KẺ THÙ BÊN GỐI

Bởi vì quá mức căng thẳng, Hàn Vũ Thần nắm chặt tay vịn:

– Không cần lao nhanh vậy đâu, máy bay cũng bị cô đụng rơi xuống luôn rồi!

Lăng Tuyết lườm anh:

– Bình thường lúc anh đua xe cũng thế này mà, sao hiện tại căng thẳng vậy? Chẳng lẽ bị tôi hù rồi?

– Quả thật bị cô hù rồi, đây đúng là tư thế của dân đua xe chuyên nghiệp, một cô chủ nhà giàu mười ngón tay không dính nước như cô lại có thể có kỹ thuật lái xe thế này? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?

Hàn Vũ Thần vẻ mặt khó tin, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

– Là xe anh tốt mà- Lăng Tuyết mượn cớ- Bugatti chẳng phải lái như vậy à?

– Đúng vậy, đúng vậy!

Lăng Tuyết sẽ không nói với anh vừa rồi lái quá tốc độ bị chụp hình mấy lần, tâm trạng Hàn Vũ Thần vẫn còn đắm chìm trong kỹ thuật lái xe kinh người của cô, cảm thấy vô cùng rung động.

Reng reng reng…

Lúc này, điện thoại của Lăng Tuyết đột ngột reo lên, cầm lên xem, là Hàn Bắc gọi đến, cô liếc nhìn Hàn Vũ Thần, nhận máy:

– A lô!

– Bà cô của tôi, em đến đâu rồi?- Bên kia Hàn Bắc lo lắng hỏi- 1h25 rồi đó, chỉ còn năm phút thôi, em còn phải thay đồ trang điểm nữa.

– Đến ngay đây.

Lăng Tuyết đáp một câu liền cúp máy, sau đó nhét điện thoại vào, tiếp tục lái xe.

Nào nữ thần của tôi, tiểu yêu tinh tôi thích, em sẽ điên cùng tôi, quậy cùng tôi, cháy cùng tôi, cùng tôi đua xe, cùng tôi ca hát, cùng tôi ăn lẩu…

Nhạc chuông điện thoại chát chúa hoang dại vang lên, Lăng Tuyết chớp mắt mấy cái, nhạc chuông này…

– Hì hì…- Hàn Vũ Thần cười gượng, nghe máy- Đang trên đường, còn ba khúc cua nữa, tới ngay!

Cúp máy, Hàn Vũ Thần bật nhạc chuông lên:

– Đây chính là bài “Tiểu yêu tinh” do tôi sáng tác, hay không?

– Anh là đang tự mâu thuẫn với chính mình đấy à?- Lăng Tuyết nhướng mày cười- Bài hát chính là “Nữ thần”, có có thêm bài “Tiểu yêu tinh”?

Hàn Vũ Thần tắt nhạc chuông đi:

– Bài hát này là tự tôi thu âm, chị An không cho phát hành, tôi lưu lại tự nghe.

– Xem ra anh thích mèo hoang cuồng dã rồi- Lăng Tuyết cười nói.

– Đúng đó, kiểu như cô vậy- Hàn Vũ Thần buột miệng.

Lăng Tuyết ngẩn ngơ.

Hàn Vũ Thần cũng ý thức được mình nói lỡ lời, cười xấu hổ:

– Đừng lo, tôi sẽ không để ý đến cô đâu, chỉ là… tính cách của cô, tôi thật sự rất thích rất thích…

– Chúng ta có thể làm bạn mà- Lăng Tuyết cười thoải mái- Tôi cũng thấy ở cạnh anh rất vui.

– Vậy à? Vậy tốt quá- Hàn Vũ Thần mừng rỡ- Vậy nói xong rồi nhé, người bạn này tôi kết giao chắc rồi.

Hai người ăn ý vỗ tay nhau, nhìn nhau cười.

Bugatti ngoạn mục lướt đi, mau chóng đến nhà hát thành phố.

– Sao cô biết tôi muốn tới đây?- Hàn Vũ Thần kinh ngạc hỏi.

– Còn cần phải hỏi sao?- Lăng Tuyết chỉ vào tấm áp phích bên ngoài- Fan meeting của Hàn Vũ Thần, hơn một tháng trước đã làm tuyên truyền khắp nơi rồi, là người mê nhạc của anh, sao tôi không biết được?

– Hì hì, cô thật sự mê nhạc của tôi ư? Tôi thật lấy làm vinh hạnh!- Hàn Vũ Thần cười nói.

– Khiến anh cảm thấy vinh hạnh thì tôi cũng rất vinh dự rồi!- Lăng Tuyết nhếch môi cười.

– Ha ha ha- Hàn Vũ Thần cười to- Không lẽ cô đến tham dự buổi họp fan của tôi?

– Làm sao có thể!- Lăng Tuyết lập tức phủ nhận- Đúng rồi, chuyện hôm nay anh có thể giữ bí mật giúp tôi không!!!

– Yên tâm đi, tuyệt đối giữ bí mật cho cô- Hàn Vũ Thần đồng ý ngay- Tôi ghét nhất mấy người nhiều chuyện.

– Vậy tốt lắm- Lăng Tuyết vui vẻ cười- Còn có lái xe, mọi người bên ngoài đều cho rằng tôi không biết lái xe.

– Yên tâm, hôm nay tôi hoàn toàn chưa từng gặp cô- Hàn Vũ Thần cam đoan- Trời biết đất biết cô biết tôi biết, quỷ cũng không biết.

– Ha ha ha! Cám ơn!- Lăng Tuyết tắt máy xuống xe, ném chìa khóa cho Hàn Vũ Thần- Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại!

– Đợi đã- Hàn Vũ Thần vội gọi cô lại- Cô đi đâu?

– Đi làm việc mà- Lăng Tuyết đi về phía sân vận động bên cạnh- Anh mau vào đi, đừng làm lỡ thời gian.

– Chúng ta đến khi nào thì gặp lại?- Hàn Vũ Thần hô to- Cô cho tôi số điện thoại nhé.

– Lần sau đi…- Lăng Tuyết nhanh như chớp bỏ lại anh, Hàn Vũ Thần lúc này mới mất mát đi vào trong.

Lăng Tuyết trốn ở đằng sau cây cột gọi điện thoại cho Hàn Bắc:

– Em đang ở cửa số 1, không muốn để ai phát hiện, phải đi vào hướng nào?

– Em đi vào theo cửa số 3 bên kia sân vận động nhé, anh lập tức ra đón em- Hàn Bắc vội vàng nói- Anh cầm theo trang phục cho em luôn, em ở toilet bên cạnh thay đồ trang điểm đeo mặt nạ vào, tuyệt đối không ai nhận ra em.

– OK.

Lăng Tuyết nhanh chóng đi vào cửa số 3, Hàn Bắc đứng đằng xa vẫy tay với cô:

– Nhanh lên nhanh lên, bà cô của tôi, em có thể đừng giật gân vậy không? Bệnh tim của anh sắp bị em hù chết…

– Được rồi, bớt nói nhảm đi, đưa đồ cho em.

Lăng Tuyết không để ý Hàn Bắc lải nhải, cầm gói đồ đi về phía toilet:

– Bên trong không có ai chứ?

– Đã xem qua rồi, không có ai hết!

– OK.

Lăng Tuyết phóng vào toilet, nhanh chóng thay đồ, trang điểm mắt môi đơn giản, đeo lên mặt nạ thuộc về chính mình, cầm túi đồ chuẩn bị ra ngoài, lại phát hiện trên tay còn đeo chiếc nhẫn cầu hôn của Thân Đồ Dạ.

Chiếc nhẫn này là hàng độc nhất vô nhị, là thiết kế riêng cho một mình Cung Thiên Long, bên trên còn có khắc chữ S tượng trưng cho thân phận của anh, rất nhiều người đều biết dấu hiệu này, chỉ là đêm nay nhân vật chính của buổi họp fan là Hàn Vũ Thần, đeo nó chẳng khác nào tiết lộ thân phận, may mà cô kịp thời phát hiện!

Lăng Tuyết mau chóng tháo nhẫn ra, lại phát hiện chiếc nhẫn không thể tháo xuống được, cô bôi chút gel rửa tay vào ngón tay, xoay nhẫn, sau đó kéo mạnh nó ra, dùng lực rất lớn mới tuột ra được, làm ngón tay cô sưng lên.

Cô muốn bỏ nhẫn vào trong túi quần, lại phát hiện bộ đồ này không có túi, thứ quan trọng như vậy không thể làm mất được, nên cất ở đâu đây? Nghĩ nghĩ, cô tháo dây chuyền thánh giá xuống, lồng nhẫn vào, rồi lần nữa đeo vào cổ, còn giấu vòng cổ vào trong áo, không để ai phát hiện.

Từ toilet đi ra, Hàn Bắc đã kéo cô chạy về phía phòng hóa trang:

– Nhanh nhanh nhanh, đã muộn một phút rồi.

– Gấp gáp gì? Hàn Vũ Thần chẳng phải cũng vừa đến hay sao?- Lăng Tuyết thuận miệng nói.

– Sao em biết?- Hàn Bắc kinh ngạc hỏi.

– Em…- Lăng Tuyết ngập ngừng, nếu để Hàn Bắc biết cô cùng đến với Hàn Vũ Thần, không chừng sẽ nghĩ nhiều, với cái miệng oang oang của anh, không đến một ngày đã truyền khắp công ty Thiên Ngu, nghĩ đến đây, cô nói dối- Vừa rồi em thấy anh ta ở cửa.

– À à, anh ấy đến là tốt rồi, lúc nãy chị An còn nổi khùng lên.

***

Chạy thẳng vào hậu đài, Lăng Tuyết ở cửa nghe thấy giọng nói bực bội của một phụ nữ:

– Ông nhỏ của tôi, cậu rõ ràng biết buổi biểu diễn hôm nay phải đánh bass mà, sao để tay bị thương? Đợi lát nữa buổi biểu diễn phải làm sao!!!

– Đến lúc em phát huy rồi- Hàn Bắc vô cùng hưng phấn, kéo tay Lăng Tuyết đi vào trong- Chị An, Lăng Tuyết biết đánh bass…

– Hàn Bắc!- Lăng Tuyết muốn ngắt lời Hàn Bắc, đáng tiếc không còn kịp nữa, cô thầm muốn bắt lấy cơ hội, nhưng không muốn quá mức phô trương, ngộ nhỡ bị Hàn Vũ Thần phát hiện ra thân phận thì phải làm sao?

– Em chính là Lăng Tuyết hôm qua đến thử giọng?- Chị An nhìn Lăng Tuyết- Nghe nói em hát hay lắm, em còn biết đánh ghi-ta bass à? Đánh thế nào?

Người đại diện chị Anh là một phụ nữ trung niên có năng lực, ăn mặc rất mốt, hiện tại chị gấp đến quay cuồng, nhân viên trong ban nhạc đều có nhiệm vụ của họ, hoàn toàn không thể tìm được ai thay thế, mà lúc này đã không kịp ra ngoài tìm người.

– Em…- Lăng Tuyết khá băn khoăn, thật sự có cần phô trương vậy không? Như vậy rất dễ chơi ra lửa.

Hàn Vũ Thần ngồi trước bàn trang điểm, từ trong gương nhìn Lăng Tuyết, thợ trang điểm đang làm tóc cho anh, trợ lý thì đang đeo những trang sức mang phong cách Gothic lên cho anh, còn có một trợ lý đang đọc kịch bản cho anh nghe.

Lăng Tuyết luống cuống dời mắt, không dám nhìn anh.

– Đàn rất tốt- Hàn Bắc kiêu hãnh nói- Chị An, chị biết trình độ của em và Ngũ Ca mà, Lăng Tuyết chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa cô ấy không chỉ biết đánh bass, chơi ghi-ta điện, còn có thể chơi trống nữa!!!

Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, nâng mắt nhìn Hàn Vũ Thần.

Hàn Vũ Thần đang thông cổ họng, hoàn toàn không chú ý đến Lăng Tuyết.

– Thật à?- Chị An mừng rỡ.

– Tuyệt đối là thật, em đem đầu em ra bảo đảm với chị- Hàn Bắc vỗ ngực nói.

– Mau mang ghi-ta bas ra cho cô ấy đánh thử- Chị An nói ngay- Buổi biểu diễn quan trọng thế này, không thể xảy ra sơ suất…

– Không kịp nữa rồi- Hàn Vũ Thần nhìn đồng hồ- Lên thẳng sân khấu đi, em tin tưởng nhóm của anh ấy!

Anh liếc nhìn Lăng Tuyết một cái, xoay người lên sân khấu theo lối cánh gà.

Chị An không thể trì hoãn thêm:

– Được rồi, lên đi lên đi, Hàn Bắc, cậu bảo đảm rồi đấy, có vấn đề sẽ hỏi tội cậu.

– OK, không thành vấn đề- Hàn Bắc kéo tay Lăng Tuyết đi vào cánh gà.

Chuyện đến nước này, Lăng Tuyết chỉ có thể bất chấp tất cả, hy vọng ở trên sân khấu không bị Hàn Vũ Thần nhận ra.

Phía sau sân khấu, Lăng Tuyết gặp được Ngũ Ca, hai người ăn ý cụng nắm tay.

Ngũ Ca tên thật là Đoàn Ngũ, bảy năm trước anh và Lăng Ngạo không đánh không thành bạn, sau khi làm anh em tốt, anh gia nhập vào ban nhạc, lớn tuổi hơn Lăng Ngạo và Hàn Bắc, tính cách trầm ổn hướng nội, bọn Lăng Tuyết quả thực rất kính trọng anh.

– Lăng Ngạo không sao chứ?- Ngũ Ca khẽ hỏi.

– Không sao, hai hôm nữa sẽ tỉnh- Lăng Tuyết cười nói- Em trang điểm thế này mà anh cũng có thể nhận ra à?

– Anh nhìn em trưởng thành, hệt như em gái ruột thịt, sao có thể không nhận ra?- Ngũ Ca cười cười- Không sao là tốt, có chuyện gì phải nói với anh!

– Em trái lại có chút chuyện, đợi lát nữa thương lượng với anh- Lăng Tuyết vỗ vai Ngũ Ca.

Ngũ Ca trước kia là người trong giang hồ, quan hệ rộng rãi, lúc trước những người đó đến cô nhi viện gây rối, Lăng Ngạo có đánh nhau với chúng, vẫn là Ngũ Ca ra mặt giải quyết, bằng không những người đó làm sao bỏ qua cho Lăng Ngạo.

Lăng Tuyết biết sau khi Ngũ Ca có bạn gái đã không còn giao du với giới đó nữa, cho nên không muốn làm anh khó xử, nhưng hiện tại sự việc nghiêm trọng, cô không thể không tìm anh giúp đỡ, điều tra tung tích bọn trẻ.

– Chỉ cần là em và Lăng Ngạo mở miệng, anh nhất định dốc hết toàn lực- Ngũ Ca nói.

– Hiện tại khoan nói chuyện này đã, chuẩn bị lên sân khấu- Hàn Bắc giục.

– OK.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi