KẺ THÙ BÊN GỐI

Tần Tuệ nghe vậy, thở dài:

– Vậy thì phải làm sao? Nếu không hủy hợp đồng, tập đoàn chúng ta trong vòng 15 năm phải chia ba phần lợi nhuận mỗi năm cho Tập Đoàn Bạch Thị, Tập Đoàn Bạch Thị không đầu tư gì cả, ngồi không lấy ba phần tiền của chúng ta, so với mười lăm năm, hai năm lợi nhuận thì có là gì?

– Hợp đồng này là Cung Hiếu Cường ký, nên để ông ta chịu trách nhiệm, tại sao chúng ta phải gánh vác thay ông ấy?- Lăng Tuyết không rõ lắm.

– Cung Hiếu Cường là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn chúng ta, ông ta đại diện cho cả tập đoàn, theo lý mà nói, chúng ta phải gánh vác một phần giúp ông ta. Đương nhiên, nếu chúng ta thật sự bỏ mặc ông ấy thì cũng được, để ông ấy tự mình gánh vác, nhưng số tiền lớn như vậy, bản thân ông ấy không thể trả nổi, ông ấy sẽ bị pháp luật chế tài, phải ngồi tù, sau đó làm lớn chuyện này, người khác sẽ cảm thấy người thừa kế là cô vô tình vô nghĩa, vì lợi ích công ty, thấy cậu ruột của mình chết mà không cứu, tương lai còn ai dám phục tùng cô?

– Tôi hiểu đạo lý này, tôi chỉ cảm thấy không công bằng- Lăng Tuyết lòng đầy căm phẫn nói- Họ Bạch rõ ràng cố ý ức hiếp họ Cung, họ Cung chỉ có thể nén giận để người ta hiếp đáp?

Nghe vậy, Tần Tuệ lại thở dài, không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc cười nhạt, dùng khẩu hình môi nói:

– Người làm việc lớn phải biết tiến biết lùi, chịu thiệt trước mắt, mới có thể tăng lợi ích lâu dài, em phải hiểu, hiện tại em chính là người thừa kế, em cần thông qua sự việc lần này khiến mọi người trong gia tộc họ Cung và Tập Đoàn Cung Thị tâm phục khẩu phục em, lợi ích trong đó so với hai năm lỗ vốn kia được nhiều hơn mất.

– Hiểu rồi- Lăng Tuyết gật đầu- Tôi không hiểu chuyện kinh doanh, có lẽ hai người nói rất có lý, tôi chỉ cảm thấy không cam lòng, cách làm của họ Bạch quả thật rất quá đáng.

– Chúng tôi đều cảm thấy quá đáng, nhưng còn cách nào chứ? Hiện tại chúng ta không đấu lại người ta, trừ phi…

– Trừ phi để Thân Đồ Dạ ra mặt?- Lăng Tuyết hiểu ý Tần Tuệ ngay.

– Em nghĩ cũng đừng nghĩ- Lãnh Thanh Mặc giơ tay lên, ngắt lời Lăng Tuyết- Bây giờ em vẫn chưa kết hôn với Thân Đồ Dạ, tuyệt đối không thể tìm ngài ấy giúp đỡ việc công, khiến ngài ấy nghĩ em kết hôn với ngài ấy chỉ vì lợi dụng thân phận và địa vị của ngài ấy để đạt được lợi ích, ngộ nhỡ làm lung lay quan hệ giữa hai người, vậy đúng là mất nhiều hơn được!

– Được rồi, tôi hiểu rồi- Lăng Tuyết không nhiều lời nữa- Cứ theo ý anh làm đi.

– Sắp tới giờ rồi, chúng ta nên lên đó- Tần Tuệ xem đồng hồ.

– Đi thôi.

***

Lãnh Thanh Mặc có một nguyên tắc chính là chưa bao giờ bước vào văn phòng tập đoàn, cho nên anh ngồi trong xe uống trà, chờ đợi.

Tần Tuệ theo Lăng Tuyết từ bãi đỗ xe lên thẳng phòng hội nghị, tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngoại trừ tên đầu sỏ Cung Hiếu Cường.

Sự việc do ông ta gây ra, hiện tại thành ra nông nỗi này, ông ta lại chưa có mặt.

Trong lòng Lăng Tuyết rất không thích, các thành viên hội đồng quản trị nhao nhao thảo luận, Cung Hiếu Cường nhân phẩm quá kém, bản thân gây phiền phức rồi lại mặc kệ, để cục diện rối rắm này lại cho Cung Thiên Long xử lý, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, đúng là quá đáng.

– Đến giờ rồi, chúng ta không đợi phó tổng Cung nữa, họp trước đi!

Lăng Tuyết nhìn lướt qua những người này, tất cả đều từng xuất hiện trong bữa tiệc gia tộc hôm đó, có mấy người ngay cả chào hỏi cô cũng chưa từng, nhưng cô nhớ rõ họ, cổ đông nào tên gì, có bao nhiêu cổ phần trong công ty, trong nhà có mấy nhân khẩu, con cái học hành ở đâu, người đó là “trung thần” hay “gian thần”, cô đều nhớ rõ mồng một.

Cô bắt tay chào hỏi từng người, sau đó ngồi vào vị trí chủ tọa của chính mình.

Nhìn đồng hồ, đã qua ba phút, cô ngẩng đầu tuyên bố:

– Đến giờ rồi, chúng ta họp đi!

– Vâng!

Mọi người đồng thanh đáp.

***

Lăng Tuyết bắt đầu chủ trì cuộc họp, tuy là lần đầu tiên, nhưng làm rất tốt.

Cô hoàn toàn dựa theo tài liệu của Lãnh Thanh Mặc và mọi người để họp, văn kiện thảo luận vô cùng rõ ràng, nên lấy phương thức nào mở đầu cuộc họp, đầu tiên phải nói gì trước, sau đó nói những gì, thậm chí ai đưa ra câu hỏi nào, cô nên trả lời ra sao, hoàn toàn như một kịch bản, Lăng Tuyết chỉ cần diễn theo là được.

Những người này thông qua bữa tiệc lần trước, thái độ với Lăng Tuyết vô cùng cung kính.

Lăng Tuyết cảm thấy không quá khó khăn, dẫn dắt cuộc họp suốt một tiếng, sắp qua 11h trưa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, thư ký đi vào thông báo:

– Phó tổng Cung đến!

Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn ra cửa, Cung Hiếu Cường khoan thai đi vào, thuận miệng nói:

– Thật ngại quá, tôi đến muộn.

Sau đó ông ta ngồi xuống ghế của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một chút cảm giác áy náy cũng không có.

Lăng Tuyết nhìn thấy ông ta như vậy, thật muốn nổi điên, nhưng cô nhịn được, mỉm cười nói:

– Phó tổng Cung, cuộc họp quan trọng thế này, cậu đi muộn không tốt lắm đâu?

– A da, cậu cũng hết cách- Cung Hiếu Cường bất đắc dĩ giải thích- Em gái con xảy ra chút chuyện, cậu không thể không qua đó giải quyết.

Lăng Tuyết im lặng, trong tài liệu gia tộc Tần Tuệ đưa cô đặc biệt nhắc đến cô con gái độc nhất của Cung Hiếu Cường, đó hoàn toàn là đứa con cưng, mười tám đôi mươi rồi, lại là một kẻ vô tích sự không biết làm gì cả, suốt ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí, gây chuyện thị phị, nhắc đến cô ta ai cũng đau đầu.

Nhưng mà chuyện này không phải chuyện hiện giờ cần lo lắng, Lăng Tuyết đặt tài liệu cuộc họp xuống trước mặt Cung Hiếu Cường:

– Đây là phương án xử lý của con, đã được mọi người thảo luận qua, cậu xem thử, rồi phát biểu ý kiến của cậu.

Cung Hiếu Cường nhận lấy mở ra lật xem, mặt mày liền hớn hở:

– Cậu không có ý kiến, xử lý tốt như vậy, lập tức cứu vãn tổn thất của công ty, lại giải quyết được nguy cơ.

Nghe vậy, trong phòng xôn xao hẳn lên.

Lăng Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng như có ngàn con lừa giẫm đạp.

Da mặt người này không phải dày bình thường, tự mình gây ra họa, để người khác gánh vác, lại còn cảm thấy như thế là đúng lý hợp tình, là chuyện đương nhiên.

Có một vị cổ đông không nhịn nổi:

– Phó tổng Cung, toàn bộ vụ này do ông gây ra, lúc trước là ông tự tiện làm chủ ký hợp đồng với Tập Đoàn Bạch Thị, khiến công ty bị tổn thất nặng nề, một chút áy náy ông cũng không thấy, bây giờ còn nói phương án rất tốt nghe nhẹ nhàng quá, ngay cả một câu giải thích ông cũng không có à?

– Tôi cũng muốn chứ, cổ phần công ty cũng có phần tôi, công ty thua lỗ, tiền của tôi cũng thâm hụt vậy- Cung Hiếu Cường nói làm như mình oan ức lắm.

– Ông…- Cổ đông nọ tức giận, không nói nổi nữa.

Những người khác cũng tức nhưng không dám nói.

Có người nhìn Lăng Tuyết, hy vọng cô phát biểu vài câu.

Lăng Tuyết mỉm cười, chưa nói vội mà đứng dậy:

– Cứ vậy mà làm, tôi sẽ cho luật sư lo liệu vụ này.

Nói xong, Lăng Tuyết rời khỏi phòng.

Các cổ đông ai cũng thở dài, có người im lặng không nói, ai cũng mang tâm sự lục đục rời khỏi phòng họp.

Tần Tuệ và hai nhân viên khác đi theo sau lưng Lăng Tuyết, mấy người họ đi thang máy xuống bãi đỗ xe, lên chiếc Rolls-Royce.

Lãnh Thanh Mặc đang uống trà, thấy Lăng Tuyết quay về, rót cho cô một ly.

Lăng Tuyết uống ngụm trà, xe khởi động, chậm rãi chạy đi.

Tần Tuệ hoài nghi hỏi:

– Sao vừa rồi cô không nói gì? Cung Hiếu Cường quá quắc như vậy, một câu cô cũng không nói, các cổ đông khác có khi nào cho rằng cô làm vậy rất giả tạo không?

– Nếu dựa theo tính cách của bản thân tôi, chuyện này khỏi phải nói, mà trực tiếp đánh luôn, nhưng nếu làm như vậy, chị sẽ nói tôi mang rắc rối đến cho hai người, thế nên, tôi cố gắng khống chế bản tính của mình, trở nên bình tĩnh như vậy, chị vẫn có ý kiến với tôi, rốt cuộc chị muốn tôi sống sao?

Lăng Tuyết nói một hơi xong những câu này.

Tần Tuệ tức đến không nói được câu nào, chỉ có thể nhìn Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc cười nhẹ, dùng khẩu hình môi nói với Lăng Tuyết:

– Làm tốt lắm!

Lăng Tuyết cười thành tiếng.

Tần Tuệ ngẩn người, chị cảm thấy có phải Lãnh Thanh Mặc đã quá thiên vị Lăng Tuyết rồi không, cho dù cô ta làm gì anh cũng cảm thấy làm rất tốt.

Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng giải thích:

– Cô ấy càng làm như vậy, mọi người càng cảm thấy cô ấy khoan hồng độ lượng, giải quyết công việc thận trọng, ngược lại sẽ cảm thấy Cung Hiếu Cường nhân phẩm không tốt, nhân cách cũng không xong, sau này sẽ không còn ai tin tưởng ông ta nữa, mọi người sẽ chỉ càng ngày càng tin phục Thiên Long hơn.

Tần Tuệ nghe vậy, thay đổi góc độ ngẫm nghĩ lại, hình như bản thân chị có thành kiến với Lăng Tuyết, cho dù cô làm gì, chị cũng cảm thấy có vấn đề có sai sót, có lẽ chị nên đối xử với cô bao dung hơn.

***

Lãnh Thanh Mặc không cùng họ về nhà, mà ra ngoài làm việc.

Ngày nào anh cũng ở ngoài bận rộn, nửa đêm mới về, vẻ mặt mệt mỏi không thể che giấu, trong mắt đầy tơ máu.

Lăng Tuyết vốn muốn hỏi chuyện cô nhi viện, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy đó của anh lại không đành lòng hỏi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, lặng lẽ nghĩ cách.

Lăng Tuyết bảo tài xế lái đường vòng ghé bệnh viện thăm Lăng Ngạo một chút, bệnh tình của Lăng Ngạo rất phiền, đến giờ vẫn chưa tỉnh, nhưng hiện tại đã được điều trị, tình trạng cuối cùng vẫn khống chế được.

Bác sĩ nói có lẽ khoảng một tuần nữa sẽ tỉnh lại, Lăng Tuyết đành kiên nhẫn chờ đợi.

Gần đây phát sinh nhiều chuyện, đôi khi Lăng Tuyết thật muốn có người để trò chuyện, chia sẻ tâm sự, đáng tiếc Lăng Ngạo bị bệnh, tâm sự chồng chất của cô không có ai sẻ chia cùng.

Buổi chiều về đến nhà, ăn chút gì đó, Lăng Tuyết đi xuống sân sau tắm cho Bánh Bao, vết thương của nó khá hơn nhiều, mới vài hôm đã hoàn toàn hồi phục, quấn chân Lăng Tuyết chạy khắp sân.

Lăng Tuyết bắt nó đè xuống, xả nước tắm cho nó, nó không nghe lời, lắc cơ thể, làm nước bắn tung tóe lên người Lăng Tuyết, khiến cô bật cười khanh khách.

Một người một chó, tiếng reo hò cười đùa, không khí vô cùng hài hòa.

Đột nhiên, Bánh Bao nhìn về một nơi sủa không ngừng, giống như nhìn thấy kẻ địch.

Lăng Tuyết quay lại xem, không khỏi ngẩn người.

Thân Đồ Dạ mặc áo sơ mi đen quần tây đen, đứng bên cạnh bồn hoa cách đó không xa, ánh nắng rực rỡ chiếu vào người anh, cơ thể anh như tỏa ra hào quang, trong cảnh tượng ấm áp đó, biểu cảm trên mặt anh vẫn hờ hững, híp mắt, lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi