– Anh cảm thấy, chuyện tôi bị tập kích có liên quan đến họ Bạch không?- Lăng Tuyết dứt khoát hỏi.
– Em thẳng thắn đón nhận thật đấy- Thân Đồ Dạ cười- Đây là đề tài nhạy cảm mà.
– Chúng ta sắp kết hôn rồi, không trực tiếp với anh thì trực tiếp với ai?- Lăng Tuyết ra vẻ đương nhiên- Hơn nữa, làm đàn ông, anh chắn hẳn
phải bảo vệ người phụ nữ của mình chứ! Đương nhiên, nếu anh có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ lên núi đao xuống chảo dầu, không từ nan.
– Ha ha, vậy cám ơn em trước nhé- Thân Đồ Dạ cảm thấy rất hứng thú.
– Cho nên ý kiến của anh thế nào?- Lăng Tuyết hỏi.
– Chuyện này còn đang điều tra, trước khi chưa có kết luận, tôi sẽ
không phát biểu ý kiến- Thân Đồ Dạ nói- Nhưng mà em nói đúng, em là
người phụ nữ của tôi, tôi phải bảo vệ em, cho nên, chuyện này do tôi xử
lý.
– Vậy thì đúng rồi- Lăng Tuyết vui vẻ, có Thân Đồ Dạ ra tay, sự việc đơn giản hơn nhiều.
– Nhưng chuyện kinh doanh, em phải tự giải quyết- Thân Đồ Dạ nói
thêm- Nhà họ Bạch kêu nhà em thực hiện hợp đồng là hợp pháp cũng hợp lý, đã có hợp đồng sẽ được pháp luật bảo hộ, tôi không tiện nhúng tay!
– Cái gì gọi là hợp pháp hợp lý?- Lăng Tuyết phản ứng rất mạnh- Trong hợp đồng toàn là điều khoản ngang ngược, hiệp ước không bình đẳng, họ
Bạch này là muốn tay không được lợi, lòng dạ quá đen tối!
– Vậy cũng do người họ Cung các em tự nguyện ký kết hợp đồng với họ-
Thân Đồ Dạ không cho là đúng- Em thân là người nắm quyền tương lai của
Cung Thị, không quản lý tốt cấp dưới, bản thân phải tự gánh trách nhiệm, không thể dựa vào người khác!
Câu này lại khiến Lăng Tuyết không trả lời lại được, được thôi, hình như hắn nói gì cũng rất có lý.
– Lãnh Thanh Mặc chẳng phải rất lợi hại à?- Thân Đồ Dạ tùy ý nói-
Chuyện nhỏ như vậy với anh ta mà nói hẳn là không thành vấn đề chứ.
– Đúng, chuyện này, anh ấy sẽ giải quyết- Lăng Tuyết chuyển đề tài- Còn bao lâu nữa mới tới?
– Chắc sẽ nhanh thôi- Thân Đồ Dạ xem đồng hồ, tiện tay đặt chai nước khoáng lên bàn.
Lăng Tuyết phát hiện anh chỉ uống có một chút, bỏ cả chai nước thật lãng phí, không khỏi hỏi:
– Không lẽ anh không thích uống loại này?
– Tôi thích uống trà- Thân Đồ Dạ nhìn cô- Tay nghề pha trà của Lãnh
Thanh Mặc giỏi như vậy, chắc em cũng học được chút ít từ anh ta, sau này có thể pha trà cho tôi.
– Tại sao anh không mời mấy trà sư về?- Lăng Tuyết tò mò hỏi.
– Trong nhà có- Thân Đồ Dạ trả lời đơn giản.
Thân Đồ Dạ khác hẳn với đại đa số tổng tài bá đạo, hắn không mang
theo nhiều người, bên cạnh luôn chỉ có hai người là Lôi Quân và Cố Huy.
Ra ngoài cũng không đưa trà sư theo.
– Vậy tự anh cũng có thể pha trà à?
Lăng Tuyết đảo mắt một vòng quanh khoang xe, nơi này không có rượu,
chỉ có nước khoáng, nước lọc, sô đa và vài loại nước tốt cho sức khỏe,
còn có chút hoa quả và điểm tâm.
Dựa theo hiểu biết mấy hôm nay, Thân Đồ Dạ là người không uống rượu,
cũng không uống cà phê, hắn chỉ thích uống trà, nhưng trong xe lại không có trà cụ.
Lăng Tuyết khi đọc tài liệu này cũng không mấy quan tâm, hiện giờ
nghĩ lại, người này có lẽ rất quý trọng tính mạng? Những thứ hắn không
thích, phần lớn đều không tốt cho sức khỏe.
Nhưng hắn trông có vẻ là người rất tỉ mỉ, tại sao trong xe không để bộ trà cụ nào?
Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói:
– Chắc em phải tốn nhiều công sức để tìm hiểu sở thích của tôi lắm nhỉ!
Lăng Tuyết bĩu môi, không nói gì, hình như anh bất mãn với cô, chẳng lẽ câu hỏi của cô quá ngây thơ?
***
Lăng Tuyết rất nhanh biết được câu hỏi của mình thật sự rất ngây thơ, thì ra Thân Đồ Dạ hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác cuộc sống,
cũng không có cảm giác phương hướng.
Ở cửa hàng tiện lợi mua Xylitol chưa trả tiền định đi, người bán hàng gọi hắn lại, vẻ mặt hắn ngẩn ra.
Ở trạm xăng đi nhà vệ sinh một chuyến, hắn lại lạc đường…
Lăng Tuyết cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô không nhìn nhầm chứ? Một
nhân vật hô mưa gọi gió ở hai giới chính-thương, năng lực tự lo cho cuộc sống lại thấp đến vậy?
Người như vậy, sao có thể trông cậy vào tự hắn pha trà?
***
Xe chạy khoảng hơn hai tiếng, cuối cùng cũng tới bãi biển.
Du thuyền của Thân Đồ Dạ neo ở bến, trên thân thuyền có ký hiệu chữ S màu vàng, các nhân viên đứng ở bờ biển, xếp thành hai hàng ngay ngắn,
đợi Thân Đồ Dạ và Cung Thiên Long.
Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng mùa xuân chiếu lên bờ cát, vô cùng ấm áp, gió biển thổi vào mặt, mang theo vị mằn mặn.
Lăng Tuyết mặc một chiếc váy dài màu Champagne, tóc xoăn dài bay
trong gió, trang điểm đẹp đẽ, mang đôi giày cao mười phân, còn đeo trang sức xa xỉ…
Thật sự tóc cô vốn thẳng, kiểu tóc này mới làm mấy hôm trước, vì để giống Cung Thiên Long.
Trang sức để phối với chiếc váy này, còn trang điểm và giày cao gót,
mấy hôm nay cô đã tập quen dần, chỉ là mang giày cao đi trên bãi cát,
vẫn có chút gượng gạo.
Bước được vài bước, suýt nữa ngã sấp mặt, Lăng Tuyết dứt khoát cởi
giày ra đi chân trần, một tay cầm giày, tay kia xách váy, đi đứng thoải
mái hơn nhiều.
Thân Đồ Dạ cúi đầu nhìn chân cô, khóe môi khẽ nhếch.
Đang chuẩn bị lên du thuyền, tiếng động cơ xe dồn dập truyền đến từ bờ kè.
Lăng Tuyết bản năng quay đầu lại nhìn, một chiếc Porsche lao đến,
phanh kịt dừng lại trên bờ kè, một cô gái ăn mặc thời thượng, khí chất
cao sang từ trên xe bước xuống, vội vàng chạy về phía này.
Mặc dù khá xa, nhưng Lăng Tuyết vẫn nghe cô gái kia gọi:
– Thân Đồ, Thân Đồ, đợi đã!
Cố Huy nhíu mày:
– Cô Bạch tìm tới tận đây?
– Rắc rối rồi- Lôi Quân lén lút nhìn Thân Đồ Dạ.
– Đi nhanh chút!- Thân Đồ Dạ không hề quay đầu lại, chỉ nói với Lăng Tuyết.
– Cô gái kia hình như đang gọi anh, anh không đợi à?- Lăng Tuyết chỉ mong buổi chụp hình này không thành.
– Cô gái kia?- Thân Đồ Dạ liếc cô.
– Là Bạch Mẫn Nhi đó, hì hì.
Lăng Tuyết đã xem qua tư liệu, tất cả những người Cung Thiên Long
quen biết, cô đều phải ghi nhớ, chỉ là thực tế cô không quen Bạch Mẫn
Nhi, cho nên vừa rồi trong tiềm thức mới có thể xưng hô như vậy.
Thân Đồ Dạ suy tư nhìn Lăng Tuyết, bước chân định vội vã nay đã dừng hẳn.
– Thân Đồ!- Bạch Mẫn Nhi rốt cuộc cũng đuổi đến, thở hổn hển nói- Em, em có việc, tìm anh.
– Chuyện gì?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Em, em…- Bạch Mẫn Nhi thở hổn hển, hoàn toàn không nói rõ được.
– Thở xong rồi nói- Lăng Tuyết cười hỏi- Muốn uống nước không?
– Không cần cô giả làm người tốt- Bạch Mẫn Nhi trừng mắt liếc cô, câu này lại nói rất lưu loát.
Lăng Tuyết không giận, ngược lại còn thoải mái hỏi Thân Đồ Dạ:
– Cần tôi tránh mặt không?
– Không cần- Thân Đồ Dạ hoàn toàn không muốn dây dưa với Bạch Mẫn
Nhi, vô cùng lạnh lùng để lại một câu- Có việc cứ nói với Cố Huy.
Sau đó xoay người bước đi…
– Đợi đã- Bạch Mẫn Nhi định níu hắn lại, Cố Huy vội tiến lên ngăn
cản- Ngại quá cô Bạch, hôm nay anh ấy bận, xin cô đừng quấy rầy anh ấy!
Thấy Thân Đồ Dạ sắp đi xa, dưới tình thế cấp bách, Bạch Mẫn Nhi buột miệng la lên:
– Cung Thiên Long, cô mà bước thêm bước nữa, họ Cung của cô liền xong đời!
Thân Đồ Dạ nhíu mày, đang định lên tiếng…
Lăng Tuyết bật cười, quay đầy lại, buồn cười nhìn Bạch Mẫn Nhi:
– Tôi không nghe nhầm chứ? Vừa rồi cô nói gì?
– Cô cần làm rõ…- Bạch Mẫn Nhi hất hàm kiêng căng nói- Vận mệnh họ
Cung cô đang nằm trong tay họ Bạch tôi, chỉ cần một câu nói của tôi, ba
tôi có thể khiến cho họ Cung từ nay về sau biến mất khỏi giới thương
nghiệp!
– Ha ha ha…- Lăng Tuyết cười to- Tôi thật sốt ruột thay ba cô, một
con cáo già như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch nhỉ?
– Cô…
– Tôi thấy ngực cô cũng không lớn lắm mà, sao ngay cả đầu óc cũng
không có thế?- Lăng Tuyết cười lạnh- Dám ở trước mặt chồng sắp cưới của
tôi ngang nhiên uy hiếp tôi, cô cho rằng anh ấy để yên cho à?
– Cô đừng hòng ly gián, tôi không hề có ý khinh miệt Thân Đồ- Bạch Mẫn Nhi vội vàng giải thích.
