KẺ THÙ BÊN GỐI

Tất cả mọi người đều đứng hình!!!

Hoắc Phi Vẫn hoàn toàn bàng hoàng.

Cố Huy và Lôi Quân thì mở to mắt, vẻ mặt khó tin.

Thân Đồ Dạ đứng đơ tại chỗ, mắt trợn to, vẻ mặt kinh ngạc, cô gái này… là đang cưỡng hôn anh sao?

Trong đầu anh nổ vang, hỗn loạn, trước mắt chỉ có khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của Lăng Tuyết, lại đang cố gắng hôn anh, hàng mi dài cong vút, mang theo sức hút động lòng người!

Cô cắn môi anh đến bỏng rát, nhưng nụ hôn vụng về không có kỹ thuật này lại cứ lay động trái tim anh, anh mất khống chế nhắm mắt lại, ôm lấy cô, hôn đáp trả…

Hoắc Phi Vân nhắm mắt, không muốn nhìn tiếp nữa, bên môi hiện lên nụ cười lạnh.

Người hầu đi bên cạnh cô nhấn nút tầng kế tiếp, cửa thang máy mở ra, Hoắc Phi Vân mau chóng rời đi, hệt như chạy trốn.

Cố Huy và Lôi Quân liếc nhau, sờ mũi, lặng lẽ nép sang một góc, chừa không gian lại cho hai người họ.



Không biết qua bao lâu, Lăng Tuyết sắp thở không nổi, Thân Đồ Dạ mới buông cô ra.

Vốn chỉ định tìm bậc thang cho mình leo xuống, nhưng cuối bậc thang này lại là hố lửa, cô nhóm lửa tự thiêu!

Rõ ràng chỉ là diễn kịch, lại hôn đến quên cả trời đất, nhiệt huyết tuôn trào, chính cô cũng không biết sao lại diễn biến thành thế này, hiện tại môi cô nóng rát, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng, mắt rưng rưng chực trào ra nước…

Thân Đồ Dạ nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của anh.

Tim Lăng Tuyết sắp rớt ra ngoài, đôi mắt linh hoạt động lòng người bị sương mù che chắn, đẹp đến rung động.

Thân Đồ Dạ đưa tay ôm lấy eo Lăng Tuyết, kéo cô vào lòng, cô cứ vậy thân mật dán chặt vào cơ thể anh, chân tay luống cuống, cô muốn lùi về, anh lại càng ôm chặt hơn, môi anh lành lạnh cọ vào vành tai cô:

– Vừa rồi… em nói gì?

Lăng Tuyết cắn môi dưới, trong lòng thầm mắng mình não tàn, hôm nay đúng là không nên đến tìm anh, còn làm ra chuyện như vậy, bản thân phóng lao phải theo lao, chỉ có thể bất chấp đáp:

– Je T’aime… em yêu anh!

Vì để dẫn ngôn ngữ về tiếng Trung, Lăng Tuyết đành phải bổ sung thêm câu tiếng Trung vào, sau khi nói xong cô cảm giác toàn thân nổi da gà.

– Ừm- Khóe môi Thân Đồ Dạ hiện lên độ cong mê hoặc- Tốt lắm!

Người đàn ông hoàn mỹ như anh, phụ nữ trên đời này chắc đều muốn đổ xô vào anh, huống hồ là vị hôn thê của anh!

– Vậy thì…- Thân Đồ Dạ cầm mặt Lăng Tuyết, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của cô- Hôm nay em đặc biệt đến tìm tôi?

– Ừ- Lăng Tuyết gật đầu- Tối qua chọc giận anh, hôm nay muốn mời anh ăn cơm, để xin lỗi anh, sau đó…

Nói đoạn, Lăng Tuyết nhớ tới lời nhắc nhở của Tần Tuệ, không thể trắng trợn nhờ anh giúp đỡ, nếu không anh không chỉ phản cảm, còn từ chối không chút do dự.

– Sau đó thì sao?- Thân Đồ Dạ âm trầm nhìn cô.

– Sau đó anh từ chối, còn hẹn với cô Hoắc- Lăng Tuyết chu môi không vui- Cho nên em tìm đến đây.

– Ha ha!- Thân Đồ Dạ cười- Em rất quyết đoán đấy, chẳng lẽ không sợ tôi đuổi em đi như tối qua à?

– Anh không nhỏ nhen vậy đâu.

Lăng Tuyết cười cười, thật sự trong lòng đang mắng, hừ, tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi, máu lạnh vô tình, cả đời không có được chân tình.

– Được rồi, tôi tha thứ cho em đó, không được có lần sau- Thân Đồ Dạ ra vẻ khẳng khái- Nhưng mà…

Anh nhớ tới chuyện ban nãy cô gây ra, lại nhíu mày:

– Tại sao em phải trị người kia?

– Người nào?- Lăng Tuyết vô thức hỏi, hỏi xong lại nhớ ra- À, anh đang nói tên Phí Kỳ đó à? Hắn chính là tên cầm thú đột lốt người, dụ dỗ con gái nhà lành, nếu em không ra tay, cô gái kia tiêu rồi.

Cô tránh nặng tìm nhẹ, nghĩ như vậy sẽ giải thích được rõ hơn, còn có thể lưu lại hình tượng tốt ra tay làm việc nghĩa cho bản thân.

Dù sao anh cũng thấy hết rồi, trốn cũng không trốn được.

– Hửm?- Thân Đồ Dạ nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ- Em quen hắn?

– Lúc trước cũng định đầu tư vào ngành giải trí, nên từng tìm hiểu sơ qua giới giải trí, biết có người này, là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, nhưng mà chưa từng gặp qua, vừa rồi lúc em đi vào toilet nghe thấy hắn lừa cô gái kia…

– Loại chuyện này là người tình ta nguyện- Thân Đồ Dạ ngắt lời Lăng Tuyết- Cô gái kia nếu không muốn, thì không thể cùng hắn ra ngoài dùng cơm, nếu cô ấy đã đến đây, chứng tỏ trong lòng mỗi người đều biết, em như vậy chẳng phải rất tự cho mình là đúng?

– Không thể nào- Lăng Tuyết nói như đinh đóng cột- Cô gái đó rất ngây thơ, hoàn toàn không biết được chuyện này, cô ấy còn tưởng Phí Kỳ là người tốt, là tri kỷ của mình, cô ấy chính là mang suy nghĩ đơn giản như thế mới cùng Phí Kỳ đến đây.

– Em suy nghĩ quá ngây thơ rồi- Thân Đồ Dạ cảm thấy buồn cười- Xã hội này rất thực dụng, không phải ai cũng xuất thân cao quý như em, những cô gái sống dưới đáy xã hội, đôi khi cần hy sinh thứ gì đó để đổi lấy cơ hội, không có gì đáng trách cả.

– Anh sai rồi- Lăng Tuyết bực bội phản bác- Những cô gái sống ở đáy xã hội cũng có thể dựa vào chính đôi bàn tay của mình làm việc, các cô ấy không cần hy sinh gì hết, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, họ cũng có thể sống rất tốt.

– Em không phải cô gái đó, sao em biết được người ta nghĩ gì?- Thân Đồ Dạ hỏi vặn lại- Em sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, sao em hiểu được cảm giác “thân bất do kỷ” chứ?

– Vậy còn anh?- Lăng Tuyết không chịu yếu thế- Chẳng lẽ anh từng sống cuộc sống dưới đáy xã hội? Từng có cảm giác thân bất do kỷ rồi? Từng hy sinh thứ gì đó để đổi lấy cơ hội à?

Cuộc đối thoại, nói đến Thân Đồ Dạ á khẩu.

Trong mắt anh hiện vẻ phức tạp, giống như đang cân nhắc gì đó…

– Anh chưa từng, cho nên xin anh đừng dùng ánh mắt phiến diện để nhìn người khác!- Tâm trạng Lăng Tuyết có hơi kích động- Đổi góc độ khác mà nghĩ, có lẽ sự việc hôm nay em đúng là bao đồng, có lẽ sẽ nghĩ em tự chuốc lấy phiền phức, nhưng em không hối hận, bởi vì em thà làm sai, còn hơn không làm gì hết, trơ mắt nhìn cuộc đời của một cô gái vô tội bị hủy hoại.

– Thôi được rồi- Thân Đồ Dạ cuối cùng cũng nhượng bộ- Cho dù cô gái kia thật sự vô tội, cho dù em ra tay làm việc nghĩa, thì cũng có thể tìm phương thức nhẹ nhàng hơn mà, ví dụ như khuyên cô gái kia đi, mà không phải ra tay đả thương người khác.

– Em không muốn để lộ thân phận- Lăng Tuyết viện cớ- Dù sao em cũng là cô Cung, đi chõ mũi vào mấy chuyện như vậy cũng không mấy thỏa đáng.

– Cho nên em dùng hòn sỏi bắn vào tay nhân viên, khiến người nọ đánh nghiêng canh bò nóng đổ vào đũng quần người ta?- Thân Đồ Dạ nguy hiểm hí mắt- Cung Thiên Long, tôi biết em tài nghệ song toàn, đàn dương cầm rất hay, múa ba lê cũng giỏi, quản lý công ty rất nề nếp, nhưng bắt đầu từ khi nào em còn có chiêu này?

– Chiêu, chiêu gì?- Lăng Tuyết có chút chột dạ.

– Nhân viên nọ cách em khoảng mười mét, không có chút kỹ thuật, không thể nhắm chuẩn như vậy được- Thân Đồ Dạ nắm lấy cằm Lăng Tuyết- Em không chỉ nhắm chuẩn, tôi còn thấy, em ra tay rất nhanh, rất thành thạo.

– Chuyện này…- Tim Lăng Tuyết đập rất nhanh, nên mượn cớ gì đây.

– Em có biết, tôi không thích bị người khác lừa- Thân Đồ Dạ hơi mạnh tay, ánh mắt cũng trở nên sắc bén- Tốt nhất em hãy cho tôi câu giải thích hợp lý, bằng không…

– Thật ra cũng không có gì- Lăng Tuyết bất chấp, nói thẳng- Em có luyện vài thế võ phòng thân, chiêu vừa rồi chỉ là tiện thể luyện luôn đó mà.

– Chiêu phòng thân?- Thân Đồ Dạ nhướng mày.

– Ừ, chính là như vậy…

Trong mắt Lăng Tuyết hiện lên chút gian xảo, nhấc gối tập kích hạ bộ của Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ nhanh nhẹn né tránh, thoát khỏi tấn công của cô, nhưng vì vậy mà buông lơi cánh tay đang vòng qua người cô.

– Hì hì!- Lăng Tuyết hất hàm cười xấu xa- Thế nào? Bản lĩnh của em cũng được chứ?

– Trên người em còn bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?

Thân Đồ Dạ lại thích thú, cô gái này lần nào gặp mặt cũng mang đến kinh ngạc khó tưởng tượng cho anh, tuy rằng gần đây cô rất khác thường, rất nhiều điểm đáng ngờ, lại càng gia tăng cảm giác kích thích và thần bí, hình như càng ngày anh càng thích đùa bỡn cùng cô.

– Có bí mật là chuyện tốt hay xấu?- Lăng Tuyết thuận miệng hỏi.

– Có tốt có xấu- Thân Đồ Dạ lại ôm cô- Kích thích thần bí, có thể khơi dậy hứng thú của tôi, thế nhưng, nếu em có ý lừa dối tôi…

Tay anh hơi dùng sức, khiến cô cảm nhận được đau đớn:

– Hậu quả tự gánh lấy!

Trong lòng Lăng Tuyết lại bất an, lai lịch của cô một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, đến lúc ấy, Thân Đồ Dạ sẽ nghĩ thế nào?

Cô là thế thân giả mạo, cũng là một loại lừa dối, phải không?

Anh có thể không trừng phạt cô không?

– Đinh!- Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.

Lăng Tuyết bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt điển trai không góc chết của Lãnh Thanh Mặc, trong lòng luống cuống, theo bản năng đẩy Thân Đồ Dạ ra, đi đến bên Lãnh Thanh Mặc:

– Sao anh lại đến đây?

Thân Đồ Dạ nhướng mày, mắt nhìn Lăng Tuyết trân trối, bừng bừng lửa giận.

Lãnh Thanh Mặc cúi chào Thân Đồ Dạ, dịu dàng nhìn Lăng Tuyết, dùng khẩu hình môi nói:

– Tần quản gia nói chỗ em xảy ra chuyện, rất lo lắng, cho nên anh đến xem.

– Em không sao- Lăng Tuyết lắc đầu.

– Không sao là tốt- Lãnh Thanh Mặc lùi ra sau nửa bước, giơ tay mời Thân Đồ Dạ bước ra.

Thân Đồ Dạ bước ra khỏi thang máy, thuận thế ôm lấy Lăng Tuyết:

– Chiều nay rảnh chứ? Theo tôi về nhà nghỉ trưa.

– Hả?- Lăng Tuyết tròn mắt nhìn anh, đây là công khai hẹn ngủ à?

– Tiệc gia tộc không phải vào buổi tối sao?- Thân Đồ Dạ ra vẻ đương nhiên- Tối nay tôi đi cùng em, hiện giờ theo tôi về nhà dùng bữa, sau đó cùng nhau nghỉ trưa!

– Em…

– Được được.

Lăng Tuyết còn chưa kịp từ chối, giọng nói vui vẻ của Tần Tuệ đã truyền đến:

– Cô Cung, chiều nay tôi sẽ đưa lễ phục và trang sức của cô sang nhà ngài Thân Đồ! Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.

Lăng Tuyết nhíu mày, Tần Tuệ này, bây giờ đang “bán” cô đấy à?

Cô rõ ràng chỉ là một thế thân, không đến mức phải hầu ngủ luôn chứ?

Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh cụp mắt, không nhìn cô, dường như đã cam chịu sắp xếp này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi