện tại cô không tin anh cũng không còn cách nào, chuyện
này cảnh sát không giải quyết được, cô chỉ có thể dựa vào Lãnh Thanh
Mặc.
– Vì để an toàn, tốt nhất cô nên tạm thời ở nhà họ Cung- Tần Tuệ thận trọng nói- Chúng tôi lo những người đó sẽ xem cô thành cô Cung, sẽ gây
bất lợi cho cô!
– Ha ha!- Lăng Tuyết cười khổ- Không phải lo, họ đã xem tôi là Cung
Thiên Long rồi, ngay từ lúc bắt đầu tôi không nên giả mạo cô ấy…
Lăng Tuyết vô cùng hối hận, cảm giác bản thân đã nhảy xuống vực sâu tăm tối, không thoát ra được.
– Xin lỗi cô, đã mang đến phiền phức cho cô- Tần Tuệ áy náy nói.
– Haizzz…- Lăng Tuyết mệt mỏi ngồi trên ghế, đưa tay đỡ trán- Hiện
tại phải làm sao? Tôi có thể có cuộc sống như trước kia không?
– Cô hoàn toàn không cần lo lắng- Tần Tuệ vô cùng chú ý nói- Chuyện
này chỉ là ngoài ý muốn, đợi sau khi chúng tôi cứu được cậu Lăng, cô có
thể lấy lại cuộc sống trước kia, chỉ là…
– Chỉ là trước khi Lăng Ngạo được cứu, tôi vẫn phải giả mạo Cung
Thiên Long?- Lăng Tuyết ngẩng đầu, nhìn chị- Nếu tôi bốc hơi, những
người đó sẽ nghi ngờ Cung Thiên Long thật đã xảy ra chuyện, tôi chỉ là
đồ giả, Lăng Ngạo là bạn của đồ giả liền gặp nguy hiểm…
Tần Tuệ kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết, chị quanh co lòng vòng, dẫn dắt
từng bước, chính là muốn dùng cách thức êm dịu nhất khuyên nhủ Lăng
Tuyết tiếp tục thỏa hiệp, không ngờ Lăng Tuyết lại hiểu rõ tình thế hiện tại, lòng như gương sáng!
– Hơn nữa…- Lăng Tuyết nhìn sang Lãnh Thanh Mặc- Cho dù Lăng Ngạo
được cứu rồi, trong thời gian ngắn tôi cũng rất khó thoát thân, kẻ thù
của nhà họ Cung sẽ theo dõi tôi, nếu tôi rời khỏi nhà họ Cung, sẽ gặp
rắc rối không đếm xuể, trừ phi Cung Thiên Long tỉnh lại, hoặc là, tôi đi nơi khác sinh sống. Nếu không, chỉ cần tôi ở lại bất cứ đâu trong thành phố này đều sẽ bị người ta nhận ra. Mấy vấn đề này, các người chắc cũng đã suy nghĩ đến rồi nhỉ?
Tần Tuệ nhíu mày, chị đã sớm biết Lăng Tuyết không phải một thế thân
ngoan ngoãn vâng lời, lại không ngờ cô lợi hại như vậy, đã sớm nhìn thấu hết thảy, hóa bị động thành chủ động!
Tiếp theo, cô thật sự muốn ra điều kiện với họ sao?
Khóe môi Lãnh Thanh Mặc cong lên, lặng lẽ nhìn Lăng Tuyết, ánh mắt tràn đầy thán phục.
– Có lẽ, cô muốn một mình nói chuyện với anh Lãnh!- Tần Tuệ thức thời đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lăng Tuyết đang đợi câu trả lời của Lãnh Thanh Mặc, nhưng anh chỉ chậm rãi thưởng trà,
không giống sẽ vội vã giải thích.
Lăng Tuyết mất kiên nhẫn:
– Anh không định nói gì sao?
Lãnh Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong vắt như ngôi sao trên trời, môi anh hé mở:
– Em tin tôi chứ?
Lăng Tuyết nhìn anh, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu:
– Tin!
Thật sự cô cũng từng nghi ngờ, lúc trước khi Lãnh Thanh Mặc nhờ cô
giúp đỡ thế thân cho Cung Thiên Long, thật sự là vì nhất thời tình thế
cấp bách, bất đắc dĩ sao?
Nếu như là vậy, cô không còn lời nào để nói…
Nếu không phải…
Cô không dám nghĩ tiếp.
Nhưng bằng vào trực giác, cô tình nguyện lựa chọn tin tưởng Lãnh
Thanh Mặc, tin tưởng có vài việc là ngoài ý muốn, còn họ gặp gỡ nhau,
quen biết nhau, không liên quan gì đến chuyện này.
– Vậy được rồi- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, dùng khẩu hình môi nói- Nếu
tin tôi, thì không cần giải thích! Tôi hứa với em, bất luận xảy ra
chuyện gì, tôi cũng sẽ không để bất cứ ai tổn thương em, cũng sẽ không
để em rơi vào nguy hiểm!
Lăng Tuyết nhìn vào mắt anh, lo lắng trong lòng dần tan đi.
Anh luôn có sức hút như vậy, cho dù trong lòng cô có vô số nghi vấn, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô sẽ tin tưởng vô điều kiện!
Lãnh Thanh Mặc đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lăng Tuyết, viết vào lòng bàn tay cô:
– Em không phải thế thân của ai cả, hiện tại em chính là người giúp
đỡ nhà họ Cung vượt qua cửa ải khó khăn, là làm việc thiện! Hệt như em
bảo bọc những đứa bé trong cô nhi viện vậy!
Những lời này tựa như cây kim thần, khiến tâm trạng bất an của Lăng
Tuyết trở nên yên ổn, tất cả băn khoăn của cô đều tan thành mây khói, cô gật đầu, chấp nhận an bài của vận mệnh…
***
Lại bước vào nhà họ Cung, tâm trạng Lăng Tuyết vô cùng phức tạp, Lãnh Thanh Mặc nhìn vào mắt cô, dùng khẩu hình môi nói:
– Về nhà rồi!
Lăng Tuyết run rẩy, về nhà? Giống như nơi này thật sự là nhà của cô.
– Cảnh giới diễn xuất cao nhất chính là khiến bản thân hoàn toàn hòa
nhập vào bên trong!- Tần Tuệ chân thành nhắc nhở- Cô phải nhớ kỹ, bắt
đầu từ giây phút này, cô chính là Cung Thiên Long chân chính!!!
Nghe câu nói này, nhìn tòa biệt thự nguy nga đằng trước, trong lòng
Lăng Tuyết lờ mờ bất an, cô nhớ tới truyền thuyết cái bóng, một người bị cái bóng bao trùm quá lâu, cuối cùng sẽ hoàn toàn bị cái bóng nuốt
chửng.
Sau này có khi nào cô diễn quá sâu, không thể dứt ra?
Không, đừng nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ ba tháng ngắn ngủi thôi mà, ba
tháng sẽ trôi qua rất nhanh, đến lúc đó hết thảy sẽ chấm dứt, cô sẽ trở
lại quỹ đạo của mình, trở về làm Lăng Tuyết, trở về cuộc sống trước kia…
Nếu đã quyết định, thì đừng thay đổi nữa.
Làm tốt việc trước mắt, diễn tốt vai diễn này, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rút lui!
Lăng Tuyết hít một hơi thật sau, tiến vào biệt thự…
– Cô Cung!
Tất cả mọi người đều xoay người cúi chào cô, giọng vang như sấm, cung kính vô cùng!
Rốt cuộc họ không biết sự thật, hay là diễn quá giỏi? Lại thật sự xem Lăng Tuyết là Cung Thiên Long, như một sự thật hiển nhiên.
Trong lòng Lăng Tuyết vẫn có nghi vấn, nhưng rất nhanh không muốn
nghĩ đến nữa, xách váy đi về phía trước, mắt không đảo quanh, chỉ nhìn
thẳng, khí thế ngút trời!
Bên môi Tần Tuệ nở nụ cười vui mừng, cô ấy nhập vai nhanh thật, là diễn viên thế thân giỏi, anh Lãnh thật sự tìm đúng người rồi…
Lãnh Thanh Mặc nhìn theo bóng lưng Lăng Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ
phức tạp, nhưng rất nhanh bị lãnh đạm thay thế, đi theo Lăng Tuyết bước
vào nhà họ Cung.
Bảo vệ gia tộc này, là trách nhiệm của anh!