Nghe vậy, Lăng Tuyết vô cùng cảm động, với chuyện của cô, Lãnh Thanh
Mặc vẫn luôn để tâm như vậy, chỉ một cuộc điện thoại đã lập tức tốn công điều tra, xử lý giúp cô.
Lãnh Thanh Mặc cuối cùng cũng đóng tài liệu lại, cười khổ:
– Xem ra tôi lại mang phiền phức đến cho em rồi.
– Sao vậy?- Lăng Tuyết không hiểu lắm.
Lãnh Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết, dùng khẩu hình môi nói:
– Đó là vụ kinh doanh bất động sản do nhà họ Hoắc phát triển, họ muốn lấy được khu đất đó, kết hợp với dãy núi bao bọc, lấy cô nhi viện khai
thác thành một khu nghỉ dưỡng, dãy núi xung quanh đó đã sớm giành được,
chỉ còn mỗi cô nhi viện của bọn em. Cô nhi viện đó nằm chính giữa núi
non, là khu đất bắt buộc phải cưỡng chế di dời, nếu không lấy được cô
nhi viện, hạng mục của họ không thể tiến hành, cho nên họ mới vận dụng
hết tất cả thủ đoạn đuổi mọi người đi. Lúc trước khi tôi mua lại cô nhi
viện, thuần túy chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện giúp em, hoàn toàn chưa
điều tra triệt để việc này, không ngờ vì thế mà mang đến tai họa cho em, là sơ suất của tôi.
– Chuyện này sao có thể trách anh?- Lăng Tuyết không rõ.
– Nếu sớm biết có hạng mục này, tôi sẽ không thu mua đất của cô nhi
viện- Lãnh Thanh Mặc nói- Nếu xây cô nhi viện mới ở nơi khác, sẽ không
xảy ra vụ việc này.
– Vậy cũng không thể trách anh, chỉ có thể trách nhà họ Hoắc táng tận lương tâm, vì kiếm tiền lại làm ra chuyện không bằng cầm thú đó.
Lăng Tuyết lòng đầy căm phẫn, cô nhớ lại Hoắc Phi Vân, thoạt nhìn cao quý trang nhã là thế, không ngờ người nhà đó lại làm ra chuyện độc ác
như vậy.
– Vấn đề kinh doanh rất phức tạp, một công ty kinh doanh bất động sản sẽ không tự quản lý những việc vặt vãnh, huống hồ là tập đoàn lớn như
họ Hoắc, chắc họ sẽ giao việc này cho bên công ty thứ ba khác đi làm-
Lãnh Thanh Mặc nói.
– Nhưng đầu sỏ sau rèm trong chuyện này là họ Hoắc, tìm nhà họ Hoắc chắc chắn không sai đâu nhỉ?- Lăng Tuyết hỏi.
– Họ Hoắc sẽ không để ý tới chuyện nhỏ như vậy, huống hồ em định lấy
danh nghĩa gì đi tìm họ? Họ Hoắc sao lại phải giúp em?- Lãnh Thanh Mặc
hỏi vặn lại- Họ Cung mặc dù đang có chút địa vị trong giới thương
nghiệp, nhưng vẫn không sánh bằng họ Hoắc, huống hồ, đây là việc kinh
doanh của họ, họ Cung không có lý do chính đáng, không tiện nhúng tay
vào.
Lăng Tuyết im lặng, cô không thể lấy danh nghĩa họ Cung ra mặt, nên
cái gì cũng không được, đừng nói tìm họ Hoắc đàm phán, chỉ e ngày cả cửa công ty họ cũng không vào được.
Tần Tuệ khuyên nhủ:
– Họ Hoắc đứng đầu Ngũ Thần, khó đối phó hơn họ Bạch nhiều. Cô Lăng,
cô tuyệt đối đừng tùy tiện làm bậy, trên thương trường họ Cung không có
biện pháp chống lại họ Hoắc, cũng không thể ra mặt vì cô, nếu cô manh
động, chỉ e càng mang đến nhiều phiền phức cho cô nhi viện hơn.
– Chỗ tôi có vài tài liệu- Lăng Tuyết đưa tài liệu viện trưởng Quách
cung cấp cho Lãnh Thanh Mặc- Trong này có hồ sơ hai đứa bé mất tích, còn có ảnh chụp hiện trường những người gây rối, còn có…
– Chắc những tài liệu này, mọi người đã giao cho cảnh sát rồi?- Tần
Tuệ ngắt lời Lăng Tuyết- Ngay cả cảnh sát cũng không tra ra manh mối,
anh Lãnh có biện pháp gì?
Lăng Tuyết thất vọng buông thõng tay:
– Thật ư? Hai người thật sự không giúp được tôi?
Lãnh Thanh Mặc im lặng, nhíu mày, vô cùng khó xử.
Có thể thấy Tần Tuệ nói đều là sự thật.
Tần Tuệ nhìn Lãnh Thanh Mặc, rồi nói với Lăng Tuyết:
– Cô Lăng, tôi biết cô rất tốt bụng, vì bảo vệ cô nhi viện kia đã bỏ
ra rất nhiều công sức, nhưng cô phải nhận rõ hiện thực, hiện tại chúng
ta không có năng lực đối đầu với họ Hoắc, đừng tự rước họa vào thân.
Nhưng chúng tôi cũng không nói không giúp cô, không phải chỉ là cô nhi
viện thôi sao? Như lời anh Lãnh vừa nói đó, chúng ta có thể tìm nơi ổn
định cho bọn trẻ, lấy danh nghĩa nhà họ Cung tìm một khu đất thích hợp
xây mới cô nhi viện, để chúng sống cuộc sống tốt hơn.
– Ha ha!- Lăng Tuyết cười bi thương, kích động nói- Tôi lớn lên từ cô nhi viện đó, nơi đó có ký ức của tôi dấu chân của tôi, từng cành hoa
ngọn cỏ nơi đó đều do chính tay chúng tôi trồng, tường bao bị sập là bọn trẻ dùng bàn tay nhỏ bé của chúng chuyển từng viên gạch đến xây lại,
hợp đồng của cô nhi viên quả thật sắp hết hạn, nhưng vẫn chưa đến kỳ mà, trước khi hết hạn, họ không có quyền dùng những thủ đoạn hạ lưu đê tiện đó để đuổi chúng tôi đi, càng không có quyền tổn thương những đứa trẻ
trong cô nhi viện của chúng tôi!!!
– Cô bình tĩnh đã- Tần Tuệ vội vàng khuyên nhủ- Tôi cũng biết những
người đó quá đáng, nếu chúng tôi có thể xử lý, tuyệt không chối từ,
nhưng hiện tại chúng tôi phải đối mặt là họ Hoắc, chúng tôi không có
năng lực đó. Huống hồ, có một số việc nên nghĩ thoáng hơn, để lại núi
xanh thì lo gì không có củi đốt, bọn trẻ ở cô nhi viện bình an vô sự mới là quan trọng nhất, nếu cô cứ phải đối đầu với họ, ngộ nhỡ họ làm ra
chuyện gì quá đáng gây tổn thương bọn trẻ, cô có hối hận cũng không kịp.
Nghe đến đây, Lăng Tuyết lại im lặng, tuy rằng cô cũng biết mục đích
của Tần Tuệ là bo bo giữ mình, nhưng những câu nói này không phải không
có lý, cho dù cô không cam tâm thì thế nào? Cô có thể đấu lại họ Hoắc
sao? Ngay cả họ Cung cũng bó tay, thì cô là cái gì?
– Vậy quyết định thế nhé?- Tần Tuệ hỏi dò Lăng Tuyết- Hiện giờ tôi cho người đi tìm một nơi…
– Đợi đã- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Hai đứa bé mất tích thì sao?
– Chuyện này khó nói lắm- Tần Tuệ nhỏ giọng- Liên quan đến vụ án hình sự, chúng tôi không có cách nhúng tay vào, chỉ có thể chờ tin bên cảnh
sát, chỉ cần cô nhi viện bỏ mảnh đất đó, chắc họ không tổn thương bọn
trẻ đâu.
– Cái gì gọi là “chắc”?- Lăng Tuyết lập tức nổi nóng- Tôi biết hiện
thực tàn khốc lắm, tôi tự mình biết mình, tôi không phải muốn đấu với
họ, vì sự an toàn của bọn trẻ tôi tình nguyện lùi một bước, tôi cũng có
thể nhận cô nhi viện mới vì bọn trẻ, nhưng điều kiện chính là để hai đứa trẻ đó bình an trở về! Nếu ngay cả chuyện này cũng không đảm bảo được,
tôi không thể chấp nhận.
– Giờ đã là án hình sự rồi, trở nên vô phức tạp, chúng tôi không thể
đảm bảo được gì. Không chỉ cô, ngay cả họ Cung cũng không dám đấu với họ Hoắc, họ Hoắc vì để bảo vệ danh dự của họ, tuyệt đối sẽ không thừa nhận vụ này, nếu cô cứ phải nhúng tay vào, cuối cùng xảy ra chuyện, ngay cả
họ Cung cũng không bảo vệ được cô…
– Không cần phiền đến các người- Lăng Tuyết đứng lên định đi.
– Cô muốn đi đâu?- Tần Tuệ vội ngăn cô lại- Cô đừng xúc động, chúng tôi không phải không giúp cô, chỉ là chuyện này thật sự…
– Tôi đi tìm Thân Đồ Dạ.
Lăng Tuyết buột miệng, sau khi nói xong bản thân cũng giật mình,
không biết từ khi nào, cô đã xem Thân Đồ Dạ như một vị cứu tinh, gặp
phải chuyện khó giải quyết cô sẽ vô thức nghĩ đến anh.
Tần Tuệ giật mình, nghiêm túc nói:
– Quả thật, chuyện này cũng chỉ có mỗi ngài Thân Đồ là giúp được cô.
Nhưng cô muốn dùng thân phận gì nói với ngài ấy? Muốn xử lý chuyện này
phải điều tra tư liệu, ngài ấy lập tức có thể tra ra được cô nhi viện
Thánh Tâm có người là cô, đến lúc đó, bí mật gì cũng bị vạch trần hết…
– Tôi không quản được nhiều đâu- Lăng Tuyết nhíu mày- Hiện tại tôi phải cứu hai đứa bé.
– Ha ha!- Tần Tuệ cười lạnh- Đúng vậy, cô có thể không cần để ý tới
lợi ích của họ Cung, thân phận bị lộ thì lộ đi, dù sao cô vẫn có thể
quay trở lại làm Lăng Tuyết, nhưng cô có nghĩ qua chưa? Nếu Thân Đồ Dạ
biết cô giả cô Cung lừa dối ngài ấy, ngài ấy sẽ nghĩ gì? Ngài này còn có thể giúp cô ư?
Lăng Tuyết bỗng nhiên trợn mắt, trái tim, như rơi vào vực thẳm.
– Haizzz…- Tần Tuệ thở dài, tận tình khuyên nhủ- Tôi còn nhớ lần đầu
tiên cô đến nhà họ Cung, tôi vẫn chưa kịp giải thích tình hình cho cô,
vậy mà cô vẫn nhìn thấu tình thế, có lẽ bởi vì đó là chuyện của họ Cung, lúc đó cô dùng góc độ người ngoài cuộc nhìn sự việc, hiện tại khi đối
mặt với chuyện của mình lại bắt đầu hồ đồ rồi.
– Chẳng lẽ hết cách?- Lăng Tuyết không cam lòng, không chịu thừa nhận.
– Cách cũng không phải không có.
Tần Tuệ liếc trộm Lãnh Thanh Mặc một cái, đang định nói, Lãnh Thanh
Mặc đột nhiên đứng lên đi tới cầm lấy tay Lăng Tuyết, viết một câu xuống lòng bàn tay cô:
– Tôi sẽ dốc toàn lực giúp em, cho tôi chút thời gian!
Lăng Tuyết ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo của anh sáng lên như sao, cho cô thêm hy vọng.
Mắt cô đỏ lên, không khỏi ôm lấy anh…
Tần Tuệ nhíu chặt mày, không nói gì, lặng lẽ lui sang một bên.
***
Lãnh Thanh Mặc lập tức ra ngoài điều tra chuyện cô nhi viện, trước
khi đi còn dặn dò Lăng Tuyết phải ăn uống nghỉ ngơi, đừng nghĩ lung
tung.
Tần Tuệ không nói nhiều, chỉ thở dài.
Lăng Tuyết biết, bản thân lại mang đến phiền phức cho Lãnh Thanh Mặc, cô vô cùng áy náy, nhưng chuyện cô nhi viện rất cấp bách, phải mau
chóng giải quyết.
Chỉ có thể đợi sau này có cơ hội sẽ đền đáp anh.
Lăng Tuyết không có khẩu vị, ăn uống chút đỉnh rồi về phòng nghỉ, tối qua cô thức trắng đêm ngủ chưa đủ giấc, cho dù có tâm sự cũng không thể gắng gượng nổi, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Có lẽ gần chạng vạng, cô bị điện thoại đánh thức, mơ màng lấy điện
thoại dưới gối ra xem, là Thân Đồ Dạ gọi đến, cô đang chuẩn bị nghe máy, điện thoại đã ngắt…
Cô nheo mắt nhìn màn hình, do dự không biết có nên gọi lại không, lại nhận được tin nhắn, là do Thân Đồ Dạ gửi đến:
– Ngủ rồi? Tôi ra nước ngoài công tác, năm ngày sau sẽ về.
Đi rồi à?
Cũng tốt.
Dù sao cũng không thể tìm anh giúp đỡ, anh không có ở đây, cô đỡ phải ứng phó, thanh tĩnh vui vẻ nữa là.
Lăng Tuyết do dự có nên gửi tin chúc anh thượng lộ bình an không,
ngón cái trượt vài lần trên màn hình, vẫn nhét điện thoại lại xuống gối, lật người ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô hỗn loạn, lát là Lãnh Thanh Mặc, lát sau lại là Thân Đồ Dạ…
Nghĩ về Lãnh Thanh Mặc toàn là dịu dàng, còn Thân Đồ Dạ lúc nào cũng độc tài ngang ngược.
Cuối cùng, cô cưỡng ép bản thân hủy diệt bóng dáng Thân Đồ Dạ đi, chỉ nghĩ đến mỗi Lãnh Thanh Mặc!
***
Đường cao tốc ra phi trường, chiếc Lincoln lướt nhanh như bay.
Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi lâu, vẫn chưa nhận được
tin nhắn trả lời của Lăng Tuyết, anh có hơi mất mát, quay đầu nhìn ra
bên ngoài, phía chân trởi hoàng hôn nhuốm đỏ, đám mây ấy tựa như khuôn
mặt của Lăng Tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào?
Như sương mù thần bí khó lường, lại như mèo hoang cuồng dại.
Khiến anh bất giác lún sâu vào đó…