– Cô xem, nói cô không có đầu óc cô còn không tin- Lăng Tuyết trề
môi- Thân Đồ là hạng người có thể bị ly gián hay sao? Với chỉ số thông
minh của anh ấy, ai dám giở trò trước mặt anh ấy chứ? Nhưng mà tôi phải
cám ơn cô, cô không uy hiếp tôi, anh ấy có thể mặc kệ, hiện tại cô đã
nói vậy rồi, anh ấy nếu còn không quản, chẳng phải rất mất mặt sao?
Cô quay đầu lại, tươi cười nhìn Thân Đồ Dạ:
– Phải không! Thân Đồ!
Thân Đồ Dạ nheo mắt, phức tạp nhìn cô, là trước kia hắn không đủ hiểu cô, hay là cô của hiện tại đã bắt đầu thể hiện ra khía cạnh chân thật?
Tài ăn nói nhanh nhảu, suy nghĩ tinh ranh, rốt cuộc thuộc môn phái nào?
Lời nói của cô mặc dù không trang nhã, nhưng châm biếm vừa đủ Bạch
Mẫn Nhi, còn tâng bốc hắn một hồi, lại tìm bùa hộ mệnh cho mình.
Nếu họ Bạch thật sự đối phó cô, vậy không thoát khỏi liên can đến Thân Đồ Dạ hắn, hắn mặc kệ cũng không được.
– Thân Đồ, anh đừng nghe cô ta nói, em…
– Cô ấy nói đúng- Thân Đồ Dạ cuối cùng lên tiếng- Vốn dĩ ân oán giữa
họ Bạch và họ Cung là việc công, tôi không định quản, nhưng nếu đã có
liên quan đến tôi, tôi không thể ngồi yên không quản!
– Em…
– Cung Thiên Long là vợ sắp cưới của tôi, uy hiếp cô ấy chính là uy
hiếp tôi- Thân Đồ Dạ trịnh trọng cảnh cáo- Nếu có người dám tổn thương
cô ấy, tôi tuyệt đối không tha thứ!
– Thân Đồ…
– Lôi Quân, tiễn khách!
– Dạ!
***
Dưới tình huống này, nếu Thân Đồ Dạ kêu Cố Huy ra tay xem như khách sáo, nếu đã gọi Lôi Quân, thì chính là muốn cưỡng chế.
Lôi Quân sẽ mặc kệ bạn là nhân vật nào, nói kéo đi liền kéo đi.
Lăng Tuyết nghe thấy tiếng la hét của Bạch Mẫn Nhi, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Lôi Quân túm Bạch Mẫn Nhi, cô ta khóc lóc om sòm giãy dụa, anh trực
tiếp vác cô lên vai, đi nhanh về phía bờ kè, mặc kệ cô ta đấm đá lung
tung thế nào cũng không thoát được, cô ta tức đến vừa khóc vừa la.
– Ồ, Lôi Quân thô lỗ như vậy à?- Lăng Tuyết không khỏi cảm thán- Rất
không thương hoa tiếc ngọc nha, người ta tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà
họ Bạch.
– Vậy kêu hắn thả cô ta ra nhé?- Thân Đồ Dạ nhướng mày.
– Hay là thôi đi- Lăng Tuyết lập tức nói- Đau dài chi bằng đau ngắn, hì hì!
Thân Đồ Dạ bặm môi cười, cô gái này ngày càng thú vị.
***
Lên du thuyền, Lăng Tuyết nhìn biển trời xanh thẳm, trong lòng khổ
sở, còn tưởng Bạch Mẫn Nhi có thể phá hỏng lịch trình hôm nay, không ngờ vẫn không thể thay đổi kế hoạch, xem ra buổi chụp hình cưới này đã định rồi.
Quên đi, đã leo lên lưng cọp rồi, còn có cách nào chứ?
Chụp thì chụp.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cô báo rung, số điện thoại này là số
riêng tư của Cung Thiên Long, vì giả cho giống, cô phải chú ý đến mọi
mặt.
Cô lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên mấy chữ “Cung Hiếu Cường”!