Hai mươi lăm phút sau, Lăng Tuyết liền trả xong nội dung trong tài liệu kia.
Khi câu nói cuối cùng kết thúc, mấy trợ lý đều không khỏi vỗ tay, vốn nghĩ Lăng Tuyết chỉ là thế thân tạm thời tìm đến, không có bản lĩnh gì, không ngờ cô lại có sở trường như vậy.
Tần Tuệ kinh ngạc hỏi:
– Thấy bình thường cô giống như không để tâm tới cái gì hết, lại nhớ
hết toàn bộ tài liệu này? Sao cô làm được vậy? Chẳng lẽ thức đêm học
thuộc à?
– Tôi làm gì chăm chỉ thế- Lăng Tuyết uống nước, thuận miệng nói- Có
thể do bình thường không dùng đầu óc nhiều, khi thật sự bỏ công sức ghi
nhớ điều gì đó, tôi nhớ rất dễ dàng.
– Nhưng tài liệu vừa rồi cô chỉ đọc có một lần, không đúng, chỉ nhìn
lướt qua một lần, chỉ e ngay cả câu chữ trên đó cũng không xem hết toàn
bộ được- Tần Tuệ vẫn cảm thấy khó tin.
– Cho nên tài liệu này, tôi chỉ nói sơ qua nội dung, không nói đầy đủ dựa theo câu chữ được- Lăng Tuyết đặt ly nước xuống- Bây giờ tôi có thể ra ngoài rồi chứ? Tôi bị nhốt trong này năm ngày rồi đó, sắp bị buồn
chết rồi.
– Cô Cung, chúng tôi không phải nhốt cô, chúng tôi chỉ là…
– Tôi biết tôi biết!- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Tình thế ép buộc thôi, tôi hiểu!
– Tôi biết cô thông minh cơ trí, thật sự có một việc tôi phải nói rõ
với cô- Tần Tuệ nghiêm túc nói- Chúng tôi không nhốt cô, chỉ muốn cô
hiểu biết toàn diện về nhà họ Cung, tránh để lộ dấu vết, nếu bại lộ với
cô hay với chúng tôi đều không tốt, hiện tại cô là Cung Thiên Long,
không thể dùng thân phận của cô ra ngoài được, ngộ nhỡ bị người ta nhận
ra, hậu quả rất nghiêm trọng!
– Tần quản gia!- Lăng Tuyết nhướng mày- Chúng ta nói chuyện riêng có
thể đơn giản thẳng thắn hơn không? Đừng vòng vo như vậy? Chị nói thẳng
đi, có phải không cho tôi ra ngoài không?
– Tôi không có ý này…
– Vậy được rồi, tôi đi à- Lăng Tuyết đứng lên đi ra ngoài.
– Cô Cung…- Tần Tuệ vội vàng ngăn cô lại- Cô không thể ra ngoài như vậy được…
Lăng Tuyết nhíu mày, có hơi tức giận.
Lúc này, Lãnh Thanh Mặc đứng dậy đi tới, Tần Tuệ lập tức cúi đầu lui sang một bên.
Lăng Tuyết quay đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, hiện tại thời gian chung
sống cũng nhiều, giữa họ càng thêm ăn ý, cô biết anh khi nào muốn nói
chuyện, khi anh nói chuyện, cô sẽ nhìn anh.
– Tần quản gia nói đúng- Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi giải
thích- Bây giờ em ra ngoài không chỉ dễ dàng để lộ thân phận, còn rất
nguy hiểm.
“Nghe” thấy câu này, vẻ mặt Lăng Tuyết ỉu xìu, cô còn tưởng anh sẽ che chở cô, ai ngờ…
– Nhưng mà…- Lãnh Thanh Mặc nói thêm- Tôi đi cùng em, sẽ không thành vấn đề.
– Thật ư?- Lăng Tuyết mừng rỡ, cô thật sự rất thích ở cùng anh, cho
dù là ở trong cùng một căn phòng, hít thở chung một bầu không khí, thỉnh thoảng nhìn nhau, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Nếu không có anh, cô xưa nay phóng túng bất kham, sẽ không thể chịu nổi tập huấn của mấy hôm nay.
– Thật!- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười gật đầu.
– Kêu người chuẩn bị xe cho tôi.
Tần Tuệ không dám làm trái ý của Lãnh Thanh Mặc, nếu anh đã mở miệng, lại tỏ vẻ muốn đi cùng Lăng Tuyết, chị cũng không dám nói thêm gì nữa.
– Đi thay đồ thoải mái hơn đi- Lãnh Thanh Mặc nói với cô.
– Vâng!- Lăng Tuyết liên tục gật đầu, nhà họ Cung nhiều quy tắc, Tần
Tuệ làm việc rất tích cực, mỗi ngày nếu không bắt cô ăn mặc cao quý
thanh tao, giống hệt Cung Thiên Long thì không được, còn nói ngộ ngỡ có
ai đến đây, sẽ không đến mức trở tay không kịp.
Thật sự chuyện này Lăng Tuyết có thể hiểu, cho nên cố gắng phối hợp,
chỉ là cô thích mặc thoải mái, tự nhiên, mỗi ngày ăn mặc thành ra thế
này khó tránh có chút gò bó.
Hiếm khi Lãnh Thanh Mặc hiểu cô, biết cô thích tự do, kêu cô đi thay đồ, trong lòng cô vui đến nở hoa.
Lăng Tuyết đang chuẩn bị quay về phòng thay đồ, mở cửa thư phòng ra, lập tức ngẩn người…
Thân Đồ Dạ dẫn Cố Huy và Lôi Quân đi vào biệt thự, nhân viên, người
hầu trong phòng đều bị hết hồn, Tần Tuệ đang phân công người chuẩn bị xe sắc mặt liền thay đổi, vội vàng cúi đầu chào hỏi:
– Ngài Thân Đồ!
– Ừ!- Thân Đồ Dạ lên tiếng, ánh mắt đảo lên tầng trên.
– Ngài Thân Đồ đến, sao các người không vào thông báo???
Tần Tuệ quát lên với nhân viên.
Theo lẽ thường, khi xe của Thân Đồ Dạ chạy vào đường mòn, nhân viên
đứng gác ở đó phải thông báo, hôm nay tự nhiên không báo gì, điều này
rất lạ.
– Là tôi không cho họ thông báo.
Ánh mắt Thân Đồ Dạ đảo lên trên lầu liền dừng lại trên người Lăng Tuyết, hình như mang theo một loại quan sát kỹ càng.
Lăng Tuyết lờ mờ cảm thấy bất an, hay là Thân Đồ Dạ phát hiện ra điều gì rồi?
– À, hóa ra là vậy- Tần Tuệ hơi kích động- Ngài Thân Đồ mời ngồi, tôi đi mời cô Cung và anh Lãnh xuống.
– Không cần- Thân Đồ Dạ lập tức đi về phía cầu thang.
Lăng Tuyết tự biết khó tránh, đành đến chào hỏi:
– Ngài đã tới!
Tần Tuệ đã dạy cô, lúc Cung Thiên Long nói chuyện với Thân Đồ Dạ đều phải dùng cách xưng hô tôn kính.
– Em không hy vọng tôi đến à?- Thân Đồ Dạ nhìn cô.
– Đương nhiên là không.
Lăng Tuyết mỉm cười với Thân Đồ Dạ, ngoài mặt cô trông rất bình tĩnh
tự nhiên, trong lòng thật ra rất khẩn trương, lúc này ở thư phòng đằng
sau bày đầy tài liệu về nhà họ Cung, nếu bị Thân Đồ Dạ phát hiện, nhất
định sẽ hoài nghi.
Ánh mắt Thân Đồ Dạ nhìn lướt qua Lăng Tuyết, ra sau lưng cô.
Lăng Tuyết quay đầu nhìn, Lãnh Thanh Mặc đứng trước cửa thư phòng,
hơi cúi đầu chào Thân Đồ Dạ, sau đó chìa tay làm động tác mời, ý bảo
Thân Đồ Dạ vào thư phòng ngồi.
Tim Lăng Tuyết đập mạnh, Lãnh Thanh Mặc không sợ Thân Đồ Dạ phát hiện được gì hay sao?
Thân Đồ Dạ cũng không khách sáo, cất bước đi vào thư phòng.
Lãnh Thanh Mặc liếc nhìn Lăng Tuyết, Lăng Tuyết lập tức vào theo,
Lãnh Thanh Mặc đi theo ngay sau cô, tiếp đó đến Cố Huy và Lôi Quân.
Lăng Tuyết đảo mắt nhìn, thư phòng đã sớm thu dọn sạch sẽ, hoàn toàn không còn gì khả nghi.
Mấy trợ lý cúi chào Thân Đồ Dạ, sau đó ở trước mặt cô mang thùng tài liệu ra ngoài.
Lăng Tuyết lén nhìn Lãnh Thanh Mặc, dáng vẻ anh tao nhã, hoàn toàn không hề chột dạ, cũng không định giải thích gì.
Đúng là nghĩ lại rất bình thường, “Cung Thiên Long” ở nhà dưỡng thương, trợ lý đem văn kiện về nhà cho cô xử lý, có gì không ổn?
Không ổn chính là Lăng Tuyết, cô có tật giật mình!
Tần Tuệ dẫn theo mấy người hầu bưng trà bánh lên, sau đó kêu họ lui xuống, còn mình đứng ở bên cạnh Lãnh Thanh Mặc.
Lãnh Thanh Mặc đích thân pha trà cho Thân Đồ Dạ, ngón tay mảnh khảnh thon dài mang theo mùi trà, động tác tao nhã thành thạo.
Thân Đồ Dạ thoải mái ngắm nghía tài pha trà của anh, ánh mắt rất hiền lành.
Pha xong, Lãnh Thanh Mặc rót một tách cho Thân Đồ Dạ trước, Thân Đồ Dạ ngửi mùi trà, chân thành cảm thán:
– Trà ngon!
Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi nói một câu, Tần Tuệ dịch lại:
– Ngài Thân Đồ, anh Lãnh nói cô Cung mấy hôm nay ở nhà dưỡng thương, cho nên lùi lại ngày chụp hình cưới, mong ngài thứ lỗi!
Lăng Tuyết nao nao, cô hoàn toàn không biết chuyện này, cô nhớ đến
buổi tối mấy hôm trước, Thân Đồ Dạ từng nói ngày mai phải chụp hình
cưới, lúc ấy cô mới vừa nhận ra anh, chỉ lo đắm chìm trong thù hận,
không để câu nói kia trong lòng…
– Không sao- Thân Đồ Dạ ngước lên nhìn Lăng Tuyết- Vết thương hồi phục thế nào rồi?
– Khá tốt- Lăng Tuyết luôn không dám đối diện với ánh mắt hắn, không
phải sợ hắn, mà sợ bản thân không khống chế được, để lộ thù hận trong
lòng.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ nhấp ngụm trà, tùy ý nói- Tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, chỉ bị thương ngoài da, xem như em may mắn!
Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, Thân Đồ Dạ đã biết được gì?
Ánh mắt Tần Tuệ rối loạn, thở cũng không dám thở mạnh.
Lãnh Thanh Mặc đưa trà cho Lăng Tuyết.
Lúc Lăng Tuyết nhận tách trà ngước lên nhìn anh, khóe môi anh khẽ nhếch, mắt trong vắt như gương.
Tâm trạng Lăng Tuyết nhanh chóng bình tĩnh lại, than thở:
– Đúng vậy, nghĩ lại vẫn còn sợ, nếu không phải mạng tôi lớn, chỉ e bây giờ không thể gặp được ngài rồi!
Thân Đồ Dạ nhìn cô, uống hết nước trà còn trong tách, đặt xuống, đứng lên:
– Nếu vết thương khá rồi, vậy đi thôi.
– Hả?- Lăng Tuyết vô thức hỏi- Đi đâu?
– Bãi biển, chụp hình cưới!- Thân Đồ Dạ vừa nói vừa đi ra ngoài.
Lăng Tuyết giật mình đứng tại chỗ, mở to mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc,
không thể nào? Thật sự muốn cô chụp hình cưới với Thân Đồ Dạ ư?
Tần Tuệ cũng rất bất an, chị không phải lo Lăng Tuyết không muốn, mà lo Lăng Tuyết ra ngoài với Thân Đồ Dạ sẽ lộ sơ hở.
Lãnh Thanh Mặc chậm rãi uống hết tách trà, mới ngước lên nhìn cô, cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu một cái.
Lăng Tuyết lòng chùn xuống, tiêu rồi…
***
Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ đi theo Lăng Tuyết xuống lầu, Thân Đồ Dạ đã lên xe, Cố Huy và Lôi Quân đứng bên cạnh xe chờ đợi, thấy Lăng Tuyết đi tới, Cố Huy lập tức mở cửa xe, cung kính nói:
– Cô Cung, mời!
– Cô Cung, cô lên xe trước đi, xe của tôi và anh Lãnh ở đằng sau- Tần Tuệ nói với Lăng Tuyết.
– Ngại quá, Tần quản gia, ý của chủ nhân là muốn cô Cung một mình
cùng anh ấy đi chụp hình cưới- Cố Huy khách sáo nói- Anh ấy và cô Cung
sắp kết hôn, cần nhiều thời gian ở riêng với nhau!
– Nhưng mà… Cô Cung mới bị thương…
– Chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy- Cố Huy mỉm cười, nói thêm- Trên du thuyền có rất nhiều nhân viên nữ!
Trong lòng Tần Tuệ vô cùng bất an, nhưng lại không dám nhiều lời, đành nhìn sang Lãnh Thanh Mặc.
Lăng Tuyết cũng nhìn anh, anh thật sự yên tâm ư?
Lãnh Thanh Mặc không tỏ vẻ gì, chỉ vẫy tay chào Thân Đồ Dạ trong xe, sau đó lui xuống.
…
Lúc lên xe, Lăng Tuyết cảm giác trái tim mình sắp bén lửa, đây là lần đầu tiên cô giận Lãnh Thanh Mặc, anh lại để một mình cô đi chụp hình
cưới với Thân Đồ Dạ, chẳng lẽ tiếp theo còn muốn để cô kết hôn với Thân
Đồ Dạ luôn?
Nhưng mà cô cũng biết, sự việc diễn biến đến mức này, cô và Lãnh
Thanh Mặc đã đâm lao thì phải theo lao, rất nhiều cục diện không phải
Lãnh Thanh Mặc có thể khống chế.
***
Xe Lincoln chậm rãi chạy về phía bờ biển, Lăng Tuyết nhấp nhổm không
yên, cảm thấy toàn thân khó chịu, cô nhớ tới lần trước khi đuổi theo
chiếc xe này, quả thực từng nghĩ phải tông nát nó, hiện giờ cô lại ngồi
vào trong đây.
Đúng là châm biếm!
– Hình như em không thích ở cùng tôi- Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Lăng Tuyết- Trước kia không phải vậy mà.
– Trước kia thì thế nào?
Lăng Tuyết buột miệng, giọng nói mất kiên nhẫn.
– Hửm?- Thân Đồ Dạ nhíu mày